Bird Box – Lồng chim

Bird Box – Lồng chim

Tựa sách: Lồng chim (Tựa gốc: Bird Box)

Tác giả: Josh Malerman

Nhóm dịch: Bapstory.net

Hiện truyện đã được NXB mua và có bản dịch chính thức nên chúng tôi sẽ cancel bộ truyện này. Các bạn có thể tìm mua sách để ủng hộ tác giả và NXB nhé.

Giây phút mà cánh cửa trước đóng lại đằng sau họ, cảm giác sợ hãi đến với Tom nhiều hơn là anh nghĩ.

Ngoài này, khoảng cách với những sinh vật trở nên gần hơn.

Khi mình và Jules đi xuống con đường, Tom nghĩ, đủ xa ngôi nhà, bọn chúng sẽ tấn công cả hai chứ?

Anh tưởng tượng những bàn tay lạnh lẽo đang ở sát cạnh anh. Cổ họng anh bị cắt một nhát dài, rách toạc. Xương cổ anh gãy nát. Tâm trí bị phá hủy. Nhưng Tom nhớ rằng không có một thông tin nào mô tả việc một ai đó bị sinh vật đó tấn công.

Trong khi vẫn đứng trên hiên trước của căn nhà, anh quyết định đây sẽ là điều anh sẽ suy nghĩ. Anh buộc những suy nghĩ khiến anh cảm thấy dễ chịu ẩn sâu hơn vào tâm trí anh, tìm kiếm đến vùng đất nuôi dưỡng những hình ảnh gây ra sự lo lắng cho anh, lúc đó anh sẽ tự cho phép mình thở nhẹ, chậm rãi. Khi anh làm thế, những cảm xúc tích cực khác sẽ xuất hiện.

Và lúc đó chỉ mình anh sẽ có cảm giác của sự tự do, ung dung và hơi liều lĩnh.

Tom đã ra bên ngoài kể từ khi đến sống tại căn nhà. Anh đã đi lấy nước từ giếng cũng thường xuyên như bất cứ ai trong nhà. Anh mang phân và nước tiểu đến những cái hố đào sẵn. Nhưng lần này khác. Không khí xung quanh cũng thật khác. Ngay trước khi anh và Jules đồng ý bắt đầu bước đi, một làn khí lạnh thổi qua họ. Nó di chuyển dọc theo cổ anh. Khuỷu tay anh. Đôi môi anh. Đó là một cảm giác lạ lùng nhất mà anh từng biết. Nó khiến anh trở nên bình tâm hơn. Khi những sinh vật ẩn nấp trong từng cái cây và những tấm biển chỉ đường xuất hiện trong sự tưởng tượng đầy phiền toái của anh, cộng thêm làn không khí thoáng đãng, trong lành khiến anh cảm thấy không thể đứng vững.

Giá như cảm giác chỉ là thoáng qua.

“Anh sẵn sàng chưa, Jules?” anh ấy hỏi.

“Đi thôi”

Như những người mù thật sự, họ gõ cây chổi xuống nền đất phía trước. Họ bước ra khỏi hiên nhà. Chỉ mới ba bước chân, Tom cảm giác như anh không còn bước đi trên nền bê tông của cái hiên nữa. Khi dẫm lên đám cỏ dưới chân, cảm giác như thể căn nhà đã biến mất. Anh ấy đang ở ngoài biển. Dễ bị tấn công. Trong một giây ngắn ngủi, anh không chắc anh có thể làm được điều này.

Vì vậy anh nghĩ về con gái anh.

Robin. Bố chỉ đang đi bắt cho chúng ta một vài con chó thôi.

Ý nghĩ này thật hay. Nó giúp anh quên đi nỗi sợ.

Cây chổi vừa quơ qua cái gì đó như lề đường và Tom bước vào nền betông của con đường. Ở đây anh dừng lại và quỳ xuống. Khi đang quỳ, anh mò mẫn tìm một góc của bãi cỏ phía trước. Anh tìm thấy nó. Sau đó anh lấy ra một miếng gỗ nhỏ từ balo thể thao của mình và dăm nó vào đất.

“Jules” anh nói “Tôi đã đánh dấu bãi cỏ của chúng ta. Nó sẽ cần thiết khi chúng ta tìm đường quay lại căn nhà”

Khi đứng dậy và quay người, Tom va mạnh vào mui một cái xe hơi.

“Tom” Jules gọi, “anh không sao chứ?”

Tom tự mình đứng vững.

“Không sao” anh trả lời, “Tôi nghĩ tôi vừa đụng phải chiếc Wagoneer của Cheryl. Tôi cảm thấy có những miếng gỗ chỗ thân xe.

Âm thanh từ đôi giày và cây chổi của Jules hướng dẫn Tom ra xa cái xe.

Nếu trong một hoàn cảnh khác, khi ánh mặt trời chỉ chiếu xuống mi mắt anh, không có tấm bịt mắt và cái mũ bảo hiểm che khuất nó, Tom sẽ biết anh đang đi trong một thế giới tràn ngập màu đào và màu cam. Đôi mắt đang nhắm chặt của anh lúc này sẽ nhìn thấy những màu sắc thay đổi cùng những đám mây, di chuyển vào trong bóng râm nằm giữa ngọn cây và gốc cây. Nhưng hôm nay anh chỉ nhìn thấy một màu đen. Và đâu đó trong cái màu màu đen kịt ấy anh nhìn thấy hình ảnh của Robin, con gái anh. Nhỏ nhắn, ngây thơ, thông minh. Con bé đang cổ vũ anh đi, bước đi, bố ơi, rời xa căn nhà, đi về hướng những thứ có thể giúp những người vẫn đang ở bên trong căn nhà.

“Khốn kiếp!” Jules la lên. Tom nghe thấy anh ấy ngã xuống đường.

“Jules!”

Tom đứng yên.

“Jules, chuyện gì vậy?”

“Tôi vấp phải thứ gì đó. Anh có cảm nhận được nó không? Có vẻ là một cái vali”

Sử dụng cái đầu chổi, Tom quét một vòng cung rộng xuống mặt đường. Lông cứng của chổi đụng phải một thứ. Tom bò từ từ tới đó. Để cây chổi bên cạnh trên vỉa hè nóng hổi, anh sử dụng cả hai tay để cảm nhận thứ đang nằm ở đó giữa con đường. Và không cần quá lâu để anh biết đó là thứ gì.

“Một cơ thể người, Jules”

Tom có thể nghe thấy Jules đang đứng dậy.

“Là một phụ nữ, tôi nghĩ” Tom nói. Sau đó anh nhanh chóng lấy tay mình ra khỏi gương mặt người phụ nữ đó.

Anh đứng dậy và cả hai tiếp tục đi.

Cảm giác tất cả diễn ra quá nhanh. Mọi thứ đang trôi qua quá nhanh. Trong thế giới cũ, phát hiện ra một xác chết trên đường sẽ mất hàng giờ để biết tất cả những thông tin về cái xác.

Thế nhưng, họ vẫn tiếp tục.

Họ băng qua một đám cỏ cho tới khi họ đụng phải một vài bụi cây.

Đằng sau những bụi cây là một căn nhà.

“Ở đây” Jules nói. “Là một cái cửa sổ. Tôi đang chạm vào mặt kính của một cái cửa sổ”

Đi theo giọng nói của Jules, Tom đến chỗ Jules chỗ cửa sổ. Họ cảm nhận dọc theo những viên gạch trên tường của căn nhà cho tới khi họ đến được cửa trước. Jules gõ cửa. Anh ấy nói xin chào. Anh lại gõ cửa. Họ chờ đợi. Tom nói. Anh lo rằng trong thế giới tĩnh lặng này, giọng của anh có thể thu hút thứ gì đó. Nhưng anh không còn lựa chọn nào. Anh giải thích cho bất cứ ai có thể ở trong đó rằng họ không có ý làm hại ai, họ chỉ đến đây vì đang tìm kiếm thêm những thứ cần thiết, bất cứ thứ gì có thể hữu ích cho họ. Jules gõ cửa lần nữa. Họ lại chờ đợi. Không có sự di chuyển nào từ bên trong.

“Vào nhà thôi” Jules đề nghị.

“Được rồi”

Họ đi trở lại đến chỗ cửa sổ. Từ balo của mình, Tom lấy ra một cái khăn nhỏ. Anh quấn nó quanh nắm tay. Sau đó anh đấm mạnh vào mặt kính. Không có cái chăn nào. Không có tấm bìa giấy cactông nào. Không có mảnh gỗ nào. Khi đó, anh biết, điều này có nghĩa rằng bất cứ ai đã từng sống đây đã gặp chuyện không hay vì không có sự bảo vệ nào.

Có thể họ đã rời khỏi con phố trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ. Có thể họ đang an toàn ở đâu đó.

Tom gọi vào nhà qua cửa sổ bị phá vỡ.

“Có ai ở trong nhà không?”

Khi nhận thấy không có phản ứng nào, Jules bắt đầu làm sạch những mảnh kính. Sau đó anh giúp Tom bò vào nhà. Bên trong, Tom

làm rơi một thứ gì đó. Nó rơi xuống và tạo ra một âm thanh khá lớn. Jules leo vào thông qua cửa sổ đằng sau anh ấy.

Sau đó họ nghe tiếng nhạc, tiếng nhạc piano, ngay căn phòng mà họ đã leo vào. Tom giơ chổi của mình lên để tự vệ. Nhưng Jules nói với anh.

“Tôi đã làm đấy, Tom” anh ấy nói. “Tôi xin lỗi, chổi của tôi đụng vào cái piano”

Tom đang thở mạnh. Khi anh tự mình bình tĩnh lại, cả hai im lặng.

“Chúng ta không thể mở mắt ở đây” Jules nói thì thầm.

“Tôi biết” Tom trả lời. “Có một luồng khí lạnh vừa bay qua. Có một cái cửa sổ khác đang mở”

Anh cực kỳ muốn mở mắt mình. Nhưng căn nhà không an toàn.

“Dẫu sao cũng vào nhà rồi” Tom nói tiếp. “Đi lấy những gì chúng ta có thể lấy”

Nhưng hầu như sàn nhà ngay tầng đầu tiên này không có bất cứ thứ gì hữu ích cả. Trong bếp, họ lục lọi trong tủ. Tom dùng tay vỗ vỗ xung quanh một cái kệ cho tới khi anh tìm thấy được một vài viên pin. Những cây nến nhỏ. Bút máy. Khi anh đặt những thứ đó vào cái túi thể thao của mình, anh nói cho Jules nghe những gì anh đã tìm được.

“Ra khỏi chỗ này thôi” Tom nói

“Còn trên lầu thì sao?”

“Tôi không thích căn nhà này. Và nếu có bất cứ thức ăn nào, nó thường sẽ ở dưới này”

Sử dụng cây chổi của mình, họ tìm thấy cửa trước, mở nó và bước ra ngoài. Họ không đi trở lại về phía con đường. Thay vào đó, họ băng qua một đám cỏ để tới ngôi nhà bên cạnh, một cái không xa lắm căn nhà họ đã vào.

Đứng ở hiên trước của căn nhà, họ nhanh chóng lặp lại trình tự như họ đã làm với căn nhà trước. Họ gõ cửa. Tự giới thiệu mình. Họ chờ đợi. Khi không nghe thấy có sự di chuyển bên trong, họ phá cửa sổ. Lần này là Jules làm.

Nắm tay anh chạm phải một thứ gì đó chặn lại có vẻ yếu ớt. Anh nghĩ đó là tấm bìa cactong.

“Có thể có ai đó trong đây”, anh thì thầm.

Họ chờ đợi ai đó phản hồi lại tiếng ồn mà họ đã gây ra. Vẫn không có gì. Tom gọi lớn vào. Họ nói rằng họ là những người hàng xóm. Họ đang tìm kiếm những con vật và có thể đề nghị một chỗ ở để trao đổi. Không có động tĩnh gì. Jules làm sạch mảnh kính và giúp Tom leo qua cửa sổ.

Bên trong, họ sửa lại tấm cactong

Sử dụng những cây chổi, họ kiểm tra nơi họ đang đứng. Lần này mất hàng giờ để làm. Dựa lưng vào nhau, họ quơ cây chổi thành những vòng cung rộng. Tom đi trước, nói với Jules chỗ hai người sẽ di chuyển. Sau khi họ kiểm tra xong, khi họ thuyết phục rằng căn nhà này trống rỗng, cửa sổ được phủ kín và những cái cửa chính được khóa trái, Tom xác nhận rằng căn nhà này an toàn.

Cả hai người đều hiểu chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.

Họ sẽ cởi mũ bảo hiểm và tấm bịt mắt rồi mở mắt ra. Cả hai đều không nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài những gì bên trong căn nhà mà họ đã ở trong nhiều tháng nay.

Jules thực hiện trước. Tom nghe thấy anh cởi dây mũ bảo hiểm, Sau đó Tom cũng làm tương tự. Sau khi kéo khăn bịt mắt lên viền tóc chỗ trán, Tom xoay người, nhắm mắt, để đối diện với Jules.

“Sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng”

Hai người đàn ông cùng mở mắt.

Một lần, khi còn là một đứa trẻ, Tom và bạn của mình đã lẻn vào nhà hàng xóm từ cánh cửa sau vẫn để mở. Không có kế hoạch gì, cũng chẳng lên lịch trước. Họ chỉ muốn xem xem họ có thể làm được việc đó hay không. Nhưng họ đã đạt được nhiều hơn những gì họ hi vọng – về thời gian, khi đang trốn trong một cái tủ để đồ ăn, họ bị ép phải chờ đợi cả gia đình hoàn thành xong bữa tối. Cuối cùng khi họ ra được bên ngoài, bạn anh đã hỏi anh cảm thấy thế nào.

“Bẩn thỉu” anh đã nói như thế lúc đó.

Giờ mắt anh đã mở, trong một căn nhà của một người xa lạ, anh cũng cảm thấy như vậy.

Đây không phải nhà của họ. Nhưng họ đang ở bên trong. Những thứ này không phải của họ. Nhưng họ có thể có chúng. Một gia đình đã sống ở đây. Họ có một đứa con. Tom nhận ra có một hay hai món đồ chơi trong nhà. Một tấm hình nói với anh rằng đó là một cậu bé. Mái tóc vàng hoe của cậu bé và nụ cười trẻ con ấy khiến Tom nhớ tới Robin. Theo một cách nào đó, từng thứ mà Tom gặp phải luôn nhắc anh nhớ về Robin kể từ cái chết của con bé. Và khi đang ở đây, trong một căn nhà xa lạ, anh tưởng tượng ra cách mà gia đình này đã từng sống. Đứa trẻ đang nói với mẹ và bố của nó về những gì nó nghe được ở trường. Người mẹ đang gọi đứa trẻ vào nhà. Tất cả bọn họ, cùng ngồi trên ghế bành, đang xem tin tức, đầy sợ hãi, khi đó người bố đưa tay ngang qua người đứa con trai của họ và nắm lấy tay người mẹ.

Robin.

Không có bằng chứng gì chứng tỏ ở đây có nuôi một con vật nào đó. Không có đồ chơi cho bọn vật nuôi. Không có giường cho mèo. Và không có mùi của chó.

Chỉ có sự vắng mặt của những người mà Tom đang nghĩ tới.

“Tom” Jules nói. ‘Anh kiểm tra trên lầu. Tôi sẽ tiếp tục kiểm tra dưới đây”

“Ừ”

Dưới chân cầu thang, Tom hướng mắt lên trên. Anh lại lấy bịt mắt từ trong túi áo ra và buộc nó quanh mắt. Mặt dù đã kiểm tra căn nhà, Tom vẫn không thể có can đảm tự mình đi lên đó mà mắt vẫn còn mở.

Họ đã kiểm tra đầy đủ chưa?

Trong khi đang đi lên, anh sử dụng cây chổi để dẫn đường. Vai anh quẹt vào những bức ảnh đang treo trên tường. Anh nghĩ về tấm hình của George, đang treo trên tường ở nhà. Mũi giày của anh vấp phải một bậc thang và anh ngã nhào ra trước. Có thảm bên dưới hai tay anh. Anh đứng dậy trở lại. Còn nhiều bậc thang. Quá nhiều thứ không thể cảm nhận được, giống như anh đang đi trên mái nhà.

Cuối cùng, những cái lông chổi cho anh biết anh đã lên đến đỉnh cầu thang. Nhưng tâm trí anh của anh vẫn còn ở đằng sau cây chổi nên anh bổ nhào một lần nữa, lần này là anh ngã vào một bức tường. Trên đây mọi thứ đều yên ắng. Anh quỳ gối và đặt cây chổi bên cạnh mình. Sau đó anh tháo balo trên vai xuống và mở khóa kéo, tìm cây đèn pin. Anh đã tìm thấy nó. Đứng dậy, anh sử dụng cây chổi để dò đường. Quay sang phải, cổ tay anh chạm một thứ gì đó lạnh và cứng. Anh ngừng lại và cảm nhận nó. Nó làm bằng thủy tinh, anh nghĩ. Một cái lọ. Có một cái mùi khó ngửi. Anh chưa ngửi thấy mùi nào như vậy. Tay anh cảm nhận thấy những cái lá đã chết, nhăn nheo. Cảm nhận từ từ dọc theo nhánh cây, anh biết chúng là những bông hoa. Có lẽ là hoa hồng. Đã héo úa từ lâu. Anh lại xoay người sang trái. Mùi của những đóa hoa hồng héo úa trở nên mờ nhạt khi phía trước anh là một thứ mùi khó ngửi khác còn mạnh hơn.

Anh ngừng lại ở hành lang. Sao anh và Jules không ngửi thấy mùi này nhỉ?

“Xin chào?”

Không có ai trả lời. Tom bịt mũi và miệng bằng tay không cầm chổi. Mùi hôi của nó thật kinh khủng. Anh tiếp tục đi xuống phía dưới hành lang. Đi đến một cái cửa phía bên phải mình, anh vào một căn phòng. Nó là phòng tắm. Âm thanh vọng ra khi lông chổi cọ sát vào nền gạch lót sàn phòng tắm. Ống nước không sử dụng có mùi mốc, ẩm ướt. Anh chọc cây chổi vào tấm rèm phòng tắm và kiểm tra bồn tắm. Sau đó anh tìm thấy tủ thuốc. Có những lọ thuốc. Tom nhét chúng vào túi áo. Anh quỳ gối và lục tìm nhanh những cái tủ bên dưới bồn rửa mặt. Anh nghe có tiếng gì đó đằng sau và anh quay người lại.

Anh đang đối mặt với bồn tắm.

Mình đã kiểm tra nó. Không có gì ở phía đó cả.

Một tay đặt trên mặt tủ đằng sau anh. Tay kia anh giơ từ từ cái chổi lên. Anh giơ nó ra phía trước, mắt anh bịt kín.

“Có ai ở trong này với tôi không?”

Anh nhích tới trước, tới chỗ cái bồn tắm.

Anh quơ chổi một lần nữa. Sau đó là lần thứ hai.

Dạ dày anh sôi lên. Nóng ran. Và mùi chua nóng từ dạ dày tràn lên mũi anh.

Tom nhào tới trước và quơ chổi loạn xạ ngay bồn tắm. Anh kiểm tra trần phòng tắm phía trên. Sau đó, anh lùi lại, anh hạ cây chổi xuống sàn phòng tắm, cây chổi đụng vào thứ gì đó và phát ra âm thanh giống như anh đã nghe thấy khi anh quỳ gối trước những cái tủ lúc nãy.

Anh nhanh chóng xác định đó là một cái chai nhựa. Nó trống rỗng.

Anh thở một hơi dài.

Anh rời khỏi phòng và tiếp tục đi xuống cuối hành lang.

Anh nhanh chóng đến một cánh cửa khác. Cái này đã đóng. Anh có nghe thấy những tiếng động nhỏ khi Jules di chuyển phía dưới lầu. Tom hít thở sâu và mở cửa. Căn phòng lạnh lẽo. Cây chổi cho anh biết có thứ gì đó phía trước anh. Anh cảm nhận nó và nhận thấy đó là một tấm nệm. Tấm nệm đặt trên một cái giường nhỏ. Mặc dù không mở mắt, anh vẫn biết đây là phòng ngủ của cậu bé. Anh đóng cửa phòng, dò dẫm toàn bộ căn phòng bằng cây chổi, sau đó anh mở đèn. Rồi anh tháo tấm bịt mắt và mở mắt ra. Có những cái cờ hiệu treo trên tường. Cờ từ những đội thể thao địa phương. Một cái từ một sở thú. Ga trải giường có hình những cái xe hơi Công thức 1.

Căn phòng có mùi mốc. Nó không còn được sử dụng từ lâu. Bởi vì nguồn điện vẫn còn hoạt động nên anh đặt đèn pin trở lại vào balo. Việc lục tìm ngắn ngủi cho anh biết không có thứ gì có thể tận dụng ở đây. Anh nghĩ về phòng ngủ của Robin.

Anh nhắm mắt và rời khỏi phòng.

Phía dưới cuối hành lang mùi hôi trở nên khủng khiếp hơn. Anh không thể tới đó mà không bịt miệng. Cuối hành lang, anh đụng phải một bức tường. Khi anh quay người, cây chổi đụng vào một cánh cửa đẳng sau anh. Anh đứng yên khi cánh cửa từ từ mở ra.

“Mình và Jules đã kiểm tra phòng này chưa? KIỂM TRA CHƯA?!

“Xin chào?”

Không ai trả lời. Tom từ từ vào phòng. Anh mở đèn và dò dẫm những bức tường để tìm kiếm những cái cửa sổ. Anh tìm thấy hai cái. Cả hai đều được chèn chống bằng miếng gỗ lớn. Căn phòng này thật lớn.

Nó là phòng ngủ chính..

Anh băng qua phòng. Thứ mùi đó mạnh đến nỗi nó cảm giác như có một hình thù, như anh có thể chạm vào nó. Cây chổi đưa anh đến chỗ có vẻ như là một căn phòng nhỏ đựng quần áo. Những loại quần áo khác nhau. Những cái áo khoác. Anh nghĩ về việc đem tất cả chúng đi. Anh nghĩ rằng mùa đông sẽ sớm đến với anh và mọi người trong nhà.

Xoay người, anh phát hiện một cái cửa khác, nhỏ hơn. Một phòng tắm thứ hai. Một lần nữa, anh kiểm tra tủ thuốc và những cái ngăn kéo. Thêm nhiều những lọ thuốc. Kem đánh răng. Bàn chải đánh răng. Anh tìm kiếm một cái cửa sổ. Anh tìm thấy một cái. Được che phủ bằng miếng gỗ. Anh dùng chổi để dò dẫm ra khỏi phòng tắm. Anh đóng cánh cửa sau lưng anh lại.

Tin rằng mình đã kiểm tra những cửa sổ, tin rằng mình đã an toàn, Tom đang đứng gần căn phòng nhỏ đựng quần áo ban nãy, mở mắt ra.

Có một đứa trẻ đang ngồi trên giường, đang nhìn thẳng vào anh.

Tom nhắm mắt.

Có phải những sinh vật đó giống như vậy không?

Mình không hề an toàn! MÌNH KHÔNG HỀ AN TOÀN!

Tim anh đập thình thịch. Anh đã nhìn thấy gì? Là một khuôn mặt. Một khuôn mặt của người già? Không, nó còn trẻ. Trẻ? Nhưng cứng đờ. Anh muốn gọi lớn cho Jules. Nhưng càng nhắm mắt lâu, hình ảnh trong đầu anh càng rõ ràng.

Là một cậu bé. Cậu bé ở trong hình phía dưới lầu.

Anh mở mắt lần nữa.

Cậu bé đang mặt một bộ comple. Ngồi dựa vào phía đầu giường tối tăm, khuôn mặt cậu bé hướng một cách không tự nhiên vào Tom. Đôi mắt đang mở. Miệng há rộng. Hai tay khoanh ngang đùi.

Nó đã bị chết đói ở đây, Tom nghĩ. Trên giường của bố mẹ nó.

Bước tới phía thằng bé, anh bịt mũi và miệng, Tom so thằng bé rồi những tấm ảnh. Nó trông như một xác ướp. Một xác ướp nhỏ nhắn.

Nó đã chết cách đây bao lâu? Mất bao lâu để mình đưa cái xác ra khỏi đây?

Anh nhìn chăm chăm vào cái đôi mắt đã chết của thằng bé.

Robin, anh thầm nghĩ. Bố xin lỗi rất nhiều.

“Tom!” Jules hét lớn từ bên dưới.

Tom quay người lại. Anh băng đi trong phòng và vào hành lang.

“Jules! Anh ổn chứ?”

“Vâng! Vâng! Xuống đây nhanh lên! Tôi đã tìm thấy một con chó”

Lòng Tom tan nát. Một người làm bố như anh không muốn để thằng bé lại. Robin đã nằm trong một ngôi mộ sau căn nhà anh đã rời khỏi cách đây cũng đã lâu.

“Nếu chú biết cháu ở đây” Tom nói khi đang xoay người về hướng phòng ngủ chính, “chú sẽ đến sớm hơn”

Sau đó anh xoay người lại và chạy vội xuống cầu thang.

Jules đã tìm thấy một con chó.

Anh gặp Jules ở phía dưới. Trước khi Tom có cơ hội kể với anh ấy về thằng bé, Jules đang đi vào bếp, nói về những gì anh tìm thấy. Ở ngay phía cầu thang tầng hầm, Jules chỉ và nói Tom hãy nhìn về phía đó.

Nhìn thật kỹ.

Ở chân cầu thang, đang nằm phía sau là bố mẹ của thằng bé. Họ đang mặc bộ quần áo như dành cho việc đi nhà thờ. Áo họ rách bươm chỗ vai. Trên ngực người mẹ là một mảnh giấy ghi chú. Bên trong đó, ai đó đã viết rằng: YÊn NgHỉ.

“Tôi chỉ vừa tìm thấy thằng bé đã viết cái này” Tom nói. “Thằng bé đã để chúng ở đây”

“Họ hẳn đã chết đói” Jules đoán. “Không có thức ăn ở đây. Tôi không biết con chó đã sống bằng cái gì.”

Jules đang chỉ thứ ở phía sau hai cái xác. Tom cúi xuống và nhìn thấy một con husky đang ngồi cù rụ giữa mớ áo khoác lông đang treo trên giá.

Con chó trông hốc hác. Tom tưởng tượng nó đang được cho ăn bằng xác chết của ông bố và bà mẹ kia.

Jules lấy một ít thịt từ balo, xé nó ra một miếng nhỏ và ném xuống chỗ con chó. Đầu tiên, con chó từ từ rời khỏi chỗ của nó. Sau đó nó nuốt chửng miếng thịt.

“Nó có thân thiện không?” Tom hỏi thì thầm.

“Tôi đã khám phá ra rằng” Jules nói “một con chó sẽ nhanh chóng trở thành bạn với người cho nó ăn”

Jules cẩn thận ném nhiều thịt hơn xuống chỗ cầu thang. Vừa ném anh vừa khích lệ nó.

Nhưng con chó khiến họ tốn nhiều sức lực. Và thời gian.

Hai người đàn ông đã tốn hết một ngày trong nhà. Với miếng thịt, Jules đang tạo ra một sự liên kết. Khi anh ấy vẫn cố gắng với con chó, Tom tìm kiếm cùng những chỗ mà Jules đã kiếm. Nó còn có ít đồ dùng hơn cả những thứ họ có trong căn nhà của họ.

Anh không tìm thấy danh bạ điện thoại. Không thức ăn.

Jules, người có kiến thức về chó tốt hơn Tom, nói rằng họ vẫn chưa sẵn sàng để rời đi. Rằng con chó này quá thất thường, vẫn chưa thể tin tưởng nó được.

Tom nghĩ về thời gian hai người quay trở lại là mười hai tiếng lúc anh đưa ra với những người trong nhà. Một cái đồng hồ, có lẽ vậy. đang kêu tick tắc.

Cuối cùng, Jules nói với Tom anh nghĩ con chó đã sẵn sàng rời khỏi căn nhà.

“Vậy thì đi thôi” Tom nói. “Chúng ta sẽ phải tiếp tục sử dụng con chó khi chúng ta đi. Chúng ta không thể ngủ ở đây, cùng với thứ mùi xác chết này”

Jules đồng ý. Nhưng mất một chút sức lực để xích con chó lại. Thời gian tiếp tục trôi. Khi cuối cùng Jules làm xong, Tom đã quyết định rằng mười hai tiếng là điều không đủ; trong một buổi chiều họ đã có một con chó, ai mà biết sáng ngày mai có thể mang đến những gì.

Đồng hồ vẫn kêu tích tắc.

Ở tiền sảnh căn nhà, họ đeo tấm bịt mắt lên và đội mũ bảo hiểm vào. Sau đó Tom mở khóa cửa trước và họ rời khỏi căn nhà. Bây giờ Tom sử dụng chổi của mình, nhưng Jules sử dụng con chó. Con husky thở hổn hển. Băng qua đám cỏ lần nữa, đi xa hơn khỏi Malorie, Don, Cheryl, Felix, và Olympia, họ đến một căn nhà khác.

Căn nhà này, Tom hi vọng, là nơi họ sẽ ngủ qua đêm. Nếu những cửa sổ được bảo vệ, nếu họ có thể tìm thấy những thứ mong muốn trong căn nhà này, và nếu họ không bị chào đón bằng một thứ mùi chết chóc nào nữa.

About The Author

Ngo David

Power is Power

Leave a reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *