Trò chơi vương quyền 4A – Tiệc quạ đen

Trò chơi vương quyền 4A – Tiệc quạ đen

Tác giả: George R.R. Martin

Dịch giả: Khánh Thủy

Số chương: 23

Tóm tắt: Trò chơi vương quyền gồm 7 quyển kể về cuộc chiến vương quyền giữa các gia tộc lớn trong thế giới giả tưởng Westeros. Và cùng lúc đó một thế lực khác đáng sợ hơn đang trỗi dậy từ bóng tối

Trời đang đổ mưa, mưa lạnh làm những bức tường và thành lũy của Tháp Đỏ tối tăm ảm đạm. Thái hậu nắm tay đức vua bé bỏng và dắt cậu bé đi qua khoảng sân đầy bùn một cách vững vàng để đến chỗ chiếc kiệu, nơi đoàn tùy tùng đang đợi. “Cậu Jaime bảo con có thể cưỡi ngựa và ném những đồng xu cho đám dân đen,” thằng bé phản đối.

“Con có muốn bị lạnh cóng không?” Ả không muốn mạo hiểm, Tommen chưa bao giờ khỏe như Joffrey. “Ông ngoại muốn con trông ra dáng một vị vua khi ông thức dậy. Chúng ta không thể xuất hiện ở Đại Điện trong bộ dạng ướt sũng và lấm lem được.” Thật tệ khi mình phải mặc tang phục một lần nữa. Màu đen không hợp với ả. Với nước da trắng xanh, màu đen sẽ làm cho ả chẳng khác gì một xác chết. Ả đã phải dậy trước bình minh cả giờ đồng hồ để tắm rửa và chải tóc, nên ả không định để mưa làm hỏng hết mọi công sức bỏ ra.

Trong kiệu, Tommen dựa vào đám gối và chăm chú ngắm nhìn màn mưa ngoài trời. “Các vị thần đang khóc ông ngoại đấy. Tiểu thư Jocelyn nói rằng mưa là những giọt nước mắt của họ.”

“Jocelyn là một con ngốc. Nếu các vị thần có thể khóc, họ đã khóc cho anh trai con rồi. Mưa chỉ là mưa, thế thôi. Hạ rèm xuống, đừng để nước mưa lọt vào thêm nữa. Áo khoác ngoài của con bằng lông chồn zibelin đấy, con có muốn nó ướt sũng không hả?”

Tommen nghe lời. Sự hiền lành của thằng bé làm ả lo lắng. Một vị vua cần phải mạnh mẽ. Nếu là Joffrey thì chắc hẳn đã cãi lại rồi. Nó không bao giờ dễ bị uy hiếp. “Đừng có ngồi rũ xuống như thế,”

ả kêu thằng bé. “Con hãy ngồi cho ra dáng một vị vua xem nào. Thẳng vai lên và giữ vương miện cho ngay ngắn. Con có muốn vương miện bị rơi nhào xuống trước mặt tất cả các triều thần không?”

“Không, thưa mẹ.” Tommen ngồi thẳng và đưa tay lên giữ mũ. Cái mũ của Joff quá to đối với nó. Tommen luôn có phần bụ bẫm nhưng hôm nay mặt nó dường như gầy hơn. Nó có chịu ăn không nhỉ? Ta

phải nhớ hỏi quản gia điều đó. Không thể mạo hiểm để Tommen lớn lên ốm yếu, trong khi Myrcella vẫn đang trong tay bọn người Dorne. Sớm muộn gì rồi nó cũng sẽ trưởng thành và đội vừa vương miện của Joff. Giờ chưa đến lúc đó, nên có lẽ cần một vương miện nhỏ hơn để không nuốt mất đầu nó. Ả sẽ giải quyết vấn đề này với đám thợ kim hoàn.

Kiệu chầm chậm đi xuống đồi Aegon. Hai lính ngự lâm trong trang phục trắng, cưỡi ngựa bạch đi trước, áo choàng trắng của họ sũng nước mưa. Năm mươi lính cận vệ Nhà Lannister trong trang phục vàng và đỏ thắm hộ tống phía sau.

Tommen nhìn chăm chú những con phố vắng lặng qua tấm rèm mỏng. “Con cứ tưởng có nhiều người hơn. Khi cha con qua đời, tất cả mọi người đổ ra đường để nhìn chúng ta đi qua.”

“Trời mưa nên họ ở trong nhà.” Thực ra, Vương Đô chưa bao giờ yêu quý Lãnh chúa Tywin. Nhưng ông đâu có cần được yêu quý. “Con không thể ăn tình yêu mà sống được, cũng chẳng dùng nó để mua ngựa, hay sưởi ấm lâu đài trong những đêm giá lạnh,” ả có lần nghe thấy cha nói chuyện với Jaime, khi cậu ấy tầm tuổi Tommen bây giờ.

Tại Đại Điện Baelor, tòa nhà tráng lệ bằng cẩm thạch nằm trên đỉnh đồi Visenya, nhóm nhỏ người đưa tang bị nhấn chìm bởi đội quân áo vàng mà Ser Addam Marbrand dẫn qua quảng trường. Rồi người ta sẽ đến thêm, thái hậu tự nhủ khi Ser Meryn Trant giúp ả ra khỏi kiệu. Chỉ những người dòng dõi cao quý và đoàn tùy tùng của họ mới được tham dự lễ tang buổi sáng, buổi chiều dành cho dân chúng, còn lễ cầu nguyện tối mở cửa cho tất cả mọi người.

Có lẽ Cersei cần quay lại vào buổi chiều tối để dân chúng thấy nỗi tiếc thương của thái hậu như thế nào. Cần phải diễn trò trước đám dân đen, mà điều đó phiền toái làm sao. Ả còn bao nhiêu chức vụ cần phải bổ nhiệm, một cuộc chiến cần phải đương đầu và một vương quốc cần phải trị vì. Cha chắc cũng hiểu điều đó.

Vị Đại Tư Tế đến gặp họ ngay đầu cầu thang. Đó là một ông già lọm khọm với bộ râu xám lưa thưa. Dưới sức nặng của chiếc áo thụng thêu thùa diêm dúa, lưng ông ta còng gập xuống đến mức mắt ông chỉ ở ngang tầm ngực thái hậu, dù chiếc vương miện – một tạo vật duyên dáng từ pha lê và vàng – giúp ông ta cao thêm vài phân nữa.

Lãnh chúa Tywin đã tặng ông ta chiếc vương miện này để thay cho chiếc cũ đã mất khi đám dân đen giết vị Đại Tư Tế tiền nhiệm. Họ đã kéo lão ngốc béo phị đó xuống khỏi kiệu và xé lão ra thành

từng mảnh vào đúng cái ngày Myrcella xuống tàu đến Dorne. Lão ta là một kẻ tham ăn to béo và ngoan ngoãn. Còn lão này… Vị Đại Tư Tế này là sản phẩm của Tyrion, Cersei đột nhiên nhớ ra. Ý nghĩ đó khiến ả không yên lòng.

Bàn tay đầy đốm đồi mồi của ông ta thò ra khỏi tay áo thêu những đường cuộn sóng bằng chỉ vàng và nạm những viên pha lê nhỏ, trông như cái chân gà. Cersei quỳ xuống nền cẩm thạch ẩm ướt, hôn tay ông ta và lệnh cho Tommen làm theo. Lão này biết những gì về ta? Gã lùn đã nói những gì với lão? Vị

Đại Tư Tế mỉm cười khi tháp tùng ả đi vào trong đền. Nhưng đó là nụ cười đe dọa vì những điều bí mật đã biết hay đó chỉ là cái nhếch mép vô hại của đôi môi già nua? Ả không biết chắc.

Họ đi xuyên qua Sảnh Đèn, ả dắt tay Tommen đi bên dưới những quả cầu làm bằng thủy tinh pha chì lóng lánh, màu sắc rực rỡ. Trant và Kettleblack đi hai bên. Nước mưa từ áo choàng ướt sũng của họ nhỏ tong tong trên nền nhà. Vị Đại Tư Tế chống cây quyền trượng bằng gỗ đước, trên đỉnh gắn quả cầu pha lê, bước đi chậm rãi. Bảy người trong Hội Đồng Mộ Đạo hộ tống ông, những bộ quần áo màu

bạc của họ phát sáng lung linh. Tommen mặc y phục bằng vải thêu kim tuyến bên trong chiếc áo choàng ngắn bằng lông chồn zibelin, còn thái hậu mặc một bộ váy cũ bằng nhung đen viền lông chồn ecmin.

Không có thời gian may cái mới, mà ả không thể mặc lại chiếc áo đã mặc trong lễ tang của Joffrey hay trong lễ tang của Robert.

Ít nhất mình cũng không phải mặc tang phục vì Tyrion. Nếu hắn chết, mình sẽ mặc lụa đỏ thắm, vải thêu kim tuyến và đeo hồng ngọc lên tóc. Ả đã tuyên bố người nào đem đến cho ả cái đầu của gã lùn khốn kiếp sẽ được phong làm lãnh chúa, cho dù xuất thân và địa vị hiện tại của anh ta có hèn kém cỡ nào. Quạ đã mang lời hứa của ả tới mọi ngóc ngách của Bảy Phụ Quốc, chẳng bao lâu nữa tin tức sẽ bay qua biển hẹp tới chín Thành Phố Tự Trị và tới những vùng đất xa hơn. Cho dù Quỷ Lùn có chạy tới tận cùng trái đất, nó cũng sẽ không thoát khỏi tay ta.

Đám rước hoàng gia đi xuyên qua nhiều lớp cửa tới tận trung tâm Đại Điện và xuống một lối đi rộng, một trong bảy lối đi gặp nhau bên dưới mái vòm. Bên phải, bên trái, những người đưa tang dòng dõi quý tộc đều quỳ xuống khi vua và thái hậu đi qua. Ở đây có nhiều người cầm cờ của cha ả và những hiệp sĩ đã từng sát cánh bên ông trong hàng trăm trận chiến. Cái nhìn của họ khiến ả cảm thấy tự tin hơn. Không phải là ta không có bạn.

Dưới mái vòm cao vời vợi bằng kính và pha lê mạ vàng, thi thể Lãnh chúa Tywin Lannister được đặt nằm trên một bục cao có bậc bằng cẩm thạch. Jaime đứng canh phía đầu quan tài, bàn tay lành lặn nắm chặt chuôi một thanh kiếm lớn mạ vàng, mũi kiếm chống xuống sàn. Chiếc áo choàng có mũ anh mặc trắng muốt như tuyết mới rơi, còn lớp vảy trên tấm áo giáp dài làm bằng xà cừ nạm vàng. Lãnh chúa Tywin có lẽ muốn anh mặc trang phục vàng và đỏ thắm của gia tộc Lannister hơn, ả nghĩ thầm.

Ông ấy luôn giận dữ mỗi khi nhìn thấy Jaime trong trang phục trắng toát như thế này. Anh cũng đang nuôi lại râu. Bộ râu lởm chởm bao phủ hàm và má khiến khuôn mặt anh mang nét góc cạnh, thô ráp. Ít nhất cũng đợi đến khi nắm xương tàn của cha được yên nghỉ ở thành Rock đã chứ.

Cersei dẫn vị vua nhỏ bước ba bước ngắn tới cạnh thi hài và quỳ xuống. Đôi mắt Tommen ngập đầy nước mắt. “Khóc khẽ thôi,” ả nghiêng người về phía thằng bé nhắc nhở. “Con là vua chứ không phải là một đứa bé hay nhè. Các lãnh chúa của con đang nhìn con đó.” Thằng bé quệt nước mắt bằng mu bàn tay. Nó có đôi mắt giống ả, màu xanh lục, to và sáng như đôi mắt của Jaime năm xưa. Jaime cũng đã từng là một thằng bé xinh trai như thế… nhưng hung tợn hơn, hung tợn như Joffrey vậy, đúng là một con sư tử non thực sự. Ả vòng tay ôm Tommen và hôn lên những lọn tóc vàng óng của cậu bé. Nó sẽ cần ta dạy cách cai trị và giữ mình an toàn trước kẻ thù. Có những kẻ thù ở quanh ta, đội lốt bạn bè của ta, thậm chí ngay cả lúc này.

Hội Chị Em Quản Sinh Tử đã liệm cho Lãnh chúa Tywin trong áo giáp, như thể ông đang chuẩn bị cho trận đánh cuối cùng nào đó. Ông mặc bộ áo giáp đẹp nhất bằng thép nặng sơn màu đỏ sẫm; găng tay, miếng che chân và che ngực đều nạm vàng. Những miếng giáp khuỷu tay và đầu gối có hình mặt trời tỏa sáng; trên mỗi vai có một con sư tử cái bằng vàng trong tư thế thu mình lấy đà; một con sư tử đang tung bờm trên chiếc mũ sắt đặt cạnh đầu. Trên ngực ông đặt một thanh trường kiếm, vỏ kiếm mạ

vàng nạm ngọc, bàn tay đi găng sắt mạ vàng gập lại quanh chuôi kiếm. Ngay cả khi đã chết, nét mặt ông vẫn ánh lên vẻ cao quý, Cersei nghĩ, tuy rằng miệng ông… Góc môi lãnh chúa hơi nhếch lên, dù chỉ một chút, nhưng cũng đủ làm ông trông có nét bối rối mơ hồ. Không thể như thế được. Đây là lỗi của Pycelle, đáng lẽ ông ta phải nói cho các bà sơ biết rằng Lãnh chúa Tywin Lannister không bao giờ cười. Lão ta vô dụng chẳng khác gì những cái núm trên tấm giáp che ngực. Nụ cười nửa miệng khiến cho Lãnh chúa Tywin trông bớt đáng sợ hơn, cộng thêm đôi mắt nhắm nghiền. Đôi mắt của cha luôn làm cho người khác cảm thấy bối rối; đôi mắt sáng rực, màu lục nhạt hơi vàng. Đôi mắt ấy có thể nhìn thấu nội tâm, nhìn thấy sự yếu đuối, vô dụng và xấu xa ẩn sâu trong tâm hồn người khác. Khi đôi mắt ấy nhìn ai, người đó sẽ cảm nhận được uy lực của chúng.

Hồi ức ào về không sao ngăn được. Ả nhớ bữa tiệc của vua Aerys lần đầu tiên ả bước chân vào triều đình. Khi ấy, ả mới là một thiếu nữ, mơn mởn như cỏ non mùa hạ. Vị lão thần Nhà Merryweather huyên thuyên về việc đánh thuế rượu vang và Lãnh chúa Rykker đã nói, “Nếu chúng ta cần vàng, ngài chỉ cần để Lãnh chúa Tywin ngồi lên cái bô là xong.” Aerys và những kẻ xu nịnh ông ta cười vang, còn

cha nhìn Rykker chằm chằm qua cốc rượu. Trò đùa đã chấm dứt lâu rồi nhưng ông vẫn nhìn. Rykker quay đi quay lại, bắt gặp cái nhìn của cha nhưng lờ đi; ông ta uống một cốc bia, sau đó đỏ mặt lủi mất vì không chịu nổi cặp mắt không nao núng của cha.

Giờ đây, đôi mắt của Lãnh chúa Tywin đã nhắm lại vĩnh viễn, Cersei nghĩ. Từ giờ trở đi, cái nhìn của ta sẽ khiến bọn chúng chùn bước, cái cau mày của ta sẽ khiến bọn chúng khiếp sợ. Ta cũng là một

con sư tử.

Trong điện lờ mờ tối vì bầu trời bên ngoài xám như chì. Nếu tạnh mưa, ánh sáng mặt trời sẽ xuyên qua những quả cầu pha lê, bao phủ thi hài người chết trong ánh sáng cầu vồng rực rỡ. Lãnh chúa của Casterly Rock xứng đáng được như vậy. Ông ấy là một người vĩ đại. Nhưng ta sẽ còn vĩ đại hơn. Một ngàn năm sau, khi các học sĩ viết về thời kỳ này, ông ấy sẽ chỉ được nhắc đến như là cha của thái hậu

Cersei mà thôi.

“Mẹ ơi,” Tommen giật tay áo mẹ. “Có mùi gì kinh quá?”

Ôi, cha ta. “Mùi cái chết.” Ả cũng ngửi thấy; một mùi thối rữa thoảng qua làm ả muốn nhăn mũi. Nhưng ả không quan tâm. Bảy tu sĩ trong áo thụng màu bạc đứng đằng sau quan tài, đang cầu nguyện để

Đức Cha phán xử công bằng Lãnh chúa Tywin. Khi họ cầu nguyện xong, bảy mươi bảy chị em quản sinh tử tập trung trước bàn thờ Đức Mẹ và bắt đầu hát cầu xin lòng nhân từ của Người. Tommen bắt đầu cựa quậy không yên, đầu gối của thái hậu cũng bắt đầu đau. Ả liếc nhìn Jaime. Gã em trai sinh đôi của ả vẫn đứng như được tạc bằng đá, không đáp lại cái nhìn của ả.

Trên ghế dài, ông chú Kevan đang quỳ, đôi vai rũ xuống, con trai ông quỳ bên cạnh ông. Lancel trông còn tệ hơn cả cha. Mặc dù mới chỉ 17 tuổi nhưng trông thằng nhóc như một ông lão 70; khuôn

mặt xám ngoét, hốc hác, hai má hóp lại, đôi mắt trũng sâu, và mái tóc bạc như cước. Có thể nào

Lancel vẫn sống trong khi Lãnh chúa Tywin Lannister đã qua đời? Phải chăng thần thánh đã đánh mất trí khôn của họ rồi sao?

Lãnh chúa Gyles ho nhiều hơn thường lệ và bịt mũi bằng một vuông lụa đỏ. Ông ta có thể cũng ngửi thấy mùi. Grand Maester Pycelle nhắm nghiền mắt. Nếu ông ta ngủ, ta thề là ta sẽ đem ông ta ra phạt roi. Bên phải bục quanh thi hài, Nhà Tyrell đang quỳ: lãnh chúa của Highgarden, bà mẹ gớm guốc và mụ vợ nhạt nhẽo của ông ta, Garlan và Margaery – con trai và con gái ông ta. Hoàng hậu Margaery

– ả tự nhắc mình – góa phụ của Joffrey và vợ tương lai của Tommen. Margaery trông rất giống anh trai

– Hiệp sĩ Hoa. Thái hậu tự hỏi không biết họ còn điểm chung nào khác nữa không. Bông hồng nhỏ xinh của chúng ta có quá nhiều thị nữ tùy tùng hộ tống cả đêm lẫn ngày. Lúc này ở bên cô ta có tới cả tá.

Cersei băn khoăn nghiên cứu khuôn mặt từng người. Ai là người đáng sợ nhất, ngang ngạnh nhất, thèm khát ân huệ nhất? Ai ba hoa nhất? Ả cần phải tìm cho ra.

Thật may, cuối cùng màn hát cầu nguyện cũng chấm dứt. Mùi từ thi hài cha ả dường như đậm đặc hơn. Hầu hết những người đi đưa tang đều giữ đúng phép tắc và vờ như không thấy điều gì khác

thường nhưng Cersei nhìn thấy hai người em họ của hoàng hậu Margaery đang chun cái mũi nhỏ tẹo của Nhà Tyrell lại. Khi ả và Tommen quay lại lối đi lớn, ả thoáng nghe thấy ai đó thì thầm “nhà tiêu” và cười khúc khích. Nhưng khi ả quay lại để nhìn xem ai đã nói thì chỉ có một biển mặt người nghiêm trang nhìn lại ả. Họ không bao giờ dám đùa cợt lãnh chúa khi ông còn sống, bởi chỉ với một cái nhìn ông có thể khiến họ sợ tiểu ra quần.

Khi họ quay lại Sảnh Đèn, những người đưa tang bu lấy họ dày đặc như một đàn ruồi, hăng hái bày tỏ với ả sự chia buồn vô dụng. Cặp sinh đôi Nhà Redwyne hôn tay ả, cha họ hôn má ả. Hallyne Thầy Bói Lửa quả quyết với ả rằng sẽ có một bàn tay cháy sáng trên bầu trời thành phố vào cái ngày di hài của cha ả được đưa về phía tây. Giữa hai cơn ho, Lãnh chúa Gyles nói với ả rằng sẽ thuê một nhà điêu

khắc tài ba đến tạc một bức tượng của cha ả để đặt vĩnh viễn cạnh Cổng Sư Tử. Ser Lambert Turnberry xuất hiện với một miếng băng che ngang mắt phải, thề rằng anh ta sẽ đeo nó đến khi nào có thể mang về cho ả cái đầu gã lùn em ả mới thôi.

Vừa thoát khỏi đám đông ngu ngốc đó, ả lại thấy mình bị phu nhân Falyse Nhà Stokeworth và chồng cô ta – Ser Balman Byrch – xoắn xuýt lấy. “Mẹ thần gửi tới thái hậu sự tiếc thương vô hạn,”

Falyse lắp bắp. “Lollys đang ở cữ nên mẹ thần phải ở lại. Mẹ thần xin thái hậu thứ tội, và nhờ thần nói với thái hậu rằng… bà ấy ngưỡng mộ thân phụ quá cố của thái hậu hơn mọi người đàn ông trên đời. Nếu em gái thần sinh con trai, mẹ thần muốn đặt tên đứa bé là Tywin, nếu… nếu thái hậu vui lòng.”

Cersei kinh ngạc nhìn cô ta chằm chằm. “Cô em thiểu năng của cô bị cả nửa Vương Đô cưỡng hiếp, và Tanda muốn ban vinh dự cho thằng con hoang đó bằng tên của cha ta sao? Ta nghĩ là không.”

Falyse lùi lại như thể bị một cú tát, nhưng ông chồng cô ta chỉ vuốt bộ ria hoe vàng dày rậm bằng một ngón tay cái. “Thần đã nói với phu nhân Tanda nhiều rồi. Chúng thần sẽ tiếp tục tìm, ừm… một cái

tên thích hợp hơn cho đứa con của Lollys, xin hứa với lệnh bà.”

“Để ý những gì các ngươi làm đấy.” Cersei nhún vai và bỏ đi. Ả thấy Tommen sa vào vòng tay của Margaery Tyrell và bà cô ta. Nữ Hoàng Gai quá thấp nên thoạt đầu Cersei nhầm bà ta với một đứa trẻ. Còn chưa kịp giải thoát con trai khỏi đám hoa hồng đó, ả lại bị đám đông xô đẩy và phải đối mặt với

ông chú Kevan. Khi thái hậu nhắc ông về cuộc gặp sau đó của họ, Ser Kevan chỉ mệt mỏi gật đầu và xin phép cáo lui. Nhưng Lancel vẫn luẩn quẩn ở lại, trông gã giống hệt người đã bước một chân vào mộ. Chỉ có điều không hiểu gã đang bước vào hay bước ra?

Cersei buộc lòng phải mỉm cười. “Lancel, ta rất vui khi thấy cậu khỏe lên nhiều như thế này. Maester Ballabar mang đến cho chúng ta những tin báo khủng khiếp đến nỗi chúng ta thấy lo cho tính

mạng của cậu. Nhưng ta tưởng cậu đang trên đường đến Darry để nhận chức vị lãnh chúa mới phải chứ.” Cha ả đã phong cho Lancel làm lãnh chúa sau trận chiến Xoáy Nước Đen để lấy lòng ông em Kevan.

“Vẫn chưa. Có một vài vụ lộn xộn ở lâu đài của thần.” Giọng nói của cậu em họ mỏng manh như lớp ria trên môi gã. Mặc dù tóc gã đã bạc trắng nhưng hàng ria loăn xoăn trên môi gã vẫn giữ màu hung hung như màu cát. Cersei đã từng chằm chằm nhìn vào đó khi cậu nhỏ của gã ở bên trong ả, nhiệt

tình phun hạt giống. Hàng ria như một vết bẩn trên môi gã. Ả đã từng dọa sẽ lau nó bằng nước bọt. “Vùng Riverlands đó cần một bàn tay mạnh mẽ, cha thần thường nói thế.”

Đáng tiếc họ lại vớ phải cậu, dù rất muốn nói thế nhưng thay vào đó ả chỉ mỉm cười. “Và cậu cũng sắp kết hôn rồi.”

Một ánh nhìn u ám thoáng qua khuôn mặt tàn tạ của gã hiệp sĩ trẻ. “Một cô gái Nhà Frey, và không phải là lựa chọn của thần. Cô ta còn không phải là trinh nữ. Cô ta là một quả phụ mang dòng máu

Darry. Cha thần nói rằng cô ta sẽ giúp thần cai trị đám nông dân, nhưng nông dân đã chết cả rồi còn đâu.” Gã nắm lấy tay ả. “Như thế là độc ác, Cersei. Thái hậu cũng biết thần yêu…”

“…gia tộc Lannister,” ả kết thúc câu nói hộ gã. “Không ai có thể nghi ngờ điều đó, Lancel. Nhưng vợ cậu có thể cho cậu những đứa con trai khỏe mạnh.” Tuy vậy, tốt nhất đừng để cho ông cô ta làm chủ

hôn. “Ta biết, cậu sẽ đạt được nhiều thành công lớn ở Darry.”

Lancel gật đầu, rõ ràng đang cảm thấy vô cùng đau khổ. “Có lẽ khi nào thần chết, cha thần sẽ đưa Đại Tư Tế đến cầu nguyện cho thần. Ông ấy là một người tốt.” Đôi mắt gã em họ loang loáng nước, đôi mắt của một đứa trẻ trên khuôn mặt một người đàn ông già nua. “Ông ấy sẽ cầu xin Đức Mẹ ban

ơn, sử dụng thần vào một mục đích thiêng liêng nào đó, để thần có thể chuộc tội lỗi của mình.”

Cersei tự hỏi không biết gã định chuộc những tội lỗi đã phạm cùng với ả bằng cách nào. Phong

tước hiệp sĩ cho hắn đã sai lầm, lên giường với hắn còn sai lầm hơn. Lancel là một cây cọc mục, và ả không thích cái lòng mộ đạo mới đây của hắn chút nào; ngày xưa Lancel thú vị hơn nhiều khi gã cố gắng để được như Jaime. Cái gã ngu ngốc ươn hèn này sẽ nói gì với Tu Sĩ Tối Cao? Gã sẽ nói gì với nàng Frey nhỏ bé của gã khi họ nằm bên nhau trong đêm tối? Nếu gã thú nhận đã lên giường với Cersei, chẳng sao hết. Đàn ông luôn dối trá về đàn bà; ả có thể coi đó như là lời huênh hoang của một gã choai mới lớn bị sắc đẹp của ả làm cho mê mẩn. Nhưng nếu gã nói về Robert và rượu mạnh thì…

“Cách chuộc tội tốt nhất là cầu nguyện,” Cersei nói với gã. “Thầm cầu nguyện.” Ả rời đi để gã ngẫm nghĩ về điều đó và chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Nhà Tyrell.

Margaery ôm chầm lấy Cersei như thể hai người là chị em thân thiết, hành động đó quá trơ tráo nhưng đây không phải là nơi để trách mắng cô ta. Phu nhân Alerie và các anh chị em họ bằng lòng với việc hôn ngón tay. Còn phu nhân Graceford, nặng nề vì mang thai, xin thái hậu cho phép đặt tên con là Tywin nếu là con trai, hoặc Lanna nếu là con gái. Còn ai khác nữa không? Thái hậu suýt rên lên. Rồi vương quốc này sẽ tràn ngập những người tên là Tywin mất thôi. Ả chấp thuận một cách lịch thiệp hết

mức có thể và giả vờ vui thích.

Chỉ có phu nhân Merryweather mới thực sự làm ả hài lòng. “Thưa thái hậu,” cô ta nói bằng chất giọng xứ Myr nghe dâm đãng, “thần đã chuyển lời tới những người bạn ở bên kia Biển Hẹp để đề nghị

họ tóm Quỷ Lùn ngay khi hắn chường bộ mặt xấu xa ra ở các Thành Phố Tự Trị.”

“Ngươi có nhiều bạn ở đó sao?”

“Rất nhiều ở Myr, ở Lys và Tyrosh cũng nhiều không kém. Họ là những người đàn ông quyền lực.”

Cersei có thể tin điều này. Người phụ nữ xứ Myr này thật quá xinh đẹp; chân dài, ngực nở, làn da màu ô liu mượt mà, đôi môi chín mọng, đôi mắt to sẫm màu, mái tóc đen dày và luôn luôn trông như thể vừa mới ngủ dậy. Cô ta thậm chí còn có mùi hương tội lỗi, như một loài hoa lạ nào đó. “Lãnh chúa Merryweather và thần chỉ mong được phục vụ thái hậu và bệ hạ,” cô ta thì thầm với một cái nhìn đầy

ẩn ý hệt như phu nhân Graceford.

Đây là một người đàn bà đầy tham vọng, còn ông chồng thì kiêu hãnh nhưng nghèo. “Chúng ta sẽ phải trò chuyện thêm, phu nhân. Cô tên là Taena, phải không nhỉ? Ngươi là người ân cần nhất đấy. Ta

biết, chúng ta sẽ trở thành những người bạn lớn.”

Rồi đến lượt lãnh chúa của Highgarden đột ngột xuất hiện.

Mace Tyrell hơn Cersei không quá mười tuổi, thế nhưng ả nghĩ về ông ta như thể ông đáng tuổi cha

ả chứ không phải một người cùng lứa tuổi. Ông ta không cao như Lãnh chúa Tywin, nhưng lại to con hơn, lồng ngực rộng và một cái bụng còn lớn hơn. Tóc ông màu hạt dẻ, nhưng râu đã lốm đốm bạc, và

mặt thường xuyên đỏ gay. “Lãnh chúa Tywin là một người đàn ông vĩ đại, một người xuất chúng,” ông ta tuyên bố một cách tẻ ngắt sau khi đã hôn cả hai má Cersei. “Thần sợ rằng chúng ta sẽ không bao giờ còn thấy một người như vậy nữa.”

Đấy là vì ngươi đang nhìn vào những người giống ông ấy, đồ ngốc, Cersei nghĩ thầm. Con gái ông ấy đang đứng trước ngươi đây thôi. Nhưng ả còn cần gia tộc Tyrell và sức mạnh của Highgarden để

giữ ngai báu cho Tommen, vì vậy ả chỉ nói, “Ông ấy sẽ được mọi người thương nhớ rất nhiều.”

Tyrell đặt một bàn tay lên vai ả. “Rõ ràng không một người đàn ông nào còn sống trên đời mặc vừa chiếc áo giáp của Lãnh chúa Tywin. Nhưng vương quốc thì vẫn còn đó, và cần phải được cai trị. Nếu

có gì thần có thể làm để phụng sự trong những thời khắc đen tối này, thái hậu chỉ cần sai bảo.”

Nếu ngươi muốn trở thành quân sư của đức vua, lãnh chúa của ta, hãy dũng cảm nói thẳng ra đi. Thái hậu cười mỉm. Để cho ông ta suy đoán những gì ông ta muốn. “Chẳng phải Reach cần có ông

sao?”

“Willas con trai thần là một chàng trai có năng lực,” ông ta đáp, từ chối bắt lấy lời gợi ý hoàn hảo của ả. “Chân nó bị tật nhưng nó không thiếu trí tuệ. Còn Garlan sẽ sớm tiếp nhận Brightwater. Với hai

đứa chúng nó, Reach sẽ được cai quản tốt, như vậy một nơi nào khác sẽ cần thần. Lãnh chúa Tywin thường nói, việc cai trị vương quốc phải được đặt lên hàng đầu. Thần rất hân hạnh mang đến cho thái hậu những tin tức tốt lành về vấn đề này. Ông chú Garth của thần đã đồng ý phục vụ ở vị trí chủ quản tiền bạc, như cha người mong muốn. Ông ấy đang trên đường đến Oldtown để đón tàu đến đây. Hai đứa con trai cùng đi với ông. Lãnh chúa Tywin đã từng nhắc đến việc tìm một vị trí thích hợp cho hai người bọn họ. Có lẽ ở Đội Gác Thành.”

Nụ cười của thái hậu đông cứng lại, đến nỗi ả sợ răng mình sẽ vỡ ra. Garth To Béo sẽ vào Hội đồng Cố vấn và hai đứa con hoang của lão sẽ mang áo choàng vàng ư… Nhà Tyrell cho rằng ta sẽ để

họ xoay như chong chóng trong việc cai trị vương quốc sao? Sự ngạo mạn khiến ả ngạt thở.

“Garth phục vụ thần rất tốt khi ông ấy làm lãnh chúa Seneschal, vì ông ấy đã phục vụ cha thần trước đó,” Tyrell vẫn tiếp tục nói. “Thần công nhận Ngón Út rất thính vàng, nhưng Garth…”

“Lãnh chúa,” Cersei ngắt lời, “ta sợ rằng có một vài hiểu lầm ở đây. Ta đã đề nghị Lãnh chúa Gyles Rosby làm chủ quản mới về tiền bạc, và ông ấy đã nhận lời.”

Mace há hốc mồm kinh ngạc. “Rosby ấy ư? Cái ông… suốt ngày ho đấy à? Nhưng… vấn đề này đã được thống nhất, thưa thái hậu. Garth đang trên đường đến Oldtown rồi.”

“Tốt nhất là gửi một con quạ đến lãnh chúa Hightower và đề nghị ông ấy làm sao để chú ngài không lên tàu đến đây. Chúng ta đều không muốn để Garth phải đương đầu với biển mùa thu một cách

vô ích.” Ả mỉm cười dịu dàng.

Cái cổ mập mạp của Mace thoáng đỏ lên. “Cái này… cha người đã cam đoan với thần…” Ông ta bắt đầu ấp úng. Đúng lúc đó, mẹ ông ta xuất hiện và khoác tay ông ta. “Dường như Lãnh chúa Tywin

không chia sẻ những kế hoạch của ông ấy với thái hậu nhiếp chính, mẹ không thể hiểu lý do vì sao. Tuy nhiên, không nên lớn tiếng với thái hậu như vậy. Thái hậu hoàn toàn đúng, con phải viết thư cho Lãnh chúa Leyton trước khi Garth lên tàu. Con biết là biển sẽ làm ông ấy khó chịu và làm chứng xì hơi của ông ấy tồi tệ hơn.” Phu nhân Olenna tặng Cersei một nụ cười móm mém. “Phòng họp Hội đồng của thái hậu sẽ có mùi ngọt ngào hơn với sự có mặt của Lãnh chúa Gyles, mặc dù thần dám chắc tiếng ho sẽ làm thần xao lãng. Tuy tất cả chúng thần đều yêu mến chú Garth già thân thiện, nhưng ông ấy hay bị đầy hơi, phải thừa nhận như vậy. Thần ghét cay ghét đắng mùi hôi thối.” Khuôn mặt nhăn nheo của bà càng nhăn hơn. “Sự thật là thần thấy có mùi khó ngửi trong thánh điện thiêng liêng này. Có lẽ thái hậu cũng ngửi thấy chăng?”

“Không,” Cersei lạnh lùng đáp trả. “Ý bà là mùi thơm ấy hả?”

“Mùi thối thì đúng hơn.”

“Có lẽ bà cảm thấy nhớ những bông hồng mùa thu của mình. Chúng ta đã giữ bà ở đây quá lâu rồi.”

Ả muốn tống khứ đám người của phu nhân Olenna đi càng sớm càng tốt. Chắc chắn Lãnh chúa Tyrell sẽ phải cử nhiều hiệp sĩ đi theo để bảo vệ mẹ ông ấy về nhà an toàn. Mà các tay kiếm Nhà Tyrell ở

thành phố này càng ít bao nhiêu thì thái hậu càng ngủ ngon bấy nhiêu.

“Quả là thần rất nhớ mùi hương của Highgarden, thần xin thú nhận như vậy,” lão phu nhân trả lời, “nhưng thần không thể ra về chừng nào còn chưa thấy Margaery ngọt ngào của thần kết hôn với

Tommen bé bỏng quý giá của thái hậu.”

“Thần cũng đang nóng lòng đợi ngày đó,” Lãnh chúa Tyrell chêm vào. “Lãnh chúa Tywin và thần đang chuẩn bị định ngày cho đôi trẻ thì việc đó xảy ra. Có lẽ người và thần sẽ phải tiếp tục thảo luận

về việc này.”

“Sớm thôi.”

“Sớm là tốt,” phu nhân Olenna khịt mũi. “Bây giờ đi thôi, Mace. Để cho thái hậu được ở một mình với… nỗi đau buồn.”

Ta sẽ đợi đến lúc mụ chết, mụ già kia, Cersei tự hứa với mình khi Nữ Hoàng Gai lảo đảo đi ra giữa hai gã cận vệ cao ngất tới hơn 2 mét mà bà thích thú gọi là Tả và Hữu. Chúng ta sẽ xem mụ trở

thành một xác chết ngọt ngào như thế nào. Mụ già này rõ ràng ranh ma gấp đôi con trai mụ.

Thái hậu giải cứu con trai khỏi tay Margaery và các anh em họ của cô ta rồi tiến ra phía cửa.

Ngoài trời, mưa đã tạnh. Khí trời mùa thu ngọt ngào và tươi mới. Tommen nhấc vương miện xuống.

“Đội nó lên,” Cersei ra lệnh.

“Nó làm con đau cổ,” cậu bé nói nhưng vẫn làm theo. “Có phải con sắp cưới không ạ? Margaery nói rằng chừng nào chúng con kết hôn, chúng con có thể đi Highgarden.”

“Con sẽ không đi Highgarden nhưng con có thể cưỡi ngựa quay lại lâu đài.” Cersei vẫy tay ra hiệu cho Ser Meryn Trant. “Mang đến cho bệ hạ một con ngựa, và hỏi Lãnh chúa Gyles xem ông ấy có cho ta cái vinh hạnh được ngồi chung kiệu với ông ấy không?” Mọi thứ tiến triển nhanh hơn ả dự đoán, vì vậy không thể lãng phí thời gian.

Tommen vui sướng trước viễn cảnh được cưỡi ngựa, và tất nhiên Lãnh chúa Gyles rất vinh dự được thái hậu mời… mặc dù khi ả đề nghị ông ta trở thành chủ quản về tiền bạc, ông ta bắt đầu ho dữ

dội đến mức ả sợ ông ta sẽ chết ngay lúc đó và ở đó. Nhưng Đức Mẹ nhân từ, rốt cuộc Gyles cũng bình phục lại để nhận lời và thậm chí còn vừa ho vừa nói tên của người ông ta muốn thay thế, đó là các nhân viên hải quan và những người quản lý len dạ do Ngón Út bổ nhiệm, thậm chí cả một trong số những người giữ chìa khóa.

“Ông muốn đặt tên con bò ra sao cũng được, miễn là nó cho sữa. Và nếu có ai hỏi thì hãy nói là ông tham gia hội đồng từ hôm qua nhé.”

“Hôm qu…” Một cơn ho làm ông ta cúi gập người. “Hôm qua. Chắc chắn rồi.” Lãnh chúa Gyles ho vào một vuông lụa đỏ, như để che giấu vết máu trong nước bọt. Cersei giả bộ không chú ý.

Khi lão chết, ta sẽ tìm một người khác. Có lẽ ả phải cho gọi Ngón Út trở lại. Thái hậu không nghĩ Petyr Baelish có thể giữ chức danh Người Bảo Hộ Vùng Thung Lũng được lâu sau cái chết của Lysa Aryn. Các lãnh chúa vùng Thung Lũng đang rất kích động nếu những lời Pycelle nói là thật. Một khi họ

giằng được thằng bé khốn khổ đó khỏi tay ông ta, Lãnh chúa Petyr sẽ phải bò về.

“Thưa thái hậu?” Gyles ho và chấm nhẹ lên miệng. “Liệu thần…” Ông ta lại ho lần nữa. “…có thể hỏi ai…” Một tràng ho nữa làm người ông ta rung lên bần bật. “…Ai sẽ là quân sư của đức vua?”

“Chú của ta,” ả lơ đãng trả lời.

Thật nhẹ nhõm, cuối cùng ả cũng thấy những cánh cổng của Tháp Đỏ lừng lững phía trước. Ả để Tommen cho các cận vệ trông nom rồi rút lui về phòng riêng để nghỉ ngơi.

Ả vừa kịp rút chân ra khỏi giày đã thấy cô hầu gái Jocelyn rụt rè bước vào bẩm báo rằng Qyburn đang ở bên ngoài xin được tiếp kiến. “Cho vào,” thái hậu ra lệnh. Người trị vì không thể được nghỉ

ngơi.

Qyburn đã già, nhưng tóc lão sợi xám vẫn nhiều hơn sợi bạc, những nếp nhăn quanh miệng làm lão trông giống một người ông hiền từ của các cô bé gái. Nhưng thực ra, đó là một lão già khá đê tiện. Chiếc áo thụng của lão cổ đã sờn, một bên tay áo bị rách, tay kia được vá sơ sài. “Thần phải xin người xá tội cho sự xuất hiện của thần,” lão nói. “Thần đã xuống ngục để điều tra về cuộc đào thoát

của Quỷ Lùn, như thái hậu yêu cầu.”

“Và ngươi tìm ra cái gì?”

“Vào cái đêm Lãnh chúa Varys và em trai người biến mất, còn một người thứ ba nữa cũng biến mất.”

“Đúng vậy, đó là cai ngục. Sao nữa?”

“Tên hắn là Rugen. Đó là một viên cai ngục cấp thấp, chịu trách nhiệm canh giữ xà lim tối. Viên quản ngục mô tả hắn là người béo tốt, râu ria xồm xoàm, ăn nói lỗ mãng. Hắn được cựu vương Aerys

bổ nhiệm, có thể đến và đi tùy ý. Đã nhiều năm nay, xà lim tối không nhốt ai. Những người canh tù khác có vẻ sợ hắn, nhưng không ai biết nhiều về hắn. Hắn không bạn bè, không người thân thích, không uống rượu hay đến nhà thổ nhiều. Chỗ ở của hắn tồi tàn ẩm thấp, ổ rơm hắn ngủ mốc meo, còn bô đựng nước tiểu thì đầy tràn.”

“Ta biết tất cả những điều đó.” Jaime đã kiểm tra chỗ ở của Rugen và đội áo choàng vàng của Ser Addam đã kiểm tra lại lần nữa.

“Vâng, thưa thái hậu,” Qyburn đáp, “nhưng người có biết dưới cái bô tiểu kinh tởm đó là một viên đá lỏng lẻo, che một cái hốc nhỏ không? Đó là nơi có thể giấu những thứ quý giá mà người ta không

muốn bị phát hiện.”

“Quý giá à?” Cái này mới đây. “Ý ngươi là tiền?” Ả luôn nghi ngờ Tyrion bằng cách nào đó mua chuộc gã cai tù này.

“Chắc chắn rồi. Khi thần tìm thấy thì cái hốc đã trống rỗng. Không nghi ngờ gì nữa, Rugen đã mang theo kho báu tội lỗi của hắn khi hắn trốn đi. Nhưng khi thần soi đuốc vào, thần nhìn thấy một cái gì đó

lấp lánh. Vì vậy thần cào đất cho tới khi moi được nó ra.” Qyburn xòe lòng bàn tay. “Một đồng tiền vàng.”

Vàng, đúng vậy, nhưng khi nhấc nó lên, Cersei thấy có điều gì đó không đúng. Đồng xu này quá nhỏ và quá mỏng. Nó đã cũ và mòn vẹt. Trên một mặt là khuôn mặt nhìn nghiêng của một vị vua, còn

mặt kia in hình một bàn tay. “Không phải đồng rồng vàng,” ả nói.

“Không phải,” Qyburn đồng tình. “Nó có niên đại từ trước thời kỳ Chinh Phạt, thưa thái hậu. Vị vua là Garth XII, còn bàn tay là con dấu của gia tộc Gardener.”

Của Highgarden. Cersei nắm chặt đồng xu. Trò phản bội gì thế này? Mace là một trong những quan tòa xử Tyrion và đã lớn tiếng đòi xử tử hắn. Liệu đó có phải là một thủ đoạn? Có lẽ hắn đã cùng Quỷ Lùn âm mưu mọi chuyện, mưu hại cha? Khi Tywin Lannister ở trong mồ, thì Lãnh chúa Tyrell đương nhiên được chọn làm quân sư, nhưng thậm chí như vậy… “Ngươi không được nói điều này với bất kỳ

ai,” thái hậu ra lệnh.

“Thái hậu có thể tin tưởng vào sự thận trọng của thần. Bất kỳ ai đi cạnh lính đánh thuê đều phải học cách giữ cái lưỡi của mình, nếu không anh ta sẽ không giữ được nó lâu đâu.”

“Ở bên cạnh ta cũng thế.” Thái hậu cất đồng xu đi. Ả sẽ suy nghĩ về nó sau. “Còn các chuyện khác thì sao?”

“Ser Gregor.” Qyburn nhún vai. “Thần đã xem xét ông ta như thái hậu yêu cầu. Chất độc trên mũi giáo của Rắn Hổ Lục là chất độc loài Manticore của phương đông. Thần dám đánh cược cả tính mạng

mình.”

“Pycelle bảo không phải. Ông ấy nói với cha ta rằng nọc độc của Manticore sẽ giết nạn nhân ngay khi đi vào tim.”

“Đúng là như vậy. Nhưng chất độc này vì một lý do nào đó đã bị đặc lại, vì vậy nó kéo dài thời gian hấp hối của Núi Yên Ngựa.”

“Đặc lại ư? Đặc như thế nào? Có thêm một chất nào khác không?”

“Có lẽ đúng như thái hậu gợi ý, tuy trong hầu hết các trường hợp pha trộn chất độc chỉ làm giảm đi hiệu lực của nó. Có lẽ nguyên nhân… ít tự nhiên hơn, do bùa chú chẳng hạn.”

Lão này cũng ngu ngốc chẳng kém gì Pycelle ư? “Vậy ngươi đang nói với ta rằng Núi Yên Ngựa sắp chết vì một loại ma thuật đen tối nào đó chăng?”

Qyburn lờ đi ý vị giễu cợt trong giọng nói của thái hậu. “Ông ta chết vì chất độc, nhưng chết từ từ trong sự đau đớn khủng khiếp. Thần đã cố gắng giảm đau cho ông ấy nhưng cũng như Pycelle, cố gắng của thần không có kết quả. Thần sợ là Ser Gregor nhờn với sữa anh túc rồi. Cận vệ của ông ta cho thần biết, Ser Gregor bị chứng đau đầu không rõ lý do hành hạ, ông ta thường uống sữa anh túc không kém

người ta nốc rượu bia là mấy. Tuy thế, các tĩnh mạch từ đầu đến chân của ông ta đều biến thành màu đen, nước tiểu thì đầy mủ, và nọc độc đã ăn thành một lỗ to bằng nắm tay ở sườn ông ta rồi. Thực sự việc ông ta còn sống đến giờ là một điều kỳ diệu.”

“Kích thước của hắn,” thái hậu cau mày gợi ý. “Gregor là một gã cao to, nhưng cũng rất ngu ngốc. Có lẽ quá ngu ngốc đến mức không biết khi nào nên chết.” Thái hậu giơ cái cốc ra và Senelle lại rót đầy lần nữa. “Tiếng hắn gào thét làm cho Tommen sợ hãi và có lần làm ta thức dậy giữa đêm. Đáng lẽ

phải triệu Ilyn Payne đến từ lâu rồi.”

“Thái hậu,” Qyburn nói, “hay là thần chuyển Ser Gregor xuống ngục tối? Ở đó tiếng gào thét của ông ta sẽ không quấy rầy thái hậu nữa, mà thần cũng có thể tự do chăm sóc ông ta hơn.”

“Chăm sóc ấy hả?” Cersei phá lên cười. “Hãy để Ser Ilyn chăm sóc cho hắn.”

“Xin theo ý thái hậu,” Qyburn nói, “nhưng chất độc này… sẽ rất có ích nếu biết thêm về nó, phải không? Hiệp sĩ đấu với hiệp sĩ, cung thủ đấu với cung thủ, dĩ độc trị độc, dân chúng thường nói vậy.

Để chiến đấu với ma thuật thì…” Ông ta không kết thúc câu nói mà chỉ mỉm cười nhìn thái hậu.

Rõ ràng ông ta không phải là Pycelle. Thái hậu nhìn ông ta, cân nhắc. “Vì sao Citadel tước bỏ chuỗi xích của ngươi?”

“Tất cả archmaester trong thâm tâm đều là những kẻ hèn nhát. Họ chỉ là những con cừu vô vị, Marwyn đã nói thế. Thần là một thầy thuốc lành nghề không thua kém gì Ebrose, nhưng khao khát vượt

trội ông ấy. Hàng trăm năm nay, người ở Citadel thường giải phẫu các tử thi để tìm hiểu về bản chất của sự sống. Thần mong muốn hiểu được bản chất của cái chết, nên thần giải phẫu những cơ thể đang sống. Thế là bọn họ hổ thẹn vì tội lỗi đó của thần và buộc thần phải sống lưu vong… nhưng thần hiểu bản chất của sự sống và cái chết hơn bất kỳ ai ở Oldtown.”

“Thật sao?” Điều này làm thái hậu thích thú. “Tốt lắm. Vậy thì Núi Yên Ngựa là của ngươi. Hãy làm những gì ngươi muốn với hắn, nhưng giới hạn những nghiên cứu của ngươi ở dưới hầm tối thôi

nhé. Khi hắn chết, hãy mang cái đầu của hắn đến cho ta. Cha ta đã hứa trao nó cho người Dorne. Hoàng tử Doran rõ ràng thích tự tay giết chết Gregor hơn, nhưng tất cả chúng ta đều phải chịu đựng những tình huống không như ý trong cuộc sống thôi.”

“Tốt quá, thưa thái hậu.” Qyburn hắng giọng. “Nhưng thần không được trợ giúp đầy đủ như Pycelle. Thần cần phải tự trang bị một số…”

“Ta sẽ yêu cầu Gyles cung cấp đủ vàng cho nhu cầu của ngươi. Hãy mua vài cái áo thụng mới đi. Trông ngươi như thể vừa lê từ khu Flea Bottom về vậy.” Ả chăm chú nhìn đôi mắt lão, tự hỏi không biết nên tin tưởng con người này đến mức nào. “Liệu ta có cần cảnh cáo chuyện gì sẽ xảy ra với ngươi

nếu có bất kỳ tin tức nào về… công việc… của ngươi lọt ra ngoài?”

“Không cần, thưa thái hậu,” Qyburn trao cho ả một nụ cười trấn an. “Với thần, mọi bí mật của người đều an toàn.”

Khi lão đi rồi, Cersei tự rót cho mình một ly rượu vang mạnh. Vừa đứng uống bên cửa sổ, nhìn những cái bóng đang đổ dài trên sân lâu đài, ả vừa ngẫm nghĩ về đồng xu. Vàng của vùng Reach. Vì

sao một viên cai tù nhãi nhép ở Vương Đô lại có vàng của Reach, trừ khi hắn ta được trả công để giúp đem cái chết đến cho cha?

Dù đã hết sức cố gắng, Cersei vẫn không thể gạt bỏ nụ cười nhếch mép ngu ngốc và mùi hôi thối của tử thi mỗi khi mường tượng ra khuôn mặt Lãnh chúa Tywin. Ả tự hỏi không biết Tyrion, vì một lý do nào đó, có đứng sau vụ này hay không. Thật hèn hạ và độc ác, giống y như hắn. Có thể nào Tyrion đã biến Pycelle thành tay sai của hắn? Ả nhớ hắn đã đưa lão già đó đến xà lim, mà Rugen chịu trách nhiệm canh giữ xà lim đó. Các sự việc móc nối với nhau theo một cách ả không hề muốn chút nào. Đại

Tư Tế cũng là tay chân của Tyrion, Cersei đột nhiên nhớ ra, và thi hài tội nghiệp của cha được phó thác cho lão trông nom suốt từ tối đến sáng.

Chú ả đến vào lúc xế chiều. Ông mặc một chiếc áo chẽn chần bông bằng len màu xám chì, ảm đạm như chính khuôn mặt ông. Cũng như mọi người khác thuộc gia tộc Lannister, Ser Kevan có mái tóc vàng hoe và nước da trắng. Mặc dù mới chỉ 55 tuổi, ông đã rụng gần hết tóc. Không ai nói ông đẹp.

Vòng eo mập mạp, đôi vai tròn trịa, chiếc cằm vuông nhô ra khiến bộ râu vàng hoe cắt rất sát không đủ che kín, hình ảnh ông gợi cho Cersei nhớ đến một con chó mastiff già… nhưng một con chó mastiff già trung thành chính là điều ả cần lúc này.

Họ ăn bữa tối đơn giản gồm củ cải đỏ, thịt bò tái và dùng một bình rượu vang đỏ của xứ Dorne để chiêu thức ăn. Ser Kevan nói rất ít và hiếm khi cầm đến ly rượu. Ả cảm thấy ông suy nghĩ ủ ê quá

nhiều. Cần phải đưa ông quay lại công việc để quên đi nỗi buồn trong lòng.

Ả cũng im lặng cho đến khi bữa ăn kết thúc và người hầu đi khỏi. “Cháu biết cha cháu cậy nhờ vào chú rất nhiều. Bây giờ cháu cũng thế.”

“Cháu cần một quân sư,” ông đáp, “và Jaime đã từ chối.”

Ông ta rất thẳng thừng. Tốt lắm. “Jaime… cháu cảm thấy quá hụt hẫng khi cha cháu qua đời, nên khi đó cháu hầu như không biết mình nói gì. Thẳng thắn mà nói, Jaime rất hào hiệp nhưng hơi ngốc nghếch.

Tommen cần một người dày dạn kinh nghiệm hơn. Một người già hơn…”

“Mace Tyrell già hơn đấy thôi.”

Mũi ả phồng lên vì tức giận. “Không đời nào.” Cersei hất một lọn tóc khỏi trán. “Nhà Tyrell đã với quá cao rồi.”

“Chọn Mace Tyrell làm quân sư là ngu ngốc,” Ser Kevan thừa nhận, “nhưng biến ông ta thành kẻ thù còn ngu ngốc hơn. Ta đã nghe nói về những gì xảy ra ở Sảnh Đèn. Mace đáng lẽ phải hiểu biết hơn chứ không nên đưa một vấn đề như vậy ra trước công chúng, nhưng dù có vậy, cháu làm ông ta mất mặt

trước cả nửa triều đình là không khôn ngoan đâu.”

“Còn hơn là phải chịu đựng thêm một người Nhà Tyrell trong Hội đồng.” Lời chỉ trích của ông làm

ả khó chịu. “Rosby sẽ là một tay chủ quản tiền bạc xứng đáng. Chú thấy kiệu của ông ta rồi đấy, chạm khắc công phu và rèm lụa. Con ngựa của ông ta cũng được trang bị tốt hơn hầu hết các hiệp sĩ khác.

Một người đàn ông giàu có sẽ không gây ra chuyện gì khi liên quan đến tiền bạc. Còn về chức vụ quân sư… ai hoàn thành công việc của cha cháu tốt hơn người anh em đã từng tham gia bàn bạc cùng ông ấy?”

“Ai cũng cần một người để tin tưởng. Tywin có chú, trước đây có cả mẹ cháu nữa.”

“Cha yêu mẹ cháu rất nhiều.” Cersei cố không nghĩ đến ả gái điếm chết trên giường ông. “Cháu biết bây giờ họ lại được ở bên nhau.”

“Ta cũng cầu mong như vậy.” Ser Kevan nhìn kỹ khuôn mặt cô cháu gái một lúc lâu rồi mới trả lời. “Cháu yêu cầu ở ta nhiều quá, Cersei.”

“Không hề nhiều hơn cha cháu.”

“Ta đã mệt mỏi.” Ông với lấy ly rượu và uống một ngụm. “Ta còn một người vợ đã hai năm nay

chưa gặp, một đứa con trai đã qua đời cần được khóc thương, một đứa con trai khác sắp kết hôn và tiếp nhận địa vị lãnh chúa. Lâu đài Darry cần được sửa sang, các vùng đất quanh đó cần được bảo vệ, những cánh đồng bị cháy cần được cày xới và trồng trọt lại. Lancel cần sự trợ giúp của ta.”

“Tommen cũng vậy.” Cersei không ngờ Kevan lại cần dỗ dành. Ông ấy không bao giờ chơi trò õng ẹo như thế với cha. “Vương quốc cần có chú.”

“Vương quốc. Chà. Và gia tộc Lannister.” Ông lại nhấp một ngụm rượu. “Tốt thôi. Ta sẽ ở lại và phục vụ đức vua…”

“Tốt lắm,” ả bắt đầu nói, nhưng Ser Kevan cao giọng. “…Nhưng với điều kiện ta là nhiếp chính kiêm quân sư, còn cháu thì quay về Casterly Rock.”

Thoạt đầu, Cersei không phản ứng được gì mà chỉ có thể chòng chọc nhìn ông. “Cháu đang là thái hậu nhiếp chính,” ả nhắc ông ta.

“Đã từng thôi. Cha cháu không có ý định để cháu tiếp tục giữ vai trò đó. Ông ấy cho ta biết kế hoạch của ông là đưa cháu về Rock và tìm cho cháu một người chồng mới.”

Cersei cảm thấy cơn giận dữ đang dâng lên ào ạt. “Đúng là cha cháu đã nói như vậy. Và cháu đã nói với ông rằng cháu không muốn lấy chồng lần nữa.”

Ông chú không hề lay chuyển. “Nếu cháu cương quyết không đồng ý kết hôn lần nữa, thì ta cũng không ép buộc cháu. Nhưng mặt khác… bây giờ cháu là phu nhân của Casterly Rock. Vị trí của cháu là

ở đó.”

Sao ông dám nói với tôi như thế? Ả muốn gào lên, nhưng rồi chỉ nói, “Cháu cũng là Thái hậu Nhiếp Chính nữa. Vị trí của cháu là ở đây, với con trai cháu.”

“Cha cháu nghĩ là không.”

“Cha cháu chết rồi.”

“Điều đó đem đến đau buồn cho ta và nỗi tiếc thương cho toàn thể vương quốc. Nhưng hãy mở to mắt ra và nhìn xung quanh đi, Cersei. Vương quốc đang suy vong. Tywin có thể lập lại trật tự,

nhưng…”

“Cháu sẽ lập lại trật tự!” Cersei dịu giọng. “Với sự giúp đỡ của chú. Nếu chú phục vụ cháu trung thành như phục vụ cha cháu…”

“Cháu không phải là cha cháu. Vả lại, Tywin luôn coi Jaime là người thừa kế hợp pháp của ông ấy.”

“Jaime… Jaime đã đọc lời tuyên thệ rồi. Jaime không bao giờ suy nghĩ mà chỉ biết cười nhạo mọi thứ, mọi người và nói ra tất cả mọi suy nghĩ trong đầu. Jaime là một gã ngốc đẹp mã thôi.”

“Thế mà cậu ta lại là lựa chọn đầu tiên cho chức quân sư của cháu. Cái gì khiến cháu như vậy, Cersei?”

“Cháu đã nói với chú rồi, cháu phát ốm vì đau buồn, cháu không nghĩ…”

“Đúng thế,” Ser Kevan đồng tình. “Đó là lý do vì sao cháu nên về Casterly Rock và để đức vua cho những người có trách nhiệm phục vụ.”

“Đức vua là con trai cháu!” Cersei đứng lên.

“Đúng,” ông chú đáp, “từ những gì chú thấy về Joffrey thì cháu không đủ khả năng làm mẹ cũng như làm người cai trị.”

Ả hắt toàn bộ ly rượu vào mặt ông.

Ser Kevan nghiêm trang thong thả đứng dậy. “Thưa thái hậu.” Rượu vang chảy thành dòng trên má và nhỏ giọt từ bộ râu cắt gọn của ông. “Người cho phép tôi đi chứ?”

“Ông có quyền gì mà dám ra điều kiện với ta? Ông chẳng hơn gì một tên hiệp sĩ trong nhà cha ta.”

“Tôi không có đất đai, đúng thế. Nhưng tôi có lợi tức chắc chắn, và có tiền để dành. Cha tôi đã không quên đứa con nào khi ông chết, Tywin cũng biết ban thưởng cho những người phục vụ tận tâm. Tôi nuôi hai trăm hiệp sĩ, và có thể nuôi gấp đôi số đó nếu cần. Có những người lính đánh thuê sẵn

sàng theo dưới cờ hiệu của tôi, và tôi có đủ vàng để thuê họ. Thái hậu nên sáng suốt để không coi thường tôi… và càng không nên biến tôi thành kẻ thù.”

“Ông đang đe dọa ta đấy à?”

“Tôi chỉ đang khuyên người thôi. Nếu thái hậu không nhường quyền nhiếp chính cho tôi, thì hãy phong tôi làm người cai quản Casterly Rock và bổ nhiệm Mathis Rowan hoặc Randyll Tarly làm quân

sư.”

Đều là người của Nhà Tyrell, cả hai bọn họ. Gợi ý này khiến ả kinh ngạc không nói nên lời. Ông ta đã bị mua chuộc rồi chăng? Ông ta đã nhận vàng của bọn Tyrell để phản bội gia tộc Lannister?

“Mathis Rowan tinh tế, thận trọng và đáng mến,” chú ả tiếp tục nói, dường như lãng quên mọi việc xung quanh. “Randyll Tarly là chiến binh cừ nhất trong vương quốc. Ông ta không thích hợp làm quân sư trong thời bình, nhưng giờ Tywin đã chết, và sẽ không có ai kết thúc được cuộc chiến này tốt hơn

ông ta. Lãnh chúa Tyrell sẽ không mất mặt nếu người chọn một trong số các chư hầu của ông ta làm quân sư. Cả Tarly và Rowan đều là những người có năng lực… và trung thành. Bổ nhiệm một trong hai người, và biến anh ta thành người của mình. Thái hậu sẽ củng cố được sức mạnh của mình và làm Highgarden suy yếu, trong khi Mace vẫn phải cảm ơn vì điều đó.” Ông nhún vai. “Đấy là lời khuyên của tôi, người có thể nghe theo hoặc không. Thái hậu có chọn Moon Boy làm quân sư cũng không phải việc của tôi. Anh trai tôi đã qua đời, thưa thái hậu. Tôi sẽ đưa ông ấy về nhà.”

Đồ phản bội, ả nghĩ. Đồ trở mặt. Không biết Mace Tyrell đã trả cho ông ta bao nhiêu. “Ông bỏ đức vua của mình khi nhà vua cần ông nhất,” ả nói. “Ông bỏ rơi Tommen.”

“Tommen còn có mẹ nó.” Đôi mắt xanh lục của Ser Kevan thản nhiên không chớp, nhìn thẳng vào mắt ả. Giọt rượu vang đỏ cuối cùng rung rinh dưới cằm Kevan và sau đó rơi xuống. “À, đúng rồi,” ông nói thêm sau một thoáng im lặng, “và còn cả cha nó nữa chứ, ta nghĩ vậy.”

About The Author

Ngo David

Power is Power