Trò chơi vương quyền 4A – Tiệc quạ đen

Trò chơi vương quyền 4A – Tiệc quạ đen

Tác giả: George R.R. Martin

Dịch giả: Khánh Thủy

Số chương: 23

Tóm tắt: Trò chơi vương quyền gồm 7 quyển kể về cuộc chiến vương quyền giữa các gia tộc lớn trong thế giới giả tưởng Westeros. Và cùng lúc đó một thế lực khác đáng sợ hơn đang trỗi dậy từ bóng tối

Dù đang là mùa thu nhưng không gian ban đêm vẫn vô cùng lạnh lẽo. Từng cơn gió ẩm ướt thổi qua những con ngõ nhỏ, cuộn lên những bụi rác của ban ngày. Cơn gió ớn lạnh từ phương bắc. Ser

Arys Oakheart kéo chiếc mũ lên che mặt. Tốt nhất không nên để người khác nhận ra. Nửa tháng trước, một thương gia đã bị giết hại trong thành phố bóng tối, dù người đàn ông vô tội đó chỉ đến Dorne để thu mua hoa quả, và kết cục là nhận lấy cái chết thay vì những quả chà là. Tội lỗi duy nhất của ông ta là đến từ Vương Đô.

Đám đông sẽ cho rằng ta là kẻ thù còn nguy hiểm hơn. Nếu vậy, anh sẽ sẵn sàng nghênh chiến. Tay anh lần xuống chạm nhẹ vào chuôi thanh trường kiếm giấu một nửa trong các lớp áo thụng bằng vải

lanh, lớp bên ngoài với những sọc màu ngọc lam và từng dãy mặt trời vàng óng, còn lớp bên trong màu cam nhạt hơn. Trang phục của người Dorne rất thoải mái, nhưng cha anh chắc hẳn sẽ thất kinh nếu ông còn sống và nhìn thấy con trai mình ăn mặc như vậy. Ông là cư dân vùng Reach, và người Dorne là kẻ thù từ xa xưa của ông, những tấm thảm dệt ở Old Oak có thể chứng minh cho điều đó. Arys vẫn mường tượng ra chúng một cách rõ ràng mỗi khi anh nhắm mắt lại. Hình ảnh huy hoàng của Lãnh chúa Edgerran Hào Phóng khi ông ngồi giữa hàng trăm cái đầu của người Dorne chất đống dưới chân. Hình ảnh chiếc cờ Ba Lá của Nhà Oakheart trên đèo Hoàng Tử, bị những cây giáo của người Dorne xuyên qua, Alester đang thổi tù và chiến bằng những hơi thở cuối cùng. Ser Olyvar Nhà Green Oak trong trang phục toàn màu trắng, nằm chết bên cạnh Rồng Trẻ Daeron đệ nhất. Dorne không phải là nơi phù hợp cho bất kỳ ai Nhà Oakheart.

Ngay cả trước khi hoàng tử Oberyn qua đời, vị hiệp sĩ cũng không lấy gì làm thoải mái mỗi khi rời Sunspear để đi bộ trên những con ngõ nhỏ ở thành phố bóng tối. Anh có thể cảm nhận được những cặp mắt dõi theo mình ở khắp mọi nơi, những đôi mắt đen nhỏ xíu của người Dorne dò xét anh với vẻ thù địch không che giấu. Những chủ cửa hàng tìm mọi cách để lừa lọc anh, và đôi khi anh tự hỏi liệu đám chủ quán rượu đó có nhổ bọt vào cốc của anh không. Có lần, một nhóm trẻ con rách rưới còn thi nhau ném đá vào người anh, cho đến khi anh rút kiếm ra đuổi chúng. Cái chết của Rắn Lục Đỏ lại càng thổi bùng lên ngọn lửa căm thù của người Dorne, mặc dù đường phố đã lắng xuống phần nào sau khi hoàng tử Doran giam giữ những cô con hoang Rắn Cát của Oberyn Martell trong một tòa tháp. Tuy vậy, việc

ngang nhiên mặc áo choàng trắng trong thành phố bóng tối này chẳng khác gì mời mọc kẻ khác tấn công. Anh mang theo ba chiếc áo choàng: hai chiếc bằng len, một dày một mỏng, và chiếc thứ ba làm bằng vải lụa trắng. Nếu không có áo choàng trên vai, anh sẽ cảm giác như mình chẳng mặc gì cả.

Nhưng thà trần truồng còn hơn phải chết, anh tự nhủ. Mình vẫn là người của Ngự Lâm Quân, cho dù không khoác áo choàng. Cô ấy phải trân trọng điều đó. Mình phải làm cho cô ấy hiểu. Đáng lẽ anh không nên dính dáng đến việc này, nhưng các ca sĩ vẫn hát rằng trong tình yêu, mọi người đều trở nên

ngu ngốc.

Thành phố bóng tối ở Sunspear thường mang vẻ đìu hiu vào ban ngày, trên đường phố bụi mù chỉ

có lũ ruồi bay vo ve, nhưng khi đêm buông xuống, những con phố mới bắt đầu trở nên sống động. Ser Arys nghe thấy tiếng nhạc phảng phất từ những khung cửa sổ chớp mỗi khi anh đi qua, và đâu đó tiếng trống bằng ngón tay hòa chung với nhịp hối hả của một điệu nhảy xứ Dorne, khiến không khí ban đêm thêm rộn ràng. Nơi ba con hẻm giao nhau bên dưới lớp Tường Thành thứ hai, một ả gái điếm đang từ trên ban công vẫy xuống. Cô ta đeo đầy nữ trang và xức dầu thơm. Anh ngẩng đầu nhìn ả, khom vai và tiếp tục bước đi trong gió lạnh. Đàn ông chúng ta thật yếu ớt. Cơ thể ta phản bội lại chính mình, ngay

cả với những người đàn ông cao quý nhất. Anh nghĩ đến vua Baelor Thần Thánh, người đã nhanh chóng thất bại trong việc chế ngự lòng ham muốn của bản thân để rồi mang tiếng xấu. Anh có nên làm điều tương tự không?

Một gã lùn đang đứng trước một cánh cổng hình vòm, nướng những con rắn trên lò than và lật chúng bằng chiếc kẹp gỗ khi chúng chín giòn. Mùi hăng của nước xốt khiến vị hiệp sĩ chảy nước mắt.

Nước xốt rắn ngon nhất phải có một giọt nọc độc rắn, cùng với hạt mù tạt và tiêu rồng. Anh nghe người ta nói vậy. Myrcella quen với đồ ăn ở Dorne cũng nhanh chóng như việc quen với vị hoàng tử Dorne của cô, và hết lần này đến lần khác Ser Arys phải cố ăn một hai món cho cô bé vừa lòng. Thức ăn đốt cháy họng và làm anh khát rượu, còn khi nôn ra, cảm giác càng kinh khủng hơn bội phần. Tuy nhiên, cô công chúa nhỏ của anh lại thích những đồ ăn đó.

Khi anh đi, cô bé đang ở trong phòng và cắm cúi bên chiếc bàn cờ đối diện hoàng tử Trystane, di chuyển các quân cờ được trang trí công phu theo các ô vuông màu xanh ngọc, đỏ nâu và xanh da trời đậm. Đôi môi đầy đặn của Myrcella hơi hé mở, đôi mắt xanh nheo lại khi cô bé tập trung. Trò chơi mang tên Cyvasse. Một con thuyền buôn từ Volantis đã đem nó tới Planky Town, và lũ trẻ mồ côi đã phát tán trò chơi dọc hai bờ sông Greenblood. Mọi người trong hoàng tộc ở Dorne đều mê mẩn nó.

Nhưng trò chơi lại khiến Ser Arys điên tiết. Có tất cả mười quân cờ khác nhau, mỗi quân có những thuộc tính và sức mạnh riêng, ngay cả bàn cờ cũng thay đổi theo mỗi ván, tùy thuộc vào cách sắp xếp các ô của hai người chơi. Hoàng tử Trystane bị trò chơi cuốn hút ngay lập tức, và Myrcella đã học nó để có thể chơi với cậu ta. Cô bé vẫn chưa được 11 tuổi, còn vị hôn phu 13 tuổi, tuy nhiên, gần đây, hầu như cô bé chẳng thua một ván nào. Trystane có vẻ chẳng mấy quan tâm đến điều đó. Hai đứa trẻ trông

khác nhau một trời một vực: cậu bé với làn da ô liu, tóc đen và thẳng, còn cô bé có làn da trắng như sữa và những lọn tóc vàng; người tóc vàng, kẻ tóc đen, giống như Thái hậu Cersei và vua Robert. Anh thầm cầu mong Myrcella sẽ cảm thấy vui vẻ khi ở cạnh cậu bé người Dorne hơn là mẹ cô khi ở bên Robert.

Anh thấy không thoải mái khi phải bỏ cô bé lại một mình, mặc dù ở trong lâu đài đó cô bé sẽ an toàn. Chỉ có hai cánh cửa dẫn vào nơi ở của Myrcella trong Tháp Mặt Trời, và Ser Arys đã cử hai người canh mỗi cửa – lính canh của Nhà Lannister, những người đã đến đây với họ từ Vương Đô,

những kẻ đã từng chinh chiến, mạnh mẽ, và trung thành hết mực. Myrcella còn có cả các hầu gái và nữ tu Eglantine, trong khi hoàng tử Trystane được hộ tống bởi Ser Gascoyne của vùng Greenblood. Sẽ chẳng ai có thể quấy rầy cô bé, anh tự nhủ, và trong hai tuần lễ nữa, chúng ta sẽ rời đi một cách an toàn.

Hoàng tử Doran hứa hẹn rất nhiều. Mặc dù Arys rất choáng váng trước tuổi tác và vẻ già nua ốm yếu của vị hoàng tử xứ Dorne, nhưng những lời nói của ông ta thì anh tin tuyệt đối. “Xin lỗi vì đến giờ ta mới có thể gặp ngươi và công chúa Myrcella,” Martell nói khi Arys được đưa về phòng, “nhưng ta tin con gái Arianne của ta đã chào đón ngươi rất nhiệt tình ở Dorne.”

“Đúng vậy, thưa hoàng tử,” anh trả lời, và ơn trời là mặt anh không đỏ lên phản bội anh.

“Nơi đây là vùng đất khắc nghiệt, nghèo đói, nhưng vẫn rất tươi đẹp. Chúng ta vô cùng lấy làm tiếc khi ngươi tới Dorne mà chỉ quanh quẩn ở Sunspear, nhưng ta sợ cả ngươi và công chúa của ngươi

sẽ không được an toàn bên ngoài những bức tường kia. Người Dorne chúng ta rất nóng tính, dễ nổi giận và ít khi tha thứ. Ta sẽ rất vui sướng nếu có thể đảm bảo với ngươi rằng Rắn Cát là những người duy nhất muốn chiến tranh, nhưng ta nghĩ không nên nói, hiệp sĩ ạ. Trên đường, ngươi đã nghe thấy dân chúng nói gì rồi đấy, họ kêu gào đòi ta xuất quân. Và ta sợ rằng một nửa số lãnh chúa của ta cũng đồng ý với họ.”

“Vậy còn ngài, thưa hoàng tử?” Vị hiệp sĩ lấy hết can đảm hỏi.

“Ngày xưa, mẹ ta đã dạy rằng chỉ có kẻ điên mới tham gia vào những cuộc chiến mà họ không thể thắng.” Nếu câu hỏi cộc lốc đó xúc phạm hoàng tử Doran, thì quả là ông ta đã che giấu rất tốt. “Tuy nhiên tình trạng hòa bình lúc này rất mong manh… Mong manh như cô công chúa nhỏ của ngươi vậy.”

“Chỉ có loài súc sinh mới làm hại một đứa bé gái.”

“Chị Elia của ta cũng có một cô con gái nhỏ. Tên con bé là Rhaenys. Và nó cũng là một công chúa đấy.” Vị hoàng tử thở dài. “Kẻ nào vung dao chém công chúa Myrcella thì cũng không độc ác hơn việc

Ser Amory Lorch giết Rhaenys, nếu thực sự hắn là kẻ làm điều đó. Họ chỉ muốn dùng sức ép với ta. Và nếu Myrcella bị giết hại ở Dorne dưới sự bảo vệ của ta, thì ai sẽ tin vào những lời phủ nhận của ta chứ?”

“Không ai có thể làm hại Myrcella một khi tôi còn sống.”

“Một lời thề cao cả,” Doran Martell cười nhạt, “nhưng ngươi đơn độc, hiệp sĩ ạ. Ta đã hi vọng việc giam giữ đám cháu gái cứng đầu sẽ giúp mọi việc lắng xuống, nhưng tất cả những gì chúng ta làm

chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Đêm nào ta cũng nghe thấy tiếng bọn chúng thì thầm và mài dao kiếm.”

Ông ta đang sợ hãi, Ser Arys nhận ra điều đó. Nhìn kìa, đôi tay ông ta đang run rẩy. Hoàng tử xứ Dorne đang sợ hãi không nói nên lời.

“Ta xin lỗi, hiệp sĩ,” hoàng tử Doran nói. “Ta đang yếu dần, yếu dần, và đôi khi… Sunspear khiến ta mệt mỏi với những tiếng ồn, rác rưởi và mùi hôi thối. Ngay khi làm hết nhiệm vụ, ta sẽ trở về Thủy Viên. Và ta sẽ đem công chúa Myrcella đi cùng.” Trước khi vị hiệp sĩ kịp phản đối, hoàng tử giơ một tay với những đốt ngón tay sưng đỏ lên. “Ngươi cũng sẽ đi cùng. Cả nữ tu, hầu gái và lính canh nữa.

Sunspear tuy có các lớp tường thành chắc chắn, nhưng bên trong là thành phố bóng tối. Ngay cả trong lâu đài cũng có hàng trăm người đến và đi mỗi ngày. Còn Thủy Viên là nơi trú ngụ của ta. Hoàng tử Maron tạo ra nó để làm quà cho cô dâu mang họ Targaryen của mình, để đánh dấu cuộc hôn nhân của người Dorne với Ngai Sắt. Mùa thu là mùa đẹp nhất ở đó… ngày nóng, đêm mát, gió thổi vị muối từ biển lên, những đài phun nước và hồ bơi. Ở đó cũng có những đứa trẻ khác, chúng đều có xuất thân quyền quý. Myrcella sẽ có bạn bằng tuổi để chơi cùng. Con bé sẽ không thấy cô đơn.”

“Xin nghe theo lời ngài.” Những lời nói của vị hoàng tử lùng bùng trong đầu anh. Cô bé sẽ an toàn

ở đó. Chỉ là tại sao Doran Martell lại khuyên anh không được viết thư về Vương Đô đề cập đến việc này? Myrcella sẽ an toàn nhất nếu không có ai biết nơi ở của cô bé. Ser Arys đồng ý, nhưng anh cũng đâu còn sự lựa chọn nào khác? Anh là hiệp sĩ của Ngự Lâm Quân, nhưng chỉ là một người đơn độc,

đúng như hoàng tử đã nói.

Con đường nhỏ đột ngột dẫn tới một khoảng sân phủ đầy ánh trăng. Đi qua xưởng làm nến, một cánh cổng và một đoạn bậc thang ngắn ngoài trời, cô ấy viết như vậy. Anh đẩy cánh cổng và trèo lên những bậc thang cũ mòn, dẫn vào một cánh cửa không được đánh dấu trong chỉ dẫn. Mình có nên gõ cửa không? Thay vì gõ, anh đẩy mở cánh cửa và bước vào một căn phòng lớn tối tăm, với trần thấp và

được thắp sáng bởi hai cây nến thơm cháy lập lòe trong những hốc tường bằng đất dày. Anh nhận ra những chiếc thảm có họa tiết kiểu Myr dưới chân, một tấm thảm thêu treo tường và một cái giường. “Công chúa?” Anh gọi. “Nàng ở đâu?”

“Em đây.” Cô gái bước ra từ bóng tối đằng sau cánh cửa.

Vật trang sức hình con rắn cuộn quanh cánh tay phải của cô, lớp vảy bằng vàng và đồng của nó ánh lên theo từng chuyển động. Đó là tất cả những gì cô gái mặc. Không, anh chỉ muốn nói với cô rằng “tôi đến để tạm biệt, tôi phải đi”, nhưng khi nhìn thấy cô trong ánh nến, dường như anh không thể nói thành

lời. Cổ họng anh khô lại như cát vùng Dorne vậy. Anh đứng im lặng, uống lấy vẻ lộng lẫy của cơ thể

cô, từ cái hõm trên cổ, hai bầu ngực căng tròn với hai núm lớn màu đen thẫm, cho đến những đường

cong gợi tình nơi eo và hông. Và sau đó không hiểu sao anh lại đang ôm cô, và cô đang cởi chiếc áo

thụng trên người anh. Khi đến lớp áo trong, cô nắm lấy hai vai và xé lớp lụa xuống đến bụng, nhưng

Arys chẳng buồn để ý. Làn da cô mềm mại bên dưới những ngón tay anh, và cảm giác ấm áp như cát

mịn dưới cái nắng vùng Dorne. Anh nâng cằm cô lên và tìm môi cô. Cô hé miệng, môi họ quấn lấy

nhau và hai tay anh ôm trọn hai bầu ngực. Anh cảm nhận được hai núm vú của cô cứng lên khi ngón

tay anh chà lên chúng. Mái tóc cô gái đen dày và có mùi hoa lan. Một mùi hương sâu lắng và trần tục,

nó khiến anh cương cứng đến đau buốt.

“Chạm vào em đi, hiệp sĩ,” người phụ nữ thì thầm bên tai anh. Tay anh trượt xuống chiếc bụng tròn và tìm đến nơi ướt át ngọt ngào bên dưới đám lông dày màu đen. “Đúng rồi, ở đó,” cô gái nói nhỏ khi

anh đưa một ngón tay vào bên trong cô. Cô khẽ rên lên, kéo anh lại giường và đẩy anh nằm xuống. “Nữa đi, nữa, đúng rồi, tuyệt quá hiệp sĩ của em, hiệp sĩ của em, hiệp sĩ áo trắng ngọt ngào, em cần chàng, chỉ cần chàng thôi.” Cô dùng tay giúp anh đưa vào trong, rồi ôm lấy lưng anh và ép anh vào gần hơn. “Sâu hơn nữa đi,” cô rên rỉ. “Đúng rồi, ôi.” Hai chân cô vòng quanh lưng anh cứng như thép. Những móng tay cô cào lên lưng Arys mỗi lần anh nhấp xuống, cứ thế, cứ thế cho đến khi cô thét lên và cong lưng quằn quại bên dưới. Rồi những ngón tay cô lần thấy hai núm vú của anh, cô cấu chúng cho đến khi anh tuôn trào bên trong cô. Mình có thể chết ngay bây giờ cũng được, hạnh phúc quá, vị hiệp sĩ nghĩ, và trong khoảnh khắc đó ít nhất anh cảm thấy bình yên.

Anh không chết.

Dục vọng của anh sâu thẳm và vô bờ như biển cả, nhưng khi thủy triều rút đi, những hòn đá của tội lỗi và hổ thẹn lại nhô lên sắc nhọn như trước. Đôi khi những con sóng trào lên và che lấp chúng,

nhưng chúng vẫn ở đó bên dưới làn nước, cứng ngắc, đen trũi và nhầy nhụa. Ta đang làm gì thế này? Anh tự hỏi. Ta là một hiệp sĩ của Ngự Lâm Quân. Anh lăn xuống khỏi người cô và nằm dài, nhìn đăm đăm lên trần nhà. Một vết nứt lớn chạy dọc trên đó, từ tường bên này sang tường bên kia. Trước đây anh không để ý điều đó, cũng chẳng để ý bức tranh trên tấm thảm treo tường, với hình nữ hoàng Nymeria và mười nghìn con thuyền chiến. Ta chỉ nhìn thấy mỗi nàng. Nếu có một con rồng nhòm vào qua cửa sổ thì ta cũng chẳng nhìn thấy gì hết, ngoại trừ ngực, khuôn mặt và nụ cười của nàng.

“Có rượu đấy,” cô gái lẩm bẩm bên cổ anh, rồi trượt tay trên ngực anh. “Chàng có khát không?”

“Không.” Anh nhỏm dậy và ngồi bên mép giường. Căn phòng rất nóng, vậy mà anh vẫn run lên.

“Chàng chảy máu rồi,” cô gái nói. “Tại em cào mạnh quá.”

Khi cô sờ vào lưng anh, anh co người như thể tay cô có lửa. “Đừng.” Anh đứng dậy, trên người không mảnh vải che thân. “Đủ rồi.”

“Em có dầu thoa. Nó sẽ làm dịu đi các vết xước.”

Nhưng chẳng thể làm dịu đi nỗi xấu hổ trong ta. “Không sao đâu. Xin công chúa thứ lỗi, tôi phải đi đây…”

“Sớm vậy ư?” Cô gái có chất giọng khàn khàn, chiếc miệng rộng được sinh ra để thì thầm, và đôi môi chín mọng để đặt lên đó những nụ hôn. Những lọn tóc đen dày của cô lòa xòa rủ xuống đôi vai

trần và gần chạm ngực. Chúng cuộn lại thành những lọn quăn mềm và lỏng. Ngay cả đám lông mu của cô cũng mềm và quăn. “Ở đây với em đêm nay nhé, hiệp sĩ. Em vẫn còn nhiều điều phải dạy chàng lắm.”

“Tôi đã học quá nhiều điều từ công chúa rồi.”

“Có vẻ chàng rất thích thú với những bài học đó đấy chứ, hiệp sĩ! Chàng có chắc mình sẽ không lên giường với ai khác, với người đàn bà nào khác không? Nói em nghe cô ta là ai? Em sẽ ngực trần mà chiến đấu với cô ta để có chàng. Dao đấu dao.” Cô gái mỉm cười. “Trừ khi cô ta cũng là Rắn Cát. Nếu thế, chúng em có thể chia sẻ chàng. Em cũng rất yêu quý các chị em của mình.”

“Công chúa biết tôi không có người phụ nữ nào khác mà. Chỉ có… nhiệm vụ thôi.”

Cô xoay người, nằm chống một khuỷu tay và nhìn anh, đôi mắt to đen của cô sáng lên trong ánh nến. “Con chó cái đó ư? Em biết cô ta. Giữa hai chân cô ta khô như ngói, và những nụ hôn của cô ta

khiến chàng chảy máu. Hãy để nhiệm vụ của chàng ngủ một mình một lần đi, và ở lại với em đêm nay.”

“Chỗ của tôi là ở cung điện.”

Cô gái thở dài. “Với một công chúa khác. Chàng làm em ghen đấy. Em nghĩ chàng yêu cô ta nhiều hơn yêu em. Cô ta quá trẻ so với chàng. Chàng cần một người đàn bà, không phải là một bé gái. Nhưng

em có thể giả vờ tỏ ra ngây thơ, nếu điều đó khiến chàng thích thú.”

“Công chúa đừng nói vậy.” Hãy nhớ cô ta là người Dorne. Ở Reach, mọi người nói rằng chính thức ăn khiến cho người Dorne trở nên vô cùng nóng tính, còn phụ nữ ở đây dâm đãng và hoang dại. Tiêu cay và các gia vị lạ khiến máu họ sôi lên, cô ấy cũng không ngoại lệ. “Tôi yêu quý Myrcella như con gái.” Anh không thể có con, cũng như không thể có vợ. Thay vào đó, anh có chiếc áo choàng trắng

tinh khôi. “Chúng tôi sẽ tới Thủy Viên.”

“Sẽ tới,” cô gái đồng ý, “tuy nhiên đối với cha em, mọi thứ sẽ diễn ra chậm chạp gấp bốn lần bình thường. Nếu ông ấy nói muốn rời thành phố này vào sáng mai, thì nghĩa là chàng sẽ rời đi trong vòng nửa tháng nữa. Ở Thủy Viên chàng sẽ rất cô đơn, em đảm bảo như vậy. Và chàng trai trẻ tuổi, ga lăng,

dũng cảm từng nói muốn ở trong vòng tay em đến suốt đời đâu rồi?”

“Khi đó tôi đang say.”

“Chàng mới uống ba cốc rượu nước lã thôi.”

“Ta say nàng. Đã mười năm rồi kể từ khi… Kể từ khi mặc chiếc áo choàng trắng, ta chưa động vào một người phụ nữ nào cho đến khi gặp nàng. Ta chưa bao giờ biết tình yêu là gì, nhưng giờ… ta thấy lo

sợ.”

“Điều gì khiến hiệp sĩ áo trắng của em lo sợ thế?”

“Ta lo cho danh dự của ta,” anh nói, “và của nàng.”

“Em tự lo được cho danh dự của mình.” Cô tự chạm một ngón tay lên ngực và di chuyển vòng quanh núm vú. “Và cũng có thể tự đem lại khoái cảm cho mình, nếu cần thiết. Em đã là một phụ nữ

trưởng thành rồi.”

Cô ấy là vậy, vô cùng thẳng thắn. Nhìn cô ấy trên chiếc giường lông, trao anh một nụ cười ranh mãnh và tự chơi đùa với ngực của mình… sao lại có người phụ nữ với đôi núm vú lớn và dễ bị kích thích đến vậy? Nhìn chúng, anh không thể không khát khao được vồ lấy, bú chúng cho đến khi chúng cương lên, bóng nhẫy và ướt át…

Anh nhìn qua chỗ khác. Đồ lót của anh vứt vương vãi trên thảm. Vị hiệp sĩ cúi người nhặt chúng lên.

“Tay chàng đang run rẩy kìa,” cô gái nói. “Em nghĩ chúng sẽ nhanh chóng đến bên vuốt ve, mơn trớn em thôi. Sao chàng phải vội vã mặc quần áo như vậy, hiệp sĩ của em? Em thích chàng tự nhiên như những gì vốn có. Nằm trên giường, trần truồng, chúng ta đang là chính mình một cách chân thật

nhất, đàn ông và đàn bà, hai người yêu nhau, da thịt hòa vào làm một. Quần áo khiến chúng ta trở thành hai người khác biệt. Em muốn được ở không hơn là mặc lên người những lụa là trang sức, và chàng… cũng đâu phải là chiếc áo choàng trắng kia.”

“Phải chứ,” Ser Arys nói. “Ta với nó là một. Và tất cả những việc này cần phải kết thúc, vì nàng, và vì cả ta nữa. Nếu ai đó phát hiện ra…”

“Mọi người sẽ nghĩ chàng thật may mắn.”

“Họ sẽ nghĩ ta là kẻ phản bội lời thề. Nếu ai đó đến gặp và nói với cha nàng về việc ta bất kính với nàng thì sao?”

“Cha em có thể thế này thế khác, nhưng chưa ai nói ông ấy là kẻ ngốc. Gã con hoang Nhà Godsgrace đã lấy đi sự trinh trắng của em khi cả hai 14 tuổi. Chàng có biết cha em đã phản ứng thế nào khi biết điều đó không?” Cô gái gom đống chăn lại dưới cằm để che bớt thân thể lõa lồ. “Chẳng

nói gì cả. Cha em vẫn thường chẳng có động thái gì. Ông ấy gọi đó là suy nghĩ. Chàng hãy nói thật cho em nghe, hiệp sĩ, có phải danh dự của em khiến chàng lo lắng, hay là danh dự của chính chàng?”

“Cả hai.” Lời buộc tội của cô khiến anh cắn rứt. “Cho nên lần này sẽ là lần cuối cùng.”

“Trước đây chàng cũng đã từng nói thế.”

Đúng vậy, và ta cũng đã quyết tâm như vậy. Nhưng ta quá yếu đuối, nếu không ta đã không ở đây giờ này. Anh không thể nói với cô điều đó; cô là kiểu người khinh thường những ai yếu đuối, và anh cảm nhận được điều đó. Cô ấy có nhiều nét giống chú hơn là giống cha. Anh quay đi và tìm thấy chiếc áo mặc trong bằng lụa te tua nằm trên một chiếc ghế. Cô gái đã xé nó thành từng vạt xuống tận thắt lưng

khi cởi nó qua vai anh. “Cái áo hỏng rồi,” anh phàn nàn. “Giờ thì làm sao ta mặc nó đây?”

“Mặc ngược lại đi,” cô gợi ý. “Và khi chàng mặc áo choàng ra ngoài, sẽ không ai nhìn thấy vết xé. Có thể cô công chúa nhỏ của chàng sẽ khâu nó lại cho chàng đấy. Hay là em gửi cho chàng một cái

mới đến Thủy Viên nhé?”

“Đừng gửi quà cho ta.” Như vậy lại càng gây chú ý cho mọi người. Anh giũ chiếc áo lót dài và mặc ngược nó qua đầu. Lụa mát cọ lên da anh, mặc dù nó dính chặt vào lưng nơi anh bị cô cào. Ít ra

cũng đủ để anh trở về cung điện. “Tất cả những gì ta muốn là kết thúc việc… việc…”

“Làm vậy có lịch thiệp không, hiệp sĩ? Chàng làm tổn thương em đấy. Em bắt đầu nghĩ tất cả những lời yêu của chàng đều là giả dối.”

“Ta không đời nào lừa nàng.” Ser Arys cảm giác như mình vừa nhận một cái tát. “Ta còn có thể từ bỏ danh dự của bản thân vì cái gì nữa, ngoài tình yêu? Khi ở bên nàng, ta… ta gần như chẳng nghĩ

được gì. Nàng là tất cả những gì ta mơ ước, nhưng…”

“Lời nói gió bay. Nếu chàng yêu em thì đừng rời bỏ em.”

“Nhưng ta đã thề…”

“…Không lấy vợ hay sinh con. Hừm, em cũng đã uống trà mặt trăng, và chàng cũng biết là em không thể lấy chàng.” Cô mỉm cười. “Tuy nhiên, em có thể chấp nhận chàng làm nhân ngãi.”

“Giờ thì nàng móc máy ta đấy à.”

“Có lẽ một chút. Chàng nghĩ mình là người duy nhất trong đội Ngự Lâm Quân dám yêu một người phụ nữ sao?”

“Bao giờ cũng có những người chỉ thề thốt mà không giữ được lời,” anh thừa nhận. Ser Boros Blount chẳng phải người xa lạ ở phố Silk, và Ser Preston Greenfield từng rất hay qua lại nhà một người bán vải khi anh ta đi vắng, nhưng Arys sẽ không bêu rếu những người anh em của mình bằng cách kể ra sự hư hỏng của họ. “Ser Terrence Toyne từng bị bắt gặp trên giường với hầu gái của nhà

vua,” anh nói. “Dù thề rằng đó là tình yêu, nhưng cái giá phải trả là mạng sống của ông ta và cô gái đó, kéo theo sự suy vong của gia tộc ông ta và cái chết của vị hiệp sĩ xuất sắc nhất trên đời.”

“Đúng vậy, và còn Lucamore Dâm Đãng với ba bà vợ và mười sáu đứa con thì sao? Bài hát về ông ta luôn khiến em thấy tức cười.”

“Sự thật không khôi hài như vậy đâu. Ông ta chưa bao giờ bị gọi là Lucamore Dâm Đãng khi còn sống. Tên ông ta là Ser Lucamore Mạnh Mẽ, và ông ta sống giả dối cả đời. Khi sự giả dối đó bị phát hiện, chính các anh em kết nghĩa của ông đã thiến ông, và Vua Già tống ông tới Tường Thành. Mười sáu đứa con của ông ta bị bỏ lại bơ vơ. Ông ta không thực sự là hiệp sĩ, chẳng hơn gì Terrence Toyne cả…”

“Vậy còn Hiệp Sĩ Rồng?” Cô gái hất chăn sang một bên và vùng người thò chân xuống đất. “Chàng đã nói đó là hiệp sĩ vĩ đại nhất từ xưa đến nay, người đã lên giường với hoàng hậu và có con với bà

ta.”

“Ta không tin chuyện đó,” anh nói với vẻ khó chịu. “Truyền thuyết về tội mưu phản của Hoàng tử Aemon với Hoàng hậu Naerys chỉ đơn thuần là một truyền thuyết, một câu chuyện bịa đặt của anh trai ông nhằm gạt đứa con ruột sang một bên và nâng đỡ đứa con hoang của mình. Không phải tự dưng mà Aegon bị gọi là Đê Tiện.” Anh tìm thấy đai đeo kiếm và thắt nó quanh thắt lưng. Mặc dù trông nó khá kỳ cục khi đi kèm với bộ đồ mặc trong bằng lụa kiểu Dorne, nhưng sức nặng quen thuộc của trường kiếm và dao găm giúp anh nhớ mình là ai và ở vị trí nào. “Ta không muốn người đời nhớ đến ta với

cái tên Ser Arys Đê Tiện,” anh tuyên bố. “Ta sẽ không làm nhơ bẩn chiếc áo choàng này.”

“Vâng,” cô gái nói, “chiếc áo choàng trắng đẹp đẽ. Nhưng chàng không nhớ sao, ông em cũng từng mặc chiếc áo choàng như vậy. Ông ấy qua đời khi em còn nhỏ, nhưng em vẫn nhớ ông. Ông ấy cao như

một tòa tháp và thường cù lét em cho đến khi em cười tới mức không thở nổi.”

“Ta không có vinh hạnh biết đến Hoàng tử Lewyn,” Ser Arys nói, “nhưng tất cả đều phải công nhận rằng ông ấy là một hiệp sĩ vĩ đại.”

“Một hiệp sĩ vĩ đại và một ả nhân tình. Giờ thì bà ấy đã già rồi, nhưng hồi còn trẻ, hiếm có ai đẹp

được như bà ấy, người ta nói vậy.”

Hoàng tử Lewyn? Ser Arys chưa từng nghe về truyền thuyết đó. Nó khiến anh sửng sốt. Tội phản bội của Terrence Toyne và sự giả dối của Lucamore Đê Tiện được ghi lại trong Sách Trắng, nhưng

chẳng có dòng nào nói đến người phụ nữ của Hoàng tử Lewyn trong những trang viết về ông.

“Chú em thường nói rằng thanh kiếm trong tay người đàn ông mới làm nên giá trị của anh ta, chứ không phải là thứ giữa hai chân,” cô tiếp tục, “thế nên chàng đừng nói về việc làm vấy bẩn chiếc áo choàng một cách giả tạo như vậy trước mặt em. Tình yêu không làm chàng mất danh dự, mà chính là những con quái vật chàng phục vụ và đám súc vật mà chàng gọi là anh em.”

Câu nói của cô như cứa sâu vào da thịt anh. “Robert không phải là quái vật.”

“Ông ta dẫm lên xác của những đứa bé để trèo lên ngai vàng,” cô nói, “nhưng em công nhận ông ta không giống Joffrey.”

Joffrey. Cậu ta từng là một chàng trai đẹp mã, cao to và khỏe mạnh so với tuổi của mình. Nhưng đó là tất cả những gì tốt đẹp nhất có thể nói về đức vua quá cố. Ser Arys vẫn còn thấy xấu hổ khi nhớ đến tất cả những lần Joffrey ra lệnh cho anh đánh cô gái Nhà Stark tội nghiệp. Khi Tyrion chọn anh hộ tống

Myrcella tới Dorne, anh đã thắp nến trước điện thờ thần Chiến Binh để cảm tạ. “Joffrey đã chết, bị Quỷ Lùn hạ độc.” Anh không thể ngờ tên lùn lại tàn ác đến như vậy. “Giờ thì Tommen là vua, và cậu bé không hề giống với anh trai.”

“Cũng như chị gái mình.”

Đúng vậy. Tommen là cậu bé có trái tim nhân hậu và lúc nào cũng luôn cố gắng hết mình, nhưng lần cuối cùng Ser Arys nhìn thấy Tommen là khi cậu nhóc mếu máo bên bến cảng. Myrcella không rơi một giọt nước mắt nào, dù cô bé mới là người phải xa gia đình, quê hương để thắt chặt một mối bang giao bằng đời con gái của mình. Sự thật là, công chúa dũng cảm hơn, thông minh và tự tin hơn em trai của mình. Cô bé nhanh trí hơn, cử chỉ cũng lịch thiệp hơn. Không gì có thể làm cô bé khuất phục, kể cả Joffrey. Quả thật, chính phụ nữ mới là những kẻ mạnh. Lúc này, anh không chỉ nghĩ đến Myrcella, mà

còn nghĩ về mẹ cô bé và mẹ anh, về Nữ Hoàng Gai, về những cô con gái xinh đẹp của Rắn Lục Đỏ, đám Rắn Cát độc chết người. Và anh nghĩ về công chúa Arianne Martell nhiều nhất. “Nàng nói đúng, ta không phủ nhận.” Giọng anh khàn khàn.

“Không phủ nhận ư? Không thể thì đúng hơn! Myrcella thích hợp với vương vị hơn…”

“Con trai luôn được xem trọng hơn con gái.”

“Tại sao? Thần thánh nào nói như vậy? Em là người thừa kế của cha em. Em có nên trao quyền đó cho các em trai mình?”

“Nàng hiểu sai ý ta rồi. Ta chưa bao giờ nói… ở Dorne khác. Bảy Phụ Quốc chưa bao giờ có một nữ hoàng nào cai trị.”

“Viserys đệ nhất vốn định cho con gái mình là Rhaenyra nối dõi, không phải vậy sao? Nhưng khi nhà vua qua đời, tướng chỉ huy đội Ngự Lâm Quân đã đưa ra quyết định ngược lại.”

Đó là Ser Criston Cole. Criston Kẻ Lập Vương đã đặt địa vị con trai lên cao hơn con gái và chia rẽ đội Ngự Lâm Quân thành hai phe, châm ngòi cho cuộc chiến khủng khiếp mà các ca sĩ đặt tên là Vũ Điệu Của Rồng. Một số người nói rằng ông ta làm thế vì tham vọng, vì hoàng tử Aegon dễ bảo hơn cô chị gái ngang ngạnh của ông ta. Một số người gán cho ông những động cơ cao cả hơn khi cho rằng ông

ta đang bảo vệ tục lệ cổ xưa của Andal. Một số kẻ còn đồn rằng Ser Criston từng là người tình của công chúa Rhaenyra trước khi mặc áo choàng trắng, vì thế ông ta muốn trả thù khi bị công chúa bỏ rơi. “Kẻ Lập Vương gây ra những tổn hại nghiêm trọng,” Ser Arys nói, “và ông ta đã phải trả giá đắt cho chuyện đó, nhưng…”

“…Nhưng có lẽ Thất Diện Thần cử chàng đến đây để một hiệp sĩ áo choàng trắng có thể sửa lại những gì người khác đã xuyên tạc. Chàng thừa biết rằng khi cha em trở về Thủy Viên, ông ấy sẽ đem

Myrcella đi theo đúng không?”

“Để cô bé được an toàn.”

“Không. Đó là để công chúa tránh xa những người đang muốn cô bé lên ngôi. Hoàng tử Oberyn Viper sẽ tự tay đặt vương miện lên trán cô ấy nếu ông còn sống, nhưng cha em lại không có can đảm đó.” Cô đứng lên. “Chàng nói chàng yêu quý cô bé như chính con gái ruột của mình. Vậy chàng có

muốn nhìn con gái mình bị tước đi quyền lợi và bị giam lỏng trong một nhà tù hay không?”

“Thủy Viên không phải là nhà tù,” anh phản kháng yếu ớt.

“Một nhà tù không có đài phun nước và những cây sung, đó là những gì chàng đang nghĩ đúng không? Nhưng một khi ở đó, cô bé sẽ không được phép rời đi. Và chàng cũng vậy. Hotah sẽ lo liệu

việc đó. Chắc chàng cũng hiểu về ông ta rõ như em. Khi nổi giận, ông ta cực kỳ kinh khủng.”

Ser Arys nhíu mày. Gã thuyền trưởng mặt sẹo to lớn người Norvos luôn khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Họ nói ông ta lúc nào cũng ngủ với chiếc rìu vĩ đại bên cạnh. “Nàng muốn ta phải làm

gì đây?”

“Giữ đúng lời thề của chàng thôi. Bảo vệ Myrcella bằng cả tính mạng của mình. Ủng hộ và bảo đảm quyền lợi của cô bé. Giúp cô ấy đội vương miện lên đầu.”

“Ta đã tuyên thệ rồi!”

“Với Joffrey chứ đâu phải Tommen.”

“Đúng là như vậy, nhưng Tommen rất nhân hậu. Cậu bé sẽ là một vị vua tốt hơn Joffrey.”

“Nhưng không thể tốt hơn Myrcella. Cô ấy cũng yêu quý Tommen. Em biết Myrcella sẽ không để thằng bé bị tổn hại gì. Quyền thừa kế Storm’s End thuộc về cậu bé, vì Lãnh chúa Renly chưa có người thừa tự, còn Lãnh chúa Stannis đang chịu tội phản nghịch. Trong khi đó, cậu bé cũng được kế thừa cả

Casterly Rock từ tay mẹ mình. Tommen sẽ trở thành một trong những lãnh chúa vĩ đại nhất vương quốc… nhưng Ngai Sắt chính đáng phải thuộc về Myrcella.”

“Nhưng luật lệ… Ta không biết…”

“Em biết.” Khi cô đứng lên, mớ tóc đen dài của cô xõa xuống thắt lưng.

“Aegon Hiệp Sĩ Rồng lập ra đội Ngự Lâm Quân và viết lời tuyên thệ, nhưng vị vua này tạo ra thì vị vua khác cũng có thể phủ nhận hoặc thay đổi. Trước đây đội Ngự Lâm Quân phải phục vụ đến hết đời, nhưng Joffrey vẫn bãi bỏ Ser Barristan để chó săn của cậu ta được mặc áo choàng trắng đấy thôi.

Myrcella luôn muốn chàng được hạnh phúc, và cô bé cũng quý em. Cô bé sẽ cho chúng ta được kết hôn nếu chúng ta thỉnh cầu.” Arianne vòng tay ôm và áp mặt vào ngực anh. Đỉnh đầu cô chạm đúng đến cằm anh. “Chàng có thể có cả em lẫn chiếc áo choàng trắng, nếu muốn.”

Cô ấy đang xé ta thành từng mảnh. “Nàng biết đấy, ta rất muốn, nhưng…”

“Em là công chúa của Dorne,” cô nói với chất giọng khàn khàn, “và chàng không nên để em phải cầu xin như vậy.”

Ser Arys có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên tóc cô và cảm nhận được tim cô đang đập khi cô áp sát vào anh. Cơ thể anh đang phản ứng lại trước sự gần gũi đó, và anh chắc chắn cô cũng cảm nhận được. Khi anh đặt tay lên vai cô, anh nhận ra cô đang run rẩy. “Arianne? Công chúa của ta? Nàng sao

vậy, tình yêu của ta?”

“Em có nên nói ra không, hiệp sĩ? Em sợ lắm. Chàng gọi em là tình yêu của chàng, nhưng lại từ chối em ngay khi em đang cần chàng nhất.Chẳng lẽ việc em cần một hiệp sĩ bảo vệ em là sai hay sao?”

Anh chưa bao giờ thấy cô dễ tổn thương đến vậy. “Không,” anh nói, “nhưng nàng đã có quân lính của cha nàng bảo vệ rồi, tại sao…”

“Chính họ mới làm em sợ.” Trong phút chốc, dường như cô còn nhỏ bé hơn cả Myrcella. “Chính quân lính của cha đã lôi các chị em họ của em đi trong xiềng xích.”

“Không phải xiềng xích. Ta nghe nói họ đang rất thoải mái mà.”

Cô gái cười cay đắng. “Chàng đã gặp họ chưa? Ông ấy không cho em gặp họ, chàng có biết không?”

“Họ âm mưu làm phản, kích động chiến tranh…”

“Loreza mới 6 tuổi, Dorea thì lên 8. Vậy thì chúng kích động cái gì chứ? Vậy mà cha em vẫn tống giam chúng với các chị gái. Chàng đã gặp ông ấy rồi đấy. Sự sợ hãi khiến cho ngay cả một người đàn

ông mạnh mẽ nhất cũng có thể làm những việc chính họ không ngờ tới, và cha em lại chẳng phải là người mạnh mẽ. Arys, tình yêu của em, hãy nghe em, vì tình yêu mà chàng nợ em, như lời chàng nói. Em chưa bao giờ can đảm như các em gái của mình, vì em sinh ra đã yếu đuối hơn, nhưng Tyene và em bằng tuổi nhau và gần gũi như chị em ruột kể từ khi là hai đứa trẻ. Giữa chúng em chẳng có bí mật nào. Nếu em ấy bị tống giam, thì em cũng vậy, và vì cùng một lý do… đó là Myrcella.”

“Cha nàng sẽ không bao giờ làm vậy.”

“Chàng không hiểu cha em đâu. Em đã làm ông ấy thất vọng kể từ khi sinh ra không phải là một hoàng tử. Đã năm, sáu lần ông ấy cố gả em cho một ông già râu bạc rụng răng nào đó, kẻ sau đê tiện hơn kẻ trước. Ông ấy không bao giờ bắt em lấy họ, nhưng những lời gợi ý đó cũng chứng minh ông ấy

chẳng coi em ra gì cả.”

“Ngay cả như vậy thì em vẫn là người thừa kế của ông ấy.”

“Em ư?”

“Ông ấy đã để em cai quản Sunspear khi ông ấy tới Thủy Viên, chẳng phải sao?”

“Cai quản ư? Không đâu. Ông ấy để người anh em họ của mình là Ser Manfrey làm người quản thành, ông già mù Ricasso làm quản gia, một đội chuyên thu thuế cho người nắm giữ quốc khố là Alyse Ladybright tổng hợp, các chỉ huy cảnh vệ giữ trật tự cho thành phố bóng tối, các đại pháp quan của ông ta ngồi phán xử, và Maester Myles giải quyết thư từ mà không cần hoàng tử phải đích thân xem xét. Và vị trí cao nhất dành cho Rắn Lục Đỏ. Nhiệm vụ của em là tiệc tùng và vui chơi, làm trò tiêu khiển cho

các vị khách đáng kinh tởm. Oberyn sẽ đến thăm Thủy Viên một tháng bốn lần. Còn em, ông ấy triệu tập một năm hai lần. Em không phải là người thừa kế mà cha em muốn, ông ấy đã thể hiện rõ điều đó.

Luật lệ của vùng bắt buộc ông ấy phải làm như vậy, nhưng sớm muộn ông sẽ truyền ngôi lại cho em trai em thôi, em biết điều đó.”

“Em trai nàng ư?” Ser Arys nâng cằm cô lên và nhìn vào mắt cô. “Nàng không nhắc đến Trystane đấy chứ, nó mới chỉ là một cậu bé.”

“Không phải Trys. Là Quentyn.” Mắt cô sắc bén, đen láy một cách tội lỗi và mang vẻ thản nhiên. “Em đã biết sự thật từ khi 14 tuổi, kể từ ngày em vào phòng ngủ của cha để hôn ông ấy chúc ngủ ngon,

nhưng không thấy ông ấy đâu cả. Sau đó, em mới biết mẹ đã gọi ông ấy. Cha em vẫn để một cây nến cháy. Khi tới thổi tắt nó, em tìm thấy một lá thư đang viết dở nằm bên cạnh, lá thư cho em trai Quentyn của em lúc đó đang ở Yronwood. Cha nói với Quentyn rằng em ấy phải làm tất cả những gì học sĩ và các hiệp sĩ cấp cao yêu cầu, bởi ‘một ngày nào đó con sẽ ngồi lên nơi ta từng ngồi để trị vì Dorne, một người cai trị cần phải có đầu óc và cơ thể khỏe mạnh.’” Một giọt nước mắt lăn xuống gò má mềm mại của Arianne.

“Đó là những lời của cha em, do chính tay cha em viết. Chúng vẫn cháy trong ký ức của em. Đêm đó em đã khóc cho đến khi ngủ thiếp đi, và nhiều đêm về sau cũng vậy.”

Ser Arys vẫn chưa gặp Quentyn Martell. Hoàng tử được Lãnh chúa Yronwood nhận nuôi từ khi còn nhỏ, từng phục vụ ông ấy như một tiểu đồng, sau đó là cận vệ, thậm chí được phong hiệp sĩ dưới trướng ông ta, thay vì Rắn Lục Đỏ. Nếu là một người cha, ta cũng sẽ muốn cho con trai lên nối ngôi, anh thầm nghĩ, nhưng anh cảm nhận được sự đau đớn trong giọng nói của cô, và biết nếu nói ra những

gì đang nghĩ trong đầu, anh sẽ mất cô.

“Có lẽ nàng đã hiểu lầm,” anh nói. “Lúc đó nàng mới chỉ là một đứa trẻ. Có lẽ ông ấy chỉ nói vậy để khích lệ em trai nàng thôi.”

“Chàng nghĩ vậy sao? Vậy thì nói em nghe, giờ Quentyn ở đâu?”

“Hoàng tử đang ở với đội quân của Lãnh chúa Yronwood tại Boneway,” Ser Arys nói một cách

thận trọng. Đó là những gì người quản thành Sunspear trước đây kể cho anh khi anh mới đến Dorne. Vị học sĩ với bộ râu mềm như lụa cũng nói điều tương tự.

Arianne lưỡng lự. “Cha em muốn chúng ta tin như vậy, nhưng các bạn em lại nói hoàn toàn khác. Em trai em đã bí mật băng qua biển hẹp với vai trò một lái buôn bình thường. Tại sao?”

“Làm sao ta biết được? Có đến cả trăm lý do.”

“Hoặc là chỉ một. Chàng có để ý thấy Hội Chiến Binh Vàng đã phá vỡ cam kết với người Myr không?”

“Lính đánh thuê vẫn thường xuyên phá vỡ cam kết mà.”

“Nhưng Hội Chiến Binh Vàng thì chưa bao giờ. Lời nói của chúng ta quý như vàng, đó chính là niềm kiêu hãnh của họ kể từ khi Bittersteel sáng lập hội. Myr đang chuẩn bị có chiến tranh với Lys và

Tyrosh. Tại sao việc phá vỡ hợp đồng lại cho họ nhiều tiền và chiến lợi phẩm hơn?”

“Có lẽ người Lys trả công họ hậu hĩnh hơn. Hoặc người Tyrosh.”

“Không,” cô nói. “Đối với các hội nhóm tự do khác thì em tin. Hầu hết bọn họ có thể thay phe đổi chủ chỉ vì vài ba xu bạc. Nhưng Hội Chiến Binh Vàng thì khác. Một nhóm những kẻ bị lưu đày hoặc con trai của họ, được tập hợp lại để phục vụ giấc mơ của Bittersteel. Họ muốn có nhà, cũng như muốn

có vàng. Lãnh chúa Yronwood biết rõ chẳng kém gì em. Tổ tiên của ông ấy đã sát cánh cùng Bittersteel trong cả ba cuộc phản loạn của Nhà Blackfyre.” Cô nắm tay Ser Arys và đan các ngón tay mình qua các kẽ tay anh.

“Chàng đã nhìn thấy gia huy của Nhà Toland vùng Ghost Hill bao giờ chưa?”

Anh suy nghĩ một lúc. “Một con rồng tự ăn đuôi mình ư?”

“Con rồng đó chính là thời gian. Không có điểm đầu và không có điểm kết, vì thế tất cả mọi thứ tạo thành một vòng tròn. Anders Yronwood chính là Criston Cole tái sinh. Ông ta thì thầm vào tai em

trai em rằng cậu ấy đáng ra phải lên ngôi thay cha em, rằng đàn ông không được quỳ gối trước phụ nữ… rằng Arianne không hề thích hợp với vương vị mà chỉ là một ả đàn bà ngang ngạnh và dâm đãng.” Cô hất tóc tỏ vẻ thách thức. “Vì thế hai nàng công chúa của chàng có một mục đích chung, hiệp sĩ ạ… và họ cũng có chung một hiệp sĩ luôn miệng nói yêu cả hai, nhưng lại không chiến đấu vì họ.”

“Có chứ.” Ser Arys quỳ một gối. “Myrcella lớn hơn, và thích hợp với ngai báu hơn. Ai sẽ chiến đấu cho quyền lợi của cô bé, nếu không phải là lính Ngự Lâm Quân? Thanh kiếm này, cuộc sống này, danh dự này, tất cả đều thuộc về cô ấy… còn với nàng, trái tim ta hân hoan. Ta xin thề, không ai có thể cướp quyền thừa kế của nàng một khi ta vẫn còn đủ sức cầm kiếm trên tay. Ta là của nàng. Nàng muốn

gì ở ta?”

“Tất cả.” Cô quỳ xuống hôn lên môi anh. “Tất cả, tình yêu của em, tình yêu đích thực của em, tình yêu ngọt ngào và bất diệt của em. Nhưng đầu tiên…”

“Hãy nói đi, và nó sẽ là của nàng.”

“…Myrcella.”

About The Author

Ngo David

Power is Power