Bird Box – Lồng chim

Bird Box – Lồng chim

Tựa sách: Lồng chim (Tựa gốc: Bird Box)

Tác giả: Josh Malerman

Nhóm dịch: Bapstory.net

Hiện truyện đã được NXB mua và có bản dịch chính thức nên chúng tôi sẽ cancel bộ truyện này. Các bạn có thể tìm mua sách để ủng hộ tác giả và NXB nhé.

Khi con thuyền lướt nhẹ trên sông, dòng nước trôi chậm chạp bên dưới nó, Malorie chụm hai tay xuống nước sông và rửa vết thương trên vai cô.

Tự mình làm việc này thật không hề dễ dàng và cơn đau ngày một nghiêm trọng hơn.

“Mẹ ổn chứ?” Boy hỏi cô.

“Không được hỏi gì cả” cô trả lời. “Lắng nghe đi”

Khi con sói tấn công cô, Malorie đã nhìn thấy một màu đỏ như thế giới đen tối nằm đằng sau tấm bịt mắt phun trào và hòa lẫn vào nỗi đau dữ dội của cô. Giờ đây, khi cô đang làm sạch vết thương, cô lại nhìn thấy những màu tím, màu xám và những nỗi lo âu như thể điều đó có nghĩa rằng cô đang sắp ngã quỵ. Bất tỉnh. Để bọn trẻ lại tự mình chống chọi. Cô đã cởi áo khoác. Quần cô dính đầy máu và cô đang run rẩy, cô tự hỏi không khí ngoài trời đang bao nhiêu độ và bao nhiêu máu cô đã mất. Từ túi phải của áo khoác, cô lấy ra một con dao nhỏ. Sau đó cô cắt một miếng vải từ cái áo khoác và buộc chặt nó quanh vai cô.

Những con sói

Ngay khi bọn trẻ lên ba tuổi, Malorie đã huấn luyện chúng với nhiều bài học được phối hợp với nhau. Hai đứa được hướng dẫn ghi nhớ mười, hai mươi âm thanh cùng một lúc trước khi nói ra những suy nghĩ của chúng về những âm thanh đó.

Malorie sẽ đi khắp tầng một căn nhà, sau đó ra ngoài, rồi lên lầu. Trên đường đi cô tạo ra tiếng động. Và khi quay trở lại, bọn trẻ sẽ nói cho cô biết cô đã làm những gì.

Girl nhanh chóng ghi nhớ được hai mươi âm thanh. Nhưng Boy thì có thể thuộc lòng tận bốn mươi, năm mươi âm thanh và cả những tiếng động vô tình cô tạo ra khi cô đang đi đến những nơi cô dự tính trước.

Mẹ bắt đầu đi từ phòng ngủ của bọn con. Mẹ thở dài trước khi rời khỏi. Sau đó mẹ đi vào bếp và trên đường đi đầu gối mẹ kêu một tiếng rắc. Mẹ ngồi vào cái ghế đặt giữa cái bàn bếp. Mẹ đặt khuỷu tay lên bàn. Mẹ đằng hắng và sau đó đi xuống căn hầm. Bốn bước đầu tiên xuống cầu thang mẹ bước chậm hơn bậc thang cuối cùng thứ sáu. Mẹ gõ ngón tay lên hàm răng của mẹ.

Nhưng dù cho cô đã dạy chúng nhiều bao nhiêu thì bọn trẻ có thể vẫn chưa sẵn sàng để gọi tên những con quái vật đang gầm rú trong khu rừng cạnh con sông này. Những con sói, Malorie biết, có tất cả lợi thế. Cũng như bất cứ thứ gì cô và bọn trẻ sẽ đụng độ.

Cô thắt chặt hơn nữa tấm vải quấn vết thương trên vai. Mạch máu dưới vai cô đập dữ dội. Hai bắp đùi cô đau nhức. Cổ cô đau nhức. Sáng nay cô cảm thấy đủ khỏe để có thể chèo tận hai mươi dặm. Nhưng bây giờ, với vết thương như thế, cô cần nghỉ ngơi. Cô đã đấu tranh với chính mình về quyết định này. Cô biết trong thế giới trước đây, nghỉ ngơi trong lúc chèo luôn được khuyến cáo. Nhưng ngừng lại ngay lúc này đồng nghĩa với việc tự sát.

Một tiếng rít lớn từ bên trên khiến Malorie nhảy dựng lên. Nghe như âm thanh của một con chim săn mồi. Có vẻ như cách chỗ cô và bọn trẻ khoảng một trăm feet. Phía trước, có cái gì đó đang quẫy nước. Tiếng nước văng lên không mạnh nhưng nghe cũng thật đáng sợ. Thứ gì đó đang di chuyển trong rừng phía bên trái. Có nhiều tiếng chim hót hơn. Con sông đang trở lại cuộc sống thường ngày của nó và với mỗi âm thanh này, nó càng khiến Malorie sợ hãi hơn.

Khi thế giới lớn dần xung quanh cô, nó dường như lại càng trở lên trống rỗng từ bên trong.

“Mẹ ổn” cô nói dối bọn trẻ. “Mẹ muốn bọn con lắng nghe ngay bây giờ. Chỉ vậy thôi. Không cần quan tâm đến gì khác”

Khi chèo lại, Malorie cố gắng không nghĩ tới cơn đau. Cô không có suy nghĩ rõ ràng về việc cô phải đi xa hơn bao nhiêu. Nhưng cô biết nó sẽ rất xa. Ít nhất là xa bằng đoạn đường cô đã đi.

Cách đây nhiều năm, những người trong nhà không chắc về việc những con vật có bị điên hay không. Lúc nào họ nói về điều đó. Tom và Jules đi ra ngoài, tìm kiếm những con chó để chỉ dẫn cho họ. Khi Malorie và những người còn lại đợi hai người họ quay lại, cô cảm thấy quá sức chịu đựng khi những hình ảnh về những con vật dữ tợn trở nên điên loạn. Và ngày hôm nay cô cũng trải qua cảm giác tương tự. Khi con sông trở nên sống động cùng với thiên nhiên, cô tưởng tượng ra những điều tồi tệ nhất. Giống như cô đã làm ở những năm trước đó, trước khi bọn trẻ được sinh ra, khi sự bất động của cửa trước luôn nhắc nhở rằng, phải luôn quan tâm đến việc: liệu rằng người đứng ở bên ngoài cánh cửa đó có đang đi cùng với sự điên loạn hay không.    

About The Author

Ngo David

Power is Power

Leave a reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *