Bird Box – Lồng chim
Tựa sách: Lồng chim (Tựa gốc: Bird Box)
Tác giả: Josh Malerman
Nhóm dịch: Bapstory.net
Hiện truyện đã được NXB mua và có bản dịch chính thức nên chúng tôi sẽ cancel bộ truyện này. Các bạn có thể tìm mua sách để ủng hộ tác giả và NXB nhé.
Malorie đã chèo thuyền được khoảng ba giờ đồng hồ. Các cơ bắp của cô như lửa đốt. Nước lạnh bì bõm ở đáy thuyền, nó bị hất văng vào thuyền từng chút một mỗi khi cô chèo. Các đây ít phút, Girl đã nói với Malorie rằng cô bé phải đi tiểu. Malorie nói cô bé hãy đi trên thuyền. Bây giờ, nước tiểu hòa vào nước sông và nó tạo thành thứ nước âm ấm chỗ đôi giày của Malorie. Cô đang nghĩ về người đàn ông trên thuyền lúc nãy.
Bọn trẻ, Malorie thầm nghĩ, đã không tháo khăn bịt mắt chúng. Đó là giọng nói của con người bằng xương bằng thịt đầu tiên mà chúng nghe được ngoài mình và chính bọn chúng ra. Thế nhưng, hai đứa đã không nghe lời ông ta.
Vâng, cô đã huấn luyện chúng rất tốt. Nhưng điều đó chẳng có gì tốt đẹp để nghĩ đến. Huấn luyện bọn trẻ nghĩa là cô sẽ phải khiến chúng cực kỳ sợ hãi để dù với bất kỳ trường hợp nào bọn trẻ cũng không được phép cãi lời cô. Khi còn bé, Malorie luôn chống đối với bố mẹ cô. Đường không được phép có trong nhà. Malorie đã lén chúng mang vào nhà. Thể loại phim kinh dị cũng không được phép xem. Malorie đã rón rén đi xuống lầu vào nửa đêm để xem chúng trên TV. Khi bố mẹ cô không cho phép ngủ trên ghế bành ở phòng khách, cô đã khiêng cả giường của cô ra phòng khách. Đó là những kỷ niệm tuyệt vời thời thơ ấu. Nhưng bọn trẻ không thể có được điều đó.
Lúc bọn trẻ được sáu tuần tuổi, cô đã huấn luyện cho chúng thức dậy nhưng vẫn phải nhắm mắt. Cô theo dõi chúng ngủ trên cái giường được bao bọc bởi lưới thép mỏng, trên tay cô cầm một cái vợt côn trùng. Mỗi khi chúng tỉnh dậy và mở mắt, cô sẽ phát thật mạnh lên cánh tay chúng. Chúng sẽ khóc. Malorie sẽ đưa tay xuống và dùng những ngón tay khép mắt chúng lại. Nếu chúng thức dậy nhưng vẫn nhắm mắt, cô sẽ cho lật áo mình lên và cho chúng bú sữa.
Đó là giải thưởng dành cho chúng.
“Mẹ,” Girl gọi, “người đàn ông lúc nãy có phải là người đã hát trên radio không?”
Girl đang nói về cuộn băng cát-xét mà Felix vẫn hay thích nghe.
“Không phải”, Boy trả lời.
“Vậy ông ấy là ai? Girl hỏi.
Malorie xoay mặt sang bé Girl để giọng cô rõ và to hơn.
“Mẹ nghĩ chúng ta đã thống nhất sẽ không hỏi bất cứ thứ gì mà liên quan gì tới con sông này. Con đang muốn phá vỡ thỏa thuận đúng không?
“Dạ không” Girl đáp khẽ.
Khi bọn trẻ được ba tuổi, cô đã huấn luyện chúng ra giếng lấy nước. Buộc một đầu dây thừng xung quanh hông cô, rồi cô cũng buộc chặt đầu kia sợi dây vào Boy. Sau đó, cô đưa thằng bé ra chỗ cái giếng và để nó tự mình lấy nước, cô nói với thằng bé cảm nhận đường đi bằng đầu ngón chân. Malorie sẽ lắng nghe âm thanh vụng về khi cái xô va vào thành giếng lúc nó được kéo lên. Cô lắng nghe âm thanh khi thằng bé đang vật lộn với cái xô để mang nó trở lại cho cô. Nhiều lần cô nghe thấy cái xô bị tuột khỏi tay thằng bé. Mỗi lần như thế, cô bảo thằng bé quay lại cái giếng và làm lại từ đầu.
Girl ghét điều đó. Cô bé nói mặt đất xung quanh giếng “quá gập ghềnh”. Cô bé bảo có cảm giác như có người đang sống bên dưới những đám cỏ ở đó vậy. Malorie sẽ không cho Girl ăn khi nào cô bé đồng ý làm việc đó.
Khi bọn trẻ mới biết đi, cô đặt chúng ở hai bên đối diện trong phòng khách. Malorie sẽ đi loanh quanh trên tấm thảm. Khi cô hỏi, “Mẹ đang ở đâu?” cả Boy và Girl sẽ chỉ. Khi cô đi lên lầu, rồi cô quay trở xuống, và hỏi chúng “Mẹ đang ở đâu?”, hai đứa sẽ chỉ. Khi chúng chỉ sai, Malorie sẽ mắng chúng.
Nhưng bọn trẻ thường không sai. Và ngay từ đầu bọn chúng cũng chưa bao giờ sai.
Tom sẽ nói gì về điều đó? Cô nghĩ. Anh ấy sẽ nói rằng mình đang trở thành một bà mẹ tốt nhất Trái Đất này. Và mình sẽ tin vào điều đó.
Không có Tom, Malorie chỉ có thể an ủi chính mình.
Và nhiều lần, khi đang ngồi một mình trên chiếc bàn trong bếp, bọn trẻ thì đang ngủ say trong phòng chúng, cô tự hỏi mình những câu hỏi quen thuộc:
Mình có phải là một người mẹ tốt không?
Trong mình còn tồn tại những điều gì của một bà mẹ tốt không?
Bây giờ Malorie cảm thấy có một cái gõ nhẹ lên đầu gối. Cô giật mình. Nhưng đó là Boy. Thằng bé hỏi cái túi nhỏ đựng thức ăn. Malorie đưa tay vào túi áo khoác và lấy cái túi nhỏ đưa cho thằng bé. Cô nghe thấy tiếng răn rắc khi thằng bé nhai những hạt đậu đóng hộp dùng một lần ở trên kệ của căn hầm, những hạt đậu đã nằm đó trong bốn năm rưỡi trước khi Malorie mang chúng lên vào sáng nay.
Sau đó Malorie ngừng chèo. Cô thấy nóng. Cực kỳ nóng. Cô cảm thấy người ướt đẫm cứ như trời đang là tháng Sáu. Cô cởi áo khoác và đặt nó lên băng ghế của con thuyền bên cạnh cô. Sau đó cô cảm thấy một cái gõ nhẹ khác ở sau lưng. Girl cũng đang đói.
Mình có phải là một người mẹ tốt không? Cô lại tự hỏi điều đó một lần nữa, trong khi tay cô đang lấy ra túi thức ăn nhỏ thứ hai.
Làm sao mà cô có thể mong đợi bọn trẻ mơ ước tỏa sáng như những vì sao khi mà bọn chúng còn không thể ngước lên bầu trời và nhìn vào những vì sao đó?
Malorie không biết câu trả lời.