Trò chơi vương quyền 3B – Nước mắt sói tuyết
Tác giả: George R.R. Martin
Dịch giả: Khánh Thủy
Số chương: 28
Tóm tắt: Trò chơi vương quyền gồm 7 quyển kể về cuộc chiến vương quyền giữa các gia tộc lớn trong thế giới giả tưởng Westeros. Và cùng lúc đó một thế lực khác đáng sợ hơn đang trỗi dậy từ bóng tối
Khi Arya nhìn thấy bóng một ngọn đồi lớn hiện ra từ xa xa trong ánh nắng chiều, cô biết ngay lập tức, họ đã quay trở lại High Heart.
Họ leo lên đến đỉnh đồi khi mặt trời lặn, và họ cắm trại tại nơi mà họ sẽ không gặp hiểm nguy. Arya và cận vệ Ned của Lãnh chúa Beric đi quanh vòng tròn của những gốc cây và họ ngồi trên một gốc cây quan sát ánh sáng cuối cùng trong ngày nhạt dần phía đằng tây. Từ đây cô nhìn thấy một cơn bão đang gào thét ở phía bắc, nhưng High Heart không bị mưa. Dù vậy, nó không thể tránh được gió; những cơn gió thổi mạnh đến mức cô có cảm giác ai đó sau lưng đang giật áo choàng của mình. Nhưng khi quay đầu lại, cô không nhìn thấy ai cả.
Ma, cô nhớ lại. High Heart bị ma ám.
Họ thắp một đống lửa to trên đỉnh đồi, và Thoros vùng Myr ngồi khoanh chân bên cạnh bếp lửa, hai mắt ông ta nhìn đăm đăm vào ngọn lửa như thể trong lửa có gì đó.
“Ông ta làm gì vậy?” Arya hỏi Ned.
“Có lúc ông ta nhìn thấy mọi điều trong ngọn lửa,” cậu bé cận vệ nói. “Quá khứ. Tương lai. Hay những việc đang xảy ra ở xa lắm.”
Arya nheo mắt nhìn ngọn lửa để xem liệu cô có nhìn thấy điều mà gã thầy tu đỏ kia nhìn thấy không, nhưng việc đó chỉ khiến cô chảy nước mắt, và chẳng mấy chốc cô phải quay mặt đi. Gendry cũng đang quan sát gã thầy tu kia. “Có thật là ông nhìn thấy tương lai trong đó không?” Anh ta bất ngờ hỏi.
Thoros ngoảnh mặt đi khỏi ngọn lửa và thở dài. “Không phải ở đây. Không phải lúc này. Nhưng đôi lúc, quả là Thần Ánh Sáng ban cho ta khả năng nhìn thấu lửa.”
Gendry nói đầy hoài nghi. “Ông chủ tôi bảo ông nghiện rượu và hay lừa lọc, và là thầy tu xấu xa nhất từ trước đến nay.”
“Như thế thì thật tàn nhẫn.” Thoros cười thầm. “Ông ta nói đúng, tàn nhẫn. Ông chủ của ngươi là ai vậy? Ta có biết ngươi không vậy, nhóc?”
“Tôi đang học việc cho người chế tạo vũ khí tên là Tobho Mott, trên Đường Sắt. Ông vẫn thường mua gươm của ông ấy.”
“Đúng vậy. Ông ta thường tính tiền gấp đôi giá trị thực của mỗi thanh kiếm rồi lại trách ta làm kiếm cháy.” Thoros cười lớn. “Ông chủ ngươi nói đúng. Ta không phải là một thầy tu sùng đạo. Ta sinh ra là em út trong gia đình có tám anh em, vậy nên cha ta đưa ta đến Đền Đỏ, nhưng đó không phải là con đường mà ta lựa chọn. Ta cầu nguyện và ta phá lời nguyền, nhưng ta cũng lục lọi nhà bếp, và đôi khi họ còn bắt được gái trên giường ngủ của ta. Những cô gái quỷ quái, đến ta cũng không biết làm cách nào họ lại vào được giường của ta.
Nhưng ta có tài ăn nói. Và khi ta nhìn đăm đăm vào lửa, đôi lúc ta nhìn thấy một số điều. Dù vậy, ta gây ra nhiều phiền muộn hơn là lợi ích, vậy nên họ gửi ta đến Vương Đô để mang ánh sáng của Thần đến Westeros. Vua Aerys yêu thích lửa đến mức người ta nghĩ ông ta sẽ thay đổi tín ngưỡng. Ala, đám phù thủy lửa của ông ta biết nhiều mánh lới hơn ta nhiều.
Vua Robert cũng mến ta. Lần đầu tiên ta cưỡi ngựa trong một trận đua với thanh gươm hừng hực lửa, ngựa của Kevan Lannister rống lên và hất ngã hắn, khiến nhà vua cười to đến mức ngài ấy suýt rách cả họng.” Gã thầy tu mỉm cười khi nhớ lại cảnh đó. “Nhưng không có cách nào sửa lại thanh gươm, và ông chủ của ngươi nói vậy cũng đúng thôi.”
“Lửa phá hủy,” Lãnh chúa Beric đứng sau họ, và giọng nói của ông ta thể hiện điều gì đó khiến Thoros im lặng ngay lập tức. “Lửa phá hủy, và khi nó phá hủy rồi, không còn lại gì nữa. Không gì nữa.”
“Beric. Bạn tốt.” Gã thầy tu chạm vào cẳng tay vị Lãnh chúa Sét. “Ông nói gì vậy?”
“Điều mà ta đã nói rồi. Thoros, sáu lần ư? Sáu lần là quá nhiều.” Nói rồi ông ta đột ngột quay đi.
Đêm đó gió rít y như tiếng sói hú, và cũng có vài con sói ở phía đằng tây thi nhau hú. Notch, Anguy và Merrit vùng Moontown đến phiên canh. Ned, Gendry và rất nhiều người khác ngủ say trong khi Arya quan sát hình hài nhợt nhạt nhỏ bé đang bò đến từ phía sau lưng ngựa, mái tóc trắng mỏng bay tung lên khi bà ta chống người vào một cây trúc nhiều mấu. Người phụ nữ đó cao không quá một mét. Ánh lửa khiến mắt bà ta lập lòe ánh đỏ y như mắt con sói của anh Jon. Con sói ấy cũng tên là Bóng Ma. Arya tiến đến gần hơn, và cô quỳ xuống nhìn.
Thoros và Lem ở bên Lãnh chúa Beric khi người phụ nữ lùn kia ngồi xuống cạnh đống lửa dù không được mời. Bà ta nheo mắt nhìn họ với đôi mắt long lên như hai cục than đá đang cháy. “Lão Lửa và lão Lemon lại đến chào ta, cùng với Lãnh chúa Xác Chết nữa.”
“Đó là một cái tên báo điềm xấu. Ta đề nghị ngươi không được dùng tên đó nữa.”
“Được, theo ý ngươi. Nhưng thưa lãnh chúa, mùi chết chóc trên người ngài còn mới lắm.”
Bà ta chỉ còn một cái răng. “Cho ta rượu, nếu không ta sẽ đi. Xương cốt ta yếu lắm rồi. Các khớp xương của ta đau nhức khi trời trở gió, mà trên này gió thổi lồng lộng suốt ngày.”
“Phu nhân, ta trả ngươi một con hươu bạc để đổi lấy giấc mơ của ngươi,” Lãnh chúa Beric nói với thái độ trịnh trọng. “Và ngươi sẽ có một con hươu bạc khác nếu có tin tức cho bọn ta.”
“Ta không ăn, cũng không cưỡi hươu bạc được. Một túi da rượu để đổi lấy giấc mơ của ta, và đổi lấy tin tức là một nụ hôn từ đứa bé vĩ đại mặc áo khoác màu vàng chanh kia.” Người phụ nữ lùn kia cười. “À, phải là một nụ hôn ướt át, cả lưỡi nữa nhé. Lâu, lâu lắm rồi. Miệng anh chàng sẽ có vị chanh, còn miệng ta là vị xương. Ta già quá rồi.”
“Phải,” Lem càu nhàu. “Quá già để uống rượu và được hôn. Mụ già, mụ sẽ chỉ nhận được nụ hôn từ thanh gươm của ta thôi.”
“Tóc ta mọc dày và cả ngàn năm nay chưa có ai hôn ta. Già thế này thật khổ. Ừm, vậy thì ta sẽ nghe hát vậy. Một bài hát của Tom Bảy-dây-đàn, để đổi lấy tin của ta.”
“Ngươi sẽ có được một bài hát của Tom,” Lãnh chúa Beric hứa. Ông đưa cho bà ta túi da đựng rượu của ông.
Người phụ nữ lùn đó uống một ngụm dài, rượu chảy cả xuống cằm. Khi bỏ túi da xuống, bà ta lấy mu bàn tay nhăn nhúm quệt ngang miệng và nói, “rượu đắng đổi lấy tin tức cay đắng, còn gì hợp hơn nữa? Ông vua chết, như thế đủ cay đắng cho các ngươi chưa?”
Tim Arya như muốn nhảy vọt ra ngoài.
“Mụ già, ông vua nào chết?”
“Ông vua ướt át. Ông vua thủy quái. Ta mơ thấy ông ta chết, và ông ta chết thật, và đám mực ống đang phụng sự kẻ khác. À, cả Lãnh chúa Hoster Tully cũng chết nữa, nhưng các ngươi biết tin đó rồi, phải không? Trong sảnh đường của các quân vương, con dê ngồi một mình và đang lo lắng vì con chó to đang săn đuổi nó.” Bà ta uống một hớp rượu dài nữa, tay bóp chặt chiếc túi da khi bà ta đưa lên miệng.
Con chó to. Bà ta muốn nói đến Chó Săn ư? Hay là anh trai hắn, Núi Yên Ngựa? Arya không biết chắc. Hai kẻ đó cùng mặc áo có hình ba con chó đen trên một cánh đồng vàng. Một nửa số người mà cô cầu cho chết là người của Ser Gregor Clegane; Polliver, Dunsen, Raff Ngọt Ngào, Cù Léc và cả Ser Gregor nữa. Có thể lãnh chúa Beric sẽ treo cổ tất cả bọn chúng.
“Ta mơ thấy một con sói hú trong mưa, nhưng không ai nghe thấy nỗi thống khổ của nó,” người phụ nữ đó nói. “Ta mơ thấy tiếng ồn ào khiến đầu ta muốn nổ tung ra, nào là tiếng trống, tiếng còi, tiếng sáo, và tiếng la hét, nhưng âm thanh buồn bã nhất chính là những quả chuông nhỏ. Ta mơ thấy một thiếu nữ dự một bữa tiệc, tóc cô ta là những con rắn tím, nọc độc nhỏ ra từ răng nanh của chúng. Sau đó, ta lại mơ thấy cô gái đó đang giết một tên khổng lồ man rợ trong tòa lâu đài được xây bằng tuyết.” Bà ta đột ngột quay đầu và mỉm cười trong bóng tối, với Arya. “Nhóc, ngươi không trốn ta được đâu. Đến đây gần hơn đi.”
Những ngón tay lạnh cóng lần lần trên cổ Arya. Nỗi sợ hãi cắt sâu hơn đao kiếm, cô tự nhủ. Cô đứng lên và thận trọng đi về phía đống lửa; cô bước đi bằng ức bàn chân, sẵn sàng chạy đi.
Người phụ nữ lùn kia dò xét cô bằng đôi mắt đỏ quạch. “Ta thấy ngươi,” bà ta thì thào, “ta thấy ngươi, nhóc sói ạ. Đứa bé hoàng gia. Ta cứ nghĩ đó chính là vị lãnh chúa có mùi chết chóc…” Bà ta bắt đầu thổn thức, cơ thể bé nhỏ của bà ta run rẩy. “Các ngươi thật tàn nhẫn khi đến ngọn đồi của ta, tàn nhẫn quá. Ta nếm đủ đau khổ ở Summerhall rồi, ta không cần các ngươi nữa. Đi khỏi nơi đây ngay, đám tim đen kia. Đi ngay!”
Giọng nói của bà ta thể hiện nỗi sợ hãi khiến Arya bước lùi lại một bước, cô tự hỏi liệu bà ta có điên không.
“Đừng làm đứa bé sợ,” Thoros phản đối. “Nó không hại gì đâu.”
Ngón tay của Lem Lemoncloak chỉ lên mũi ông ta. “Đừng có chắc chắn về điều đó.”
“Sáng mai cô bé sẽ đi, cùng với bọn ta,” Lãnh chúa Beric dỗ người phụ nữ nhỏ thó đó. “Bọn ta đang đưa cô bé đến Riverrun gặp mẹ.”
“Không,” bà ta nói. “Không được. Con cá đen đang cai trị vùng sông nước. Nếu các ngươi muốn tìm mẹ con bé, hãy tìm bà ta ở Song Thành. Vì ở đó sắp có tiệc cưới!” Bà ta lại cười. “Thầy tu đỏ, hãy nhìn vào ngọn lửa của ngươi, rồi ngươi sẽ thấy. Nhưng đừng nhìn lúc này, cũng không được nhìn ở đây, ở đây ngươi sẽ không nhìn thấy gì hết. Nơi này vẫn thuộc về các cựu thần… họ ở lại đây như ta, thân thể họ bị teo lại và yếu ớt, nhưng họ chưa chết. Họ cũng không thích lửa. Vì cây sồi nhớ lại quả đấu, quả đấu mơ về cây sồi, gốc cây sống trong cả hai thứ cây đó. Và họ vẫn nhớ khi Tiền Nhân đến cùng với lửa trong nắm tay của họ.” Bà ta uống nốt chỗ rượu còn lại bằng bốn ngụm dài, rồi ném túi da sang bên và chỉ gậy về phía Lãnh chúa Beric. “Ta muốn được trả công ngay bây giờ. Ta muốn nghe bài hát mà ngươi đã hứa.”
Vậy là Lem đánh thức Tom Bảy-dây-đàn dậy và đưa ông ta đến cạnh đống lửa, miệng vẫn còn ngáp ngủ, tay cầm theo cây đàn hạc. “Vẫn bài cũ hả?” ông ta hỏi.
“Ồ, phải. Bài hát về con chim mái của ta. Còn bài nào khác nữa?”
Ông hát, còn người phụ nữ lùn kia nhắm tịt mắt, người bà ta lắc lư tới lui, miệng lẩm bẩm theo lời bài hát và khóc lóc. Thoros nắm chặt tay Arya và kéo cô sang bên cạnh. “Cứ để bà ta thưởng thức bài hát đó trong yên bình,” ông ta nói. “Đó là tất cả những gì bà ta cần.”
Tôi không định làm đau bà ta, Arya thầm nghĩ. “Bà ấy nói về Song Thành là sao? Mẹ tôi đang ở Riverrun, phải không?”
“Trước đây thôi.” Gã thầy tu xoa cằm. “Một đám cưới, bà ta nói vậy. Chúng ta sẽ biết thôi. Dù bà ấy ở đâu, Lãnh chúa Beric vẫn sẽ tìm ra thôi.”
Không lâu sau, bầu trời như bị xé toạc. Chớp nhá và sấm nổ đùng đùng trên các ngọn đồi, mưa rơi như trút. Người phụ nữ lùn kia biến mất đột ngột như lúc xuất hiện, còn đám người sống ngoài vòng pháp luật lấy cành cây làm thành nơi trú tạm.
Mưa rơi suốt đêm đó. Đến sáng, Ned, Lem và Watty vùng Miller thức dậy với bệnh cảm lạnh. Watty không thể ăn sáng, Ned bị sốt và run lên từng cơn, da dẻ lạnh buốt. Notch nói với Lãnh chúa Beric rằng cách đây nửa ngày cưỡi ngựa có một ngôi làng bị bỏ hoang; đến đó họ sẽ có nơi trú ẩn tốt hơn. Vậy là họ cố lên ngựa và thúc ngựa đi xuống ngọn đồi lớn.
Mưa không tạnh. Họ cưỡi ngựa qua những cánh rừng và những cánh đồng, lội qua các con suối đầy nước cao đến tận bụng ngựa. Arya kéo mũ trùm đầu lên và cong người xuống, người cô ướt sũng và run rẩy nhưng cô quyết tâm không nản chí. Chẳng mấy chốc Merrit và Mudge cũng ho khù khụ như Watty, còn Ned đáng thương dường như mỗi lúc một khổ sở hơn. “Nếu đội mũ, mưa rơi lộp độp trên mũ khiến tôi đau đầu,” cậu ta càu nhàu. “Nhưng nếu bỏ mũ ra, tóc tôi sẽ ướt sũng và rũ hết vào mũi vào miệng tôi.”
“Mày có dao mà,” Gendry gợi ý. “Nếu tóc làm mày khó chịu đến vậy, thì cắt đi.”
Anh ta không ưa Ned. Cậu bé hộ vệ đó dường như rất tốt với Arya; có thể cậu ta hơi ngại ngùng, nhưng bản chất tốt. Cô vẫn thường nghe nói rằng người Dorne nhỏ bé và da ngăm, tóc đen và mắt đen ti hí, nhưng mắt Ned to, màu mắt xanh đen đến mức trông như có màu tía. Còn tóc cậu ta vàng nhạt, giống màu tro hơn là màu mật ong.
“Anh làm hộ vệ cho Lãnh chúa Beric bao lâu rồi?” cô hỏi để cậu ta không để ý đến nỗi khổ sở của mình nữa.
“Ông ấy cho tôi làm hầu cận khi ông ấy cưới dì tôi.” Cậu ta ho. “Lúc đó tôi 7 tuổi, nhưng ông phong cho tôi làm cận vệ khi tôi 10 tuổi. Có lần tôi thắng cuộc trong một vòng đua.”
“Tôi chưa bao giờ học chiến đấu bằng giáo, nhưng nếu dùng gươm tôi có thể thắng anh,” Arya nói. “Anh đã từng giết ai chưa?”
Dường như điều đó khiến cậu ta hoảng sợ. “Tôi mới 12 tuổi mà.”
Hồi 8 tuổi tôi đã giết một thằng nhóc, Arya suýt nói vậy, nhưng cô nghĩ tốt hơn hết là không nên. “Vậy thì chắc anh cũng từng tham gia chiến đấu rồi.”
“Có chứ.” Nhưng cậu ta có vẻ không tự hào lắm về điều đó. “Tôi có mặt trong trận chiến ở Mummer’s Ford. Khi Lãnh chúa Beric ngã xuống sông, tôi kéo ông ấy lên bờ để ông ấy không bị chết chìm và cầm gươm đứng bên cạnh ông ấy. Nhưng tôi không phải đánh đấm gì. Một cây giáo gẫy thò ra khỏi người ông ấy, vì vậy không ai gây phiền hà gì cho bọn tôi. Khi chúng tôi tập hợp lại, Gergen Xanh đỡ ông ấy lên ngựa.”
Arya đang nhớ đến thằng nhóc coi chuồng ngựa ở Vương Đô. Sau đó cô nghĩ đến viên lính canh bị cô cắt cổ ở Harrenhal, và người của Ser Amory trong pháo đài cạnh hồ. Cô không biết có nên tính cả Weese và Chiswyck, hoặc những tên bị chết vì món súp có độc của cô không… bất chợt cô thấy buồn lắm. “Cha tôi cũng tên là Ned,” cô nói.
“Tôi biết. Tôi nhìn thấy ông ấy trong trận đấu thương của quân sư. Tôi muốn đi lên nói vài điều với ông ấy, nhưng tôi không biết nên nói gì.” Ned rùng mình bên dưới chiếc áo choàng màu tía ướt sũng. “Cô có đến trận đấu thương đó không? Tôi nhìn thấy chị gái cô đấy. Ser Loras Tyrell tặng cô ấy một bông hoa hồng.”
“Chị ấy có kể với tôi như vậy.” Dường như chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi. “Jeyne Poole, bạn của chị ấy, đem lòng yêu thương Lãnh chúa Beric.”
“Ông ấy được hứa hôn với dì tôi.” Ned lắc đầu vẻ không thoải mái. “Nhưng đó là ngày trước. Trước khi ông ấy …”
…chết ư? Cô thầm nghĩ, còn giọng nói của Ned bỗng rơi vào thinh không. Tiếng vó ngựa nhem nhép khi ngựa lội qua bùn.
“Thưa tiểu thư?” Mãi sau Ned lại nói. “Cô có một người anh trai cùng cha khác mẹ… Jon Snow phải không?”
“Anh ấy đang tham gia Đội Tuần Đêm ở Tường Thành.” Có lẽ mình nên đến Tường Thành hơn là đến Riverrun. Anh Jon sẽ không quan tâm đến việc mình đã giết ai hay mình có chải đầu hay không. “Trông anh Jon giống tôi lắm, mặc dù chúng tôi cùng cha khác mẹ. Anh ấy thường nghịch tóc tôi và gọi tôi là ‘em gái bé bỏng.” Arya nhớ anh Jon nhất. Chỉ nói đến tên anh thôi cũng khiến cô buồn. “Sao anh lại biết anh Jon?”
“Anh ấy là anh trai chung sữa với tôi.”
“Anh trai ư?” Arya không hiểu. “Nhưng anh ở tận Dorne cơ mà. Làm sao anh và anh Jon chung dòng máu được?”
“Anh em chung sữa. Không chung máu mủ. Hồi tôi còn nhỏ, mẹ tôi không có sữa, vì vậy Wylla phải cho tôi bú.”
Arya mất phương hướng. “Wylla là ai?”
“Là mẹ Jon Snow. Anh ấy chưa bao giờ kể cho cô nghe à? Cô ấy phục vụ ở nhà tôi nhiều năm rồi. Từ trước khi tôi sinh ra cơ.”
“Anh Jon không biết mẹ anh ấy là ai. Anh ấy cũng không biết tên bà ấy nữa.” Arya thận trọng nhìn Ned. “Anh biết bà ấy ư? Có thật không?” Hay là cậu ta đang chế giễu mình? “Nếu anh nói dối, tôi sẽ đấm vào mặt anh.”
“Wylla là vú nuôi của tôi,” cậu ta trịnh trọng nói. “Tôi thề dưới danh dự của gia tộc tôi.”
“Anh có gia tộc sao?” Thật là ngu ngốc; cậu ta là cận vệ, đương nhiên cậu ta phải có một gia tộc rồi. “Anh là ai?”
“Thưa tiểu thư?” Trông Ned rất lúng túng. “Tôi là Edric Dayne, là… là Lãnh chúa của Starfall.”
Sau lưng họ, Gendry càu nhàu. “Các lãnh chúa và các tiểu thư,” anh ta nói giọng khinh khỉnh. Arya bứt một quả táo dại từ cành cây bên đường và ném vào cái đầu bò to bự của anh ta. “Ái,” anh ta nói. “Đau đấy.” Anh ta cảm thấy cơn đau phía trên mắt. “Tiểu thư gì mà ném táo dại vào mặt người khác thế?”
“Tiểu thư xấu tính,” Arya nói và đột nhiên thấy hối hận. Cô quay lại với Ned. “Tôi xin lỗi vì không biết anh là ai. Thưa lãnh chúa.”
“Thưa tiểu thư, lỗi là do tôi.” Cậu ta rất lịch sự.
Anh Jon có mẹ. Wylla, cô ấy tên là Wylla. Cô cần phải nhớ cái tên đó để còn kể cho anh nghe, khi cô gặp anh lần tới. Cô tự hỏi liệu anh có còn gọi cô là “em gái bé bỏng” nữa không. Mình không còn bé nữa. Anh ấy phải gọi mình bằng cái tên khác thôi. Có lẽ khi về đến Riverrun, cô sẽ viết thư cho anh Jon và kể cho anh nghe điều mà Ned Dayne nói. “Có một người tên là Arthur Dayne,” cô chợt nhớ. “Là người được gọi là Tay Kiếm Ban Mai.”
“Cha tôi là anh trai của Ser Arthur. Tiểu thư Ashara là cô ruột tôi. Nhưng tôi không biết cô ấy. Cô ấy nhảy từ đỉnh Palestone Sword xuống biển tự vẫn từ trước khi tôi chào đời.”
“Sao bà ấy lại làm vậy?” Arya giật mình hỏi.
Trông Ned có vẻ cảnh giác. Có lẽ cậu ta sợ cô sẽ ném cái gì đó vào mặt mình. “Cha cô không nhắc gì đến cô ấy sao?” cậu ta nói. “Về tiểu thư Ashara Dayne vùng Starfall ấy?”
“Không. Cha tôi biết cô ấy sao?”
“Từ trước khi Robert lên ngôi. Cô ấy gặp cha cô và anh em của ông ấy tại Harrenhal, vào đúng mùa xuân giả dối ấy đấy.”
“Ồ.” Arya không biết nói gì. “Thế thì tại sao cô ấy lại nhảy biển tự vẫn?”
“Trái tim cô ấy tan nát.”
Chắc chắn chị Sansa sẽ thở dài và rơi lệ vì tình yêu đích thực, nhưng Arya lại nghĩ điều đó là nhố nhăng. Nhưng cô không thể nói như vậy với Ned được, nhất là nói về cô ruột của cậu ta. “Ai đó làm trái tim đó tan nát sao?”
Cậu ta ngập ngừng. “Có lẽ tôi không…”
“Nói cho tôi nghe đi.”
Cậu ta nhìn cô với ánh mắt không thoải mái. “Cô Allyria của tôi nói tiểu thư Ashara và cha cô đem lòng yêu thương nhau ở Harrenhal…”
“Không phải vậy. Cha tôi yêu mẹ tôi lắm.”
“Thưa tiểu thư, tôi chắc chắn là ông ấy yêu mẹ cô lắm, nhưng…”
“Mẹ là người phụ nữ duy nhất cha yêu.”
“Vậy thì chắc chắn ông ấy nhặt được đứa con hoang kia dưới lá bắp cải,” Gendry nói với sau lưng họ.
Arya chỉ mong có thêm một quả táo dại nữa để ném bộp vào mặt anh ta. “Cha tôi có danh dự,” cô giận dữ nói. “Mà chúng tôi đâu có nói chuyện với anh. Sao anh không quay lại Thánh Đường Đá và rung mấy quả chuông của cô gái ngu ngốc kia đi hả?”
Gendry phớt lờ. “Ít nhất cha cô cũng nuôi con riêng của ông ấy, không giống tôi. Tôi còn không biết tên cha tôi cơ. Chắc là một gã hôi thối say khướt nào đó, giống mấy gã mà mẹ tôi lôi từ quán rượu về nhà. Mỗi khi nổi giận với tôi, mẹ tôi thường nói, ‘Nếu cha mày có ở đây, thế nào lão cũng đánh cho mày một trận ra trò.’ Tôi chỉ biết chừng đó về ông ta thôi.” Anh ta nhổ nước miếng. “À, nếu lão ở đây bây giờ, biết đâu tôi chẳng đánh cho lão một trận ra trò. Nhưng lão chết rồi, tôi đoán vậy, và cha cô cũng chết rồi, thế thì việc ông ấy ngủ với ai còn quan trọng gì nữa?”
Nhưng điều đó quan trọng với Arya, mặc dù cô không thể nói tại sao. Ned xin lỗi vì khiến cô buồn, nhưng cô không muốn nghe. Cô thúc chân vào ngựa và để lại hai người đó phía sau. Cung thủ Anguy phi ngựa cách vài mét phía trước. Khi cô bắt kịp anh, cô nói, “Người Dorne hay nói dối, phải không?”
“Họ có tiếng là vậy.” Gã cung thủ cười khì. “Và người ta cũng nói y như thế về những người tuần hành như chúng ta, tức là cô bây giờ ấy. Chuyện gì nào? Ned là một cậu bé ngoan…”
“Anh ta chỉ là một kẻ nói dối ngu ngốc.” Arya rời đoàn, phi ngựa nhảy qua một khúc gỗ mục và băng qua lòng suối, khiến nước bắn tung tóe, phớt lờ tiếng la hét của đám người sống ngoài vòng pháp luật phía sau. Họ chỉ muốn kể thêm nhiều điều dối trá nữa với mình thôi. Cô nghĩ vậy khi cố tránh xa bọn họ, nhưng họ có quá nhiều người và họ rất thuộc đường đi lối lại ở đây. Chạy đi có ích gì nếu họ bắt được mình?
Cuối cùng, chính Harwin là người cưỡi ngựa bên cạnh cô. “Tiểu thư, cô đang đi đâu vậy? Cô không nên chạy đâu. Trong rừng này có sói, và nhiều điều tồi tệ hơn thế.”
“Tôi không sợ,” cô nói. “Thằng nhóc Ned đó nói…”
“À, cậu bé nói với tôi rồi. Về tiểu thư Ashara Dayne. Đó là chuyện đã xảy ra lâu rồi. Hồi ở Winterfell tôi có nghe đến chuyện đó một lần, khi tôi mới chạc tuổi cô bây giờ thôi.” Anh ta cầm chặt dây cương ngựa của cô và quay đầu ngựa. “Tôi nghĩ là không thật đâu. Nhưng nếu thật thì cũng có sao? Khi Ned gặp tiểu thư người Dorne này, anh trai Brandon của ông ấy vẫn còn sống, và ông ấy được hứa hôn với phu nhân Catelyn, vì vậy không có gì ảnh hưởng đến danh dự của cha cô hết. Không giống như một trận đấu thương khiến máu chảy, vì vậy có lẽ đôi lời được thì thào trong đêm tối, nào ai biết chắc? Đôi lời, hoặc vài nụ hôn, có thể hơn thế nữa, nhưng như thế có hại gì đâu? Xuân đang đến, hoặc là họ nghĩ vậy, và cả hai người đều chưa đính hôn mà.”
“Nhưng cô ấy tự tử,” Arya rụt rè nói. “Ned nói cô ấy nhảy từ một tòa tháp xuống biển.”
“Đúng vậy,” Harwin thừa nhận khi anh dẫn ngựa của cô quay lại, “tôi nghĩ là vì đau khổ thôi. Bà ấy mất anh trai, chính là Tay Kiếm Ban Mai ấy.” Anh lắc đầu. “Tiểu thư, mặc kệ chuyện đó đi. Họ chết hết rồi. Cứ mặc chuyện đó… và khi chúng ta đến Riverrun, cô làm ơn đừng nói gì về chuyện này với mẹ cô.”
Ngôi làng hiện ra đúng như Notch nói. Họ trú lại trong một chuồng ngựa bằng đá xám. Chuồng ngựa chỉ còn một nửa mái, nhưng vẫn tốt hơn tất cả các ngôi nhà khác trong làng. Đó không phải là một ngôi làng, chỉ là đá đen và xương cũ. “Có phải Nhà Lannister giết người dân từng sống ở đây không?” Arya hỏi khi cô giúp Anguy lau khô ngựa.
“Không.” Anh ta chỉ tay. “Nhìn xem rêu mọc dày chừng nào trên đá. Lâu lắm rồi không có ai dịch chuyển chúng. Và có cả cây mọc ra khỏi tường, thấy không? Nơi này bị đốt từ lâu rồi.”
“Ai làm vậy?” Gendry hỏi.
“Hoster Tully.” Notch gầy, lưng còng và tóc hoa râm. Đây là làng của Lãnh chúa Goodbrook. Khi Riverrun tuyên bố theo Robert, Goodbrook vẫn trung thành với nhà vua, vì vậy Lãnh chúa Tully mang lửa và gươm đến đây tấn công ông ta. Sau trận đánh trên sông Trident, con trai Goodbrook theo Robert và Lãnh chúa Hoster, nhưng điều đó không giúp gì được cho người đã chết.”
Im lặng bao trùm. Gendry liếc nhìn Arya với ánh mắt lạ lùng, sau đó anh ta quay đi và tiếp tục chải lông ngựa. Bên ngoài mưa vẫn rơi. “Chúng ta cần lửa,” Thoros nói. “Đêm tối và đầy rẫy điều kinh khủng. Lại ướt nữa, phải không? Ẩm ướt vô cùng.”
Jack-may-mắn chặt ghế đẩu lấy mấy thanh củi khô, còn Notch và Merrit lấy rơm nhóm lửa. Thoros tự tay đánh lửa, còn Lem lấy chiếc áo choàng to của ông ta ra quạt cho đến khi lửa kêu tí tách và cháy cuộn lên. Chẳng mấy chốc cả chuồng ngựa ấm hẳn. Thoros ngồi bắt chéo chân trước lửa, đôi mắt ông ta như muốn nuốt gọn ngọn lửa, y như lúc ông ta nhìn ngọn lửa trên đỉnh đồi High Heart. Arya chăm chú quan sát ông ta, và khi môi ông ta hé ra, cô nghĩ cô có nghe thấy ông ta lẩm bẩm “Riverrun.” Lem đi đi lại lại, ho hắng, một cái bóng dài đi theo từng sải chân ông ta, còn Tom Bảy-dây-đàn cởi ủng và xoa xoa chân. “Quay lại Riverrun tôi điên mất,” người ca sĩ phàn nàn. “Nhà Tully chưa bao giờ là điềm may với Tom già này. Chính Lysa là người đẩy tôi ra đường, còn đám người kia lấy vàng, ngựa và toàn bộ quần áo của tôi. Các hiệp sĩ Thung Lũng đến nay vẫn rỉ tai nhau chuyện tôi đến Cổng Máu chỉ với cây đàn hạc che thân. Họ bắt tôi hát bài ‘Cậu bé được rửa tội’ và bài “Quân vương không có lòng dũng cảm’ trước khi mở cổng cho tôi vào. Niềm an ủi duy nhất của tôi là ba tên trong bọn họ lăn đùng ra chết vì cười kinh khủng quá. Từ đó đến nay tôi chưa quay lại Eyrie, và tôi sẽ không hát bài “Quân vương không có lòng dũng cảm’, không phải vì tất cả vàng ở Casterly…”
“Người Nhà Lannister,” Thoros nói. “Vàng và lửa.” Gã ta lảo đảo đứng lên và đi về phía Lãnh chúa Beric. Lem và Tom nhanh chóng nhập hội. Arya không biết họ đang nói gì, nhưng người ca sĩ kia liên tục nhìn cô, và Lem giận dữ đến mức đấm nắm tay vào tường. Đó là khi Lãnh chúa Beric ra hiệu cho cô đến gần. Đó cũng là điều cuối cùng cô muốn làm, nhưng Harwin đặt tay lên eo cô và đẩy cô lên trước. Cô bước hai bước và do dự, lòng đầy sợ hãi. “Thưa ngài.” Cô chờ đợi xem Lãnh chúa Beric nói gì.
“Nói cho cô bé biết đi,” Lãnh chúa Sét yêu cầu Thoros.
Vị thầy tu đỏ ngồi xổm bên cạnh cô. “Tiểu thư,” ông ta nói. “Thần Ánh Sáng cho ta khả năng nhìn thấy Riverrun. Dường như đó là một hòn đảo trong biển lửa. Lửa là những con sư tử có móng vuốt dài đỏ thẫm. Và chúng gầm gào! Một biển người Lannister, thưa tiểu thư. Riverrun sẽ sớm bị tấn công.”
Arya có cảm giác như thể ông ta vừa đấm vào bụng cô. “Không!”
“Bé con,” Thoros nói, “lửa không nói dối. Cũng có lúc ta mù quáng đọc nhầm dấu hiệu. Nhưng lần này thì không. Nhà Lannister sẽ sớm bao vây Riverrun.”
“Anh Robb sẽ đánh bại chúng.” Ánh mắt Arya đầy vẻ ngang bướng. “Anh ấy sẽ đánh bại chúng như trước đây.”
“Có thể anh trai ngươi đi rồi,” Thoros nói. “Cả mẹ ngươi nữa. Ta không nhìn thấy họ trong lửa. Đám cưới mà bà già kia nói đến, đám cưới ở Song Thành… bà ta có cách riêng để biết mọi việc. Những lời thì thào của rừng khi bà ta ngủ. Nếu bà ta nói mẹ ngươi đã đến Song Thành…”
Arya quay sang Tom và Lem. “Nếu hai ông không bắt tôi, thì tôi đang ở đó rồi. Lẽ ra tôi đã về nhà rồi.”
Lãnh chúa Beric không quan tâm đến cơn giận của cô. “Tiểu thư,” ông nói với vẻ lịch sự đầy mệt mỏi. “Nếu gặp mặt, ngươi có biết mặt em trai của ông ngoại ngươi không? Tức là Ser Brynden Tully, còn được gọi là Cá Đen ấy? Liệu ông ta có biết ngươi không?”
Arya khổ sở lắc đầu. Cô có nghe mẹ nói về Ser Brynden Cá Đen, nhưng nếu cô từng gặp ông rồi, thì hồi đó chắc cô còn bé quá, không thể nhớ được.
“Có rất ít khả năng là Cá Đen sẽ trả hậu hĩnh cho một con nhóc mà ông ta không biết,” Tom nói. “Mấy gã Tully tồi lắm, lại hay nghi ngờ nữa, rất có thể lão sẽ nghĩ chúng ta bán hàng giả cho lão.”
“Chúng ta sẽ thuyết phục lão,” Lem Lemoncloak nói. “Con bé, hoặc là Harwin sẽ thuyết phục. Riverrun gần đây nhất. Chúng ta nên đưa con bé đến đó, lấy vàng, và rảnh tay với nó.”
“Nếu đám sư tử kia bắt được chúng ta bên trong tòa thành thì sao?” Tom nói. “Chúng sẽ không thích gì hơn là được treo cổ lãnh chúa của chúng ta trong một cái chuồng trên đỉnh Casterly Rock.”
“Ta không định để bị bắt đâu,” Lãnh chúa Beric nói. Một từ cuối cùng không được nói ra. Sống. Tất cả bọn họ đều nghe thấy từ đó, Arya cũng vậy, mặc dù từ đó chưa vuột ra khỏi miệng ông ta. “Nhưng, chúng ta không được mù quáng đến đó. Ta muốn biết các đội quân của sư tử và sói đang ở đâu. Sharna sẽ biết đôi điều, và vị học sĩ của Lãnh chúa Vance sẽ biết nhiều hơn thế. Acorn Hall cách đây không xa. Phu nhân Smallwood sẽ cho chúng ta trú ngụ một thời gian, trong khi chúng ta cử trinh thám đi dò la trước…”
Những lời nói của ông ta dội vào tai cô y như tiếng trống, và đột nhiên, điều đó vượt quá sức chịu đựng của Arya. Cô muốn Riverrun, không phải Acorn Hall; cô muốn mẹ và anh Robb, không muốn phu nhân Smallwood hay người ông họ nào đó mà cô không biết. Cô lao ra khỏi cửa, và khi Harwin cố tóm tay cô, cô trườn nhanh ra khỏi tay anh ta.
Bên ngoài chuồng ngựa, mưa vẫn rơi, và ánh chớp xa xa đang lóe lên phía đằng tây. Arya chạy hết tốc lực. Cô không biết mình đang đi đâu, chỉ biết rằng cô muốn được một mình, được tránh xa những giọng nói đó, được tránh xa những lời nói sáo rỗng và những lời hứa suông của họ. Mình chỉ muốn đi về Riverrun. Chính là lỗi của cô, khi cô đưa theo Gendry và Bánh Nóng đi cùng, khi cô rời khỏi Harrenhal. Đi một mình có lẽ sẽ tốt hơn nhiều. Nếu cô chỉ có một mình, đám người sống ngoài vòng pháp luật sẽ không bắt được cô, và lúc này cô đã có thể ở bên mẹ và anh Robb. Hai người đó không phải bạn bè của mình. Nếu là bạn bè, chắc chắn họ đã không bỏ rơi mình. Cô chạy trên một vũng bùn. Có người hét gọi tên cô, có lẽ là Harwin, nhưng tiếng sấm nhấn chìm tiếng gọi ấy khi ầm vang trên các đỉnh đồi, chỉ một nửa giây sau khi chớp giật. Lãnh chúa Sét, cô tức giận nghĩ. Có thể lão ta không thể chết, nhưng lão ta có thể nói dối.
Đâu đó bên trái cô, một con ngựa hí lên. Arya mới đi khỏi chuồng ngựa chưa quá 150 mét, nhưng đã ướt sũng như chuột lột. Cô cúi xuống góc một ngôi nhà đổ, hy vọng những bức tường phủ rêu sẽ cản được mưa. Một bàn tay chắc nịch tóm chặt lấy cánh tay cô.
“Anh làm tôi đau,” cô nói và vặn vẹo tay. “Bỏ ra, tôi sẽ quay lại, tôi…”
“Quay lại ư?” Tiếng cười của Sandor Clegane như tiếng sắt cạo trên đá. “Quên chuyện đó đi, con sói ạ. Ngươi là của ta rồi.” Hắn chỉ cần một tay để nhấc bổng cô lên và kéo lê cô về phía con ngựa đang đứng đợi. Mưa lạnh quất lên cả hai người bọn họ và nhấn chìm tiếng la hét của cô, Arya chỉ có thể nghĩ đến câu hỏi mà hắn đã hỏi.
‘Ngươi có biết chó làm gì với sói không?’