Trò chơi vương quyền 3B – Nước mắt sói tuyết

Trò chơi vương quyền 3B – Nước mắt sói tuyết

Tác giả: George R.R. Martin

Dịch giả: Khánh Thủy

Số chương: 28

Tóm tắt: Trò chơi vương quyền gồm 7 quyển kể về cuộc chiến vương quyền giữa các gia tộc lớn trong thế giới giả tưởng Westeros. Và cùng lúc đó một thế lực khác đáng sợ hơn đang trỗi dậy từ bóng tối

Phòng tắm của Harrenhal tối lờ mờ, trần thấp, chật kín các bồn tắm bằng đá. Khi họ đưa Jaime vào, Brienne đang ngồi trong một chậu tắm và tức giận kì cọ cánh tay.

“Đừng cọ mạnh thế, đồ nhà quê,” anh gọi. “Tróc da đấy.” Cô buông chổi cọ xuống và đưa hai bàn tay to như tay của Gregor Clegane lên che hai đầu vú. Hai núm vú nhỏ, nhọn mà cô ta đang che đi trông sẽ tự nhiên hơn trên ngực một đứa trẻ 10 tuổi, hơn là trên bộ ngực đầy cơ bắp của cô ta.

“Ngươi làm gì ở đây?” cô hỏi.

“Lãnh chúa Bolton khăng khăng bắt ta ăn tối với ông ta, nhưng lại quên không mời đám bọ chét trên người ta.” Jaime đưa tay trái kéo mạnh người lính bên cạnh. “Giúp ta cởi đám giẻ rách hôi thối này ra.” Chỉ còn một tay, anh còn không thể cởi dây buộc quần. Người kia miễn cưỡng làm theo. “Giờ thì cứ để bọn ta trong này,” Jaime nói khi quần áo anh chất thành đống trên nền đá ẩm ướt. “Tiểu thư vùng Tarth của ta không muốn đám các ngươi nhìn chằm chằm vào đầu vú cô ấy đâu.” Anh chỉ bàn tay cụt vào người phụ nữ có khuôn mặt gãy như lưỡi cày đang đứng canh Brienne. “Ngươi nữa. Ra ngoài đợi đi. Trong này chỉ có một cửa thôi, mà ả nhà quê kia thì quá bự để cố lèn người qua ống thông khói mà tẩu thoát.”

Bọn họ làm theo. Người phụ nữ đó đi theo người lính canh chừng anh ra ngoài, để hai người trong phòng tắm. Chậu tắm đủ rộng để chứa sáu, bảy người, bắt chước theo phong cách của các Thành Phố Tự Trị, vì vậy Jaime trèo vào chậu tắm cùng cô, hết sức khó khăn và chậm chạp. Hai mắt anh đều mở to, mặc dù mắt phải vẫn còn sưng phồng, bất chấp Qyburn đã cho đỉa hút máu khô. Jaime cảm thấy mình phải già đến 109 tuổi, và đây vẫn là một cảm giác hay ho hơn khi ở Harrenhal.

Brienne lui lại tránh xa anh. “Còn nhiều chậu tắm kia.”

“Nhưng chậu này hợp với ta nhất.” Hết sức thận trọng, anh nhúng người vào nước đang bốc hơi nóng, nước ngập đến tận cằm. “Đồ nhà quê, đừng sợ. Hai đùi cô tím bầm, xanh lét kìa, mà ta thì không hứng thú với cái nằm ở giữa đâu.” Anh gác tay phải lên mép chậu, vì Qyburn đã cảnh báo anh phải giữ cho miếng vải lanh được khô ráo. Anh cảm thấy hai chân đang căng ra, và đầu lại quay mòng mòng. “Nhớ lôi ta ra nếu ta ngất. Chưa có gã Lannister nào lại chết chìm trong chậu tắm và ta không muốn là người đầu tiên.”

“Tại sao ta phải quan tâm đến việc ngươi chết thế nào?”

“Ngươi đã thề một lời thề trịnh trọng.” Anh mỉm cười khi cơn đỏ mặt xuất hiện trên cái cổ trắng mập mạp của cô. Cô ta quay lưng về phía anh. “Vẫn thẹn thùng như một trinh nữ hả? Ngươi nghĩ là ta chưa từng nhìn thấy cái gì nào?” Anh mò tìm chiếc bàn chải mà cô làm rơi xuống, và bắt đầu kỳ cọ người. Ngay cả cọ người thôi cũng khó, vụng về. Tay trái của mình không giỏi việc gì hết.

Nhưng nước vẫn vẩn đục khi lớp bụi bẩn phủ trên da thịt anh rơi xuống. Cô ta vẫn quay lưng về phía anh, những cơ bắp trên đôi vai to sụ của cô gồ lên.

“Nhìn thấy bàn tay cụt của ta khiến ngươi đau buồn đến vậy sao?” Jaime hỏi. “Ngươi phải vui mới đúng chứ. Ta đã mất bàn tay mà ta đã dùng để giết vua. Chính bàn tay ấy đã xô thằng nhóc Nhà Stark xuống khỏi tòa tháp đó. Và cũng chính bàn tay ấy đã luồn xuống giữa hai đùi của em gái ta để thỏa mãn nàng.” Anh dúi bàn tay cụt vào mặt cô. “Không cần hỏi tại sao Renly lại chết, khi mà ngươi đang bảo vệ hắn.”

Cô đứng phắt dậy như thể anh vừa đánh cô, khiến nước trào ra khắp phòng tắm. Khi cô trèo ra, Jaime thoáng thấy chòm lông dày màu vàng hoe ở giữa hai bắp đùi cô. Chỗ đó của cô nhiều lông hơn chị gái anh. Hết sức vô lý, anh thấy dương vật của mình bị kích thích. Giờ thì mình biết mình đã xa Cersei quá lâu rồi. Anh đảo mắt đi và băn khoăn về phản ứng của cơ thể mình. “Như thế là không hợp đâu,” anh lầm bầm. “Ta là một gã trai thương tật, và gay gắt. Ả nhà quê, thứ lỗi cho ta. Ngươi đã bảo vệ ta như bất kì một người đàn ông nào khác, và ngươi làm tốt hơn hầu hết tất cả bọn họ.”

Cô lấy khăn quấn quanh người. “Ngươi chế giễu ta sao?”

Câu hỏi ấy khiến anh giận dữ trở lại. “Ngươi điếc y như một bức tường thành sao? Đó là một lời xin lỗi. Ta phát mệt vì phải cãi cọ với ngươi rồi. Tạm thời đình chiến nhé?”

“Thỏa thuận đình chiến phải được xây dựng trên sự tin tưởng. Nếu ngươi khiến ta tin tưởng…”

“Sát Vương, đúng. Và kẻ phản thề đã giết Aerys Targaryen buồn so và tội nghiệp.” Jaime khịt mũi. “Ta không hối hận gì về Aerys, mà là Robert. ‘Ta nghe nói bọn họ gọi ngươi là Sát Vương’ gã nói với ta như vậy tại bữa tiệc đăng quang. ‘Nhưng đừng nghĩ đến việc biến hành động đó thành thói quen nhé.’ Và gã cười ồ. Tại sao không ai gọi Robert là kẻ phản thề? Gã khiến vương quốc này tan nát, nhưng ta lại là người phải hứng chịu tội danh của gã.”

“Robert làm mọi điều ngài ấy có thể làm, vì tình yêu thương.” Nước chảy xuống giữa hai chân Brienne và đọng thành vũng dưới chân cô.

“Robert làm mọi điều vì sự kiêu ngạo, vì chỗ kín của đàn bà, và vì một khuôn mặt đẹp.” Anh cuộn tay thành nắm đấm… hoặc anh đã làm vậy, nếu bàn tay vẫn còn. Cơn đau ập xuống cánh tay anh, đau đớn khủng khiếp.

“Ngài ấy cưỡi ngựa để bảo vệ vương quốc,” cô khăng khăng nói.

Để bảo vệ vương quốc. “Ngươi có biết em trai ta đã khiến cả Vịnh Xoáy Nước Đen chìm trong lửa không? Lửa hoang cháy trên mặt nước. Aerys chắc chắn đã tắm trong màn lửa ấy nếu lão cả gan dám. Đám người Targaryen ấy ai cũng phát cuồng vì lửa.” Jaime thấy đầu óc choáng váng. Tại hơi nóng trong phòng tắm, tại thuốc trong người, tại cơn sốt. Ta không còn là mình nữa. Anh nhúng người xuống thấp cho đến khi nước ngập đến cằm. “Làm vấy bẩn chiếc áo khoác trắng của ta… hôm đó ta mặc áo giáp vàng, nhưng…”

“Áo giáp vàng ư?” Giọng cô nghe yếu ớt.

Anh lơ lửng trong hơi nóng, và hồi tưởng lại. “Sau khi Griffin thất bại trong trận chiến Chuông Rung, Aerys đày ải hắn.” Tại sao mình lại kể cho con nhỏ xấu xí lố bịch kia nghe chuyện này? “Cuối cùng gã cũng nhận ra rằng Robert cũng chỉ là một lãnh chúa sống ngoài vòng pháp luật cần bị tiêu diệt, nhưng cũng là mối đe dọa lớn nhất mà gia tộc Targaryen phải đối mặt từ thời Daemon Blackfyre. Lão vua đó khiếm nhã nhắc cho Lewyn Martell nhớ rằng lão đang giam giữ Elia và cử hắn nhận lệnh đưa mười ngàn người xứ Dorne ra vương lộ. Jon Darry và Barristan Selmy phi ngựa đến Thánh Đường Đá để tập hợp lại người của Griffin, còn hoàng tử Rhaegar trở về từ phương nam và thuyết phục cha hắn gạt bỏ sự kiêu ngạo để mời cha ta đến. Nhưng không con quạ nào trở lại từ Casterly Rock, và điều đó khiến lão vua ấy càng sợ hãi hơn. Nhìn đâu lão cũng thấy kẻ phản bội, và Varys luôn ở bên cạnh lão để chỉ mặt những người mà lão trót quên. Vậy là lão vua đó ra lệnh cho các nhà giả kim giấu lửa hoang ở khắp nơi trong Vương Đô. Dưới Đại Điện Baelor và những ngôi nhà tồi tàn của Flea Bottom, dưới chuồng ngựa và nhà kho, ở khắp bảy cổng thành, và trong cả tầng hầm của Tháp Đỏ nữa.

Sự việc được bí mật tiến hành bởi một đám phù thủy biết bói lửa. Bọn chúng còn không tin tưởng vào đám thầy tu cấp dưới để cho chúng giúp đỡ một tay. Đôi mắt hoàng hậu nhắm nghiền suốt nhiều năm, Rhaegar còn bận chiêu quân. Nhưng quân sư mới của Aerys không hẳn là ngu ngốc, khi mà Rossart, Belis và Garigus hết tới lại lui suốt cả ngày lẫn đêm, và ông ấy nghi ngờ. Chelsted, ông ấy tên là Lãnh chúa Chelsted.” Khi kể chuyện này, bỗng nhiên cái tên đó lại xuất hiện trong đầu anh.

“Ta cứ nghĩ ông ta hèn nhát, nhưng cái ngày mà ông ta đối mặt với Aerys, ông ta tìm được lòng can đảm ở đâu đó. Ông ta cố hết sức để khuyên can lão. Ông ta đưa ra lý lẽ, ông ta chế nhạo, ông ta đe nạt, và cuối cùng, ông ta cầu xin. Khi không thành, ông ta tháo dây đeo cổ và ném xuống sàn. Aerys thiêu sống ông ta vì hành động đó, và treo sợi dây đó quanh cổ Rossart – tên phù thủy lửa mà lão ưng nhất. Hắn là kẻ đã thiêu chết Lãnh chúa Rickard Stark trong chính bộ áo giáp của ông ấy. Và trong suốt quãng thời gian ấy, ta đứng dưới chân Ngai Sắt trong chiếc áo choàng trắng, đứng bất động như một xác chết, để bảo vệ đức vua của ta, và cả những bí mật ngọt ngào của lão.

Các anh em cùng chung lời thề của ta đều ở nơi khác, ngươi thấy đấy, nhưng Aerys muốn giữ ta ở bên cạnh lão. Ta là con trai của cha ta, vì vậy lão không tin tưởng ta. Lão muốn ta phải có mặt ở nơi mà Varys có thể theo dõi ta, cả ngày lẫn đêm. Vì thế ta nghe được tất cả mọi chuyện.” Anh vẫn nhớ hai mắt Rossart lóe lên như thế nào khi hắn mở bàn đồ để chỉ nơi giấu chất cháy. Garigus và Belis cũng vậy. “Rhaegar gặp Robert trên sông Trident, và ngươi đã biết ở đó xảy ra chuyện gì rồi. Khi tin đó được báo về triều, Aerys thu xếp cho hoàng hậu đến Dragonstone cùng với hoàng tử Viserys. Công chúa Elia cũng có thể đi cùng, nhưng lão không cho. Đôi lúc lão quên rằng chắc hẳn hoàng tử Lewyn đã phản bội Rhaegar trên sông Trident, nhưng lão nghĩ lão có thể khiến cả vùng Dorne phải trung thành với lão, chỉ cần lão giữ Elia và Aegon bên cạnh. Đám quân phản trắc muốn Vương Đô của ta, ta nghe lão nói vậy với Rossart, nhưng ta không cho chúng thứ gì, ngoài tro bụi. Cứ để Robert được làm vua trên đống xương cháy rụi thành than và đám thịt nướng. Nhà Targaryen không bao giờ chôn người chết, mà họ hỏa thiêu. Aerys có ý định tạo một giàn thiêu khổng lồ cho tất cả bọn họ. Mặc dù, nói thật là ta không tin lão lại muốn lão chết. Giống như Aerion Rực Lửa, lão nghĩ ngọn lửa sẽ biến đổi lão… rằng lão sẽ lại hồi sinh, được tái sinh thành một con rồng, và biến toàn bộ kẻ thù thành tàn tro.

Ned Stark tiến về phương nam với đội quân tiên phong của Robert, nhưng lực lượng của cha ta tiến về Vương Đô đầu tiên. Pycelle thuyết phục lão vua rằng Thủ Lĩnh Phương Tây đã đến bảo vệ lão, vậy là lão cho mở cổng thành. Lần duy nhất đó lão nên để ý đến lời khuyên của Varys, nhưng lão lại lờ đi. Cha ta lui lại sau chiến tuyến, nghiền ngẫm về những sai lầm mà Aerys đã tự gây ra và quyết định rằng gia tộc Lannister phải đứng về phe thắng trận. Trận chiến trên sông Trident đã giúp cha ta quyết định nhanh chóng.

Vậy là ta phải bảo vệ Tháp Đỏ, nhưng ta biết bọn ta đã thua cuộc. Ta cử người đến yết kiến Aerys và xin phép lão để ra điều kiện. Người của ta trở về cùng với một mệnh lệnh của lão. ‘Nếu ngươi không phải quân phản bội, hãy đem đầu của cha ngươi đến cho ta.’ Aerys không nhân nhượng đâu. Lãnh chúa Rossart ở bên cạnh lão, sứ giả của ta nói vậy. Ta biết điều đó nghĩa là gì.

Khi ta đến gặp Rossart, hắn ăn mặc như một hiệp sĩ cấp cao và hắn đang vội chạy ra cổng hậu. Ta giết hắn trước. Sau đó ta giết Aerys, trước khi lão kịp tìm được ai đó để đưa lệnh của lão đến cho các phù thủy khác. Nhiều ngày sau, ta vẫn săn đuổi những kẻ còn lại và giết hết bọn chúng. Belis đề nghị cho ta rất nhiều vàng, còn Garigus khóc van vỉ xin tha. Hừ, gươm khoan dung hơn lửa nhiều, nhưng ta nghĩ Garigus sẽ không trân trọng lòng tốt của ta.”

Nước lạnh dần. Khi Jaime mở mắt, anh thấy mình đang nhìn đăm đăm vào bàn tay cụt vốn là tay cầm gươm của anh. Bàn tay đã biến ta thành Sát Vương. Con dê khốn kiếp kia đã cùng lúc cướp đi cả vinh quang và nỗi ô nhục của anh. Và để lại cái gì? Giờ ta là ai?

Trông ả nhà quê thật nực cười, cái khăn choàng bấu chặt lấy hai đầu vú kẹp lép của cô ta, còn hai chân trắng thò ra bên dưới. “Câu chuyện của ta khiến ngươi không nói lên lời sao? Đến đây, nguyền rủa ta, hoặc hôn ta, hoặc gọi ta là kẻ nói dối đi. Gì cũng được.”

“Nếu sự thật là vậy, thì tại sao không ai hay biết?”

“Các hiệp sĩ Ngự Lâm Quân đã thề sẽ giữ kín mọi bí mật của vua. Ngươi bắt ta phản lời thề của mình sao?” Jaime cười. “Ngươi nghĩ là lãnh chúa cao quý của Winterfell lại chịu nghe những lời giải thích của ta ư? Ông ta là một người đầy danh giá. Ông ta chỉ cần nhìn vào mặt ta cũng đủ để kết án ta có tội.” Chân Jaime run rẩy, nước khiến ngực anh lạnh buốt. “Sói có quyền gì mà phán xét sư tử? Quyền gì nào?” Anh rùng mình ớn lạnh, và anh đập bàn tay cụt vào mép chậu khi cố trèo ra ngoài.

Cơn đau ập đến… và bỗng nhiên, phòng tắm quay cuồng trước mắt anh. Brienne đỡ được anh trước khi anh ngã xuống. Cánh tay cô ta đang sởn gai ốc, ẩm ướt và lạnh, nhưng cô ta khỏe và êm ái hơn anh nghĩ. Êm ái hơn Cersei, anh thầm nghĩ khi cô giúp trèo ra khỏi bồn tắm, hai chân anh lắc lư như một con gà trống què. “Người đâu!” anh nghe thấy cô ta hét lên. “Sát Vương!”

Jaime, anh nghĩ, tên ta là Jaime.

Kế đến, anh thấy mình nằm trên sàn nhà ẩm ướt trong khi lính canh, ả nhà quê và Qyburn đang đứng nhìn anh đầy vẻ lo lắng. Brienne đang trần truồng, nhưng dường như lúc ấy cô quên mất điều đó. “Tại hơi nóng trong bồn tắm,” Maester Qyburn nói với bọn họ. Không, đó không phải học sĩ, bọn chúng đã lấy đi chuỗi vòng của ông ta. “Trong máu anh ta vẫn còn thuốc, và anh ta không được ăn uống đầy đủ. Lâu nay các người cho anh ta ăn gì?”

“Giun, nước tiểu và đồ mửa ra,” Jaime nói.

“Bánh mỳ cứng, nước và cháo yến mạch,” người lính gác khăng khăng nói. “Nhưng hắn không ăn mấy. Chúng tôi nên làm gì với hắn?”

“Cọ sạch người, mặc đồ và đưa anh ta đến Kingspyre, nếu cần thiết,” Qyburn nói. “Lãnh chúa Bolton nhất quyết tối nay anh ta phải ăn tối với ngài. Sắp đến giờ rồi.”

“Đưa cho ta quần áo sạch,” Brienne nói, “ta sẽ tắm rửa và mặc đồ cho hắn.”

Những người khác đều vui vẻ nhường việc đó cho cô. Họ nhấc anh đứng lên và đặt anh ngồi lên ghế đá cạnh tường. Brienne đi tìm khăn tắm, và quay lại với một cái bàn chải lông cứng để cọ sạch người anh. Một người lính đưa dao cạo để cô tỉa râu cho anh. Qyburn trở lại với quần áo lót, quần ống túm đen bằng len, một chiếc áo dài thắt lưng màu xanh, rộng rãi và một chiếc áo choàng bằng da có dây buộc đằng trước. Đến lúc đó Jaime thấy đỡ choáng váng hơn, mặc dù anh vẫn thấy mình lóng ngóng như thế. Với sự hỗ trợ của cô gái nhà quê, anh cố tự mặc quần áo. “Giờ ta chỉ cần thêm một tấm kính bạc nữa thôi.”

Vị học sĩ cũng mang quần áo mới cho Brienne; một chiếc áo choàng bằng sa-tanh hồng ố màu và một chiếc áo khoác ngắn bằng lanh. “Thưa cô, tôi rất tiếc. Đây là quần áo phụ nữ duy nhất ở Harrenhal có vẻ đủ rộng với cỡ người của cô.”

Rõ ràng là chiếc áo choàng được cắt cho người có cánh tay mảnh khảnh hơn, đôi chân ngắn hơn, và bộ ngực đầy đặn hơn nhiều. Dải dây buộc từ vùng Myr đẹp đẽ không che được những vết bầm tím lốm đốm trên da thịt Brienne. Nhìn tổng thể, bộ trang phục mới khiến ả nhà quê trông hết sức lố bịch. Vai và cổ cô ta to hơn cả vai mình, Jaime nghĩ bụng. Thảo nào cô ta chỉ muốn mặc áo giáp. Màu hồng cũng không hợp với cô ta chút nào. Cả chục câu nói đùa vụt xuất hiện trong đầu anh, nhưng lần này, anh cứ để yên chúng ở đó. Tốt nhất đừng làm cô ta giận; anh không phải đối thủ của cô ta dù cô ta chỉ dùng một tay.

Qyburn mang theo một chai bẹt nhỏ. “Gì vậy?” Jaime hỏi khi vị học sĩ ấn chai vào miệng bắt anh uống.

“Cam thảo ngâm giấm, mật ong và cỏ ba lá. Thứ nước này sẽ tạo cho ngươi chút sinh lực và giúp ngươi minh mẫn.”

“Mang cho ta thứ thuốc giúp ta mọc tay mới đi,” Jaime nói. “Đó mới là thứ ta cần.”

“Uống đi,” Brienne nói, gương mặt vẫn lạnh lùng, và anh làm theo.

Nửa giờ trôi qua anh mới cảm thấy đủ khỏe để đứng lên. Sau khi ngồi trong hơi ấm ẩm ướt của phòng tắm, không khí bên ngoài đúng là một cái tát ngang mặt. “Có lẽ lãnh chúa đang đợi hắn,” một người lính nói với Qyburn. “Cả cô ta nữa. Tôi có cần phải vác hắn không?”

“Ta vẫn đi được. Brienne, cho ta nhờ tay ngươi một lát.”

Bấu chặt vào cô, Jaime để họ đưa anh đi ngang sân, đến một gian sảnh lộng gió, rộng lớn, rộng hơn cả sảnh ngai vàng ở Vương Đô. Những lò sưởi khổng lồ sắp thẳng hàng theo bức tường, mỗi lò cách nhau khoảng 3 mét, nhiều đến mức anh không đếm được, nhưng không lò nào được đốt lửa, vì thế, cái lạnh giữa các bức tường thấu đến tận da thịt. Khoảng chục lính cầm giáo mặc áo choàng lông thú đứng canh cửa và các bậc thang dẫn lên hai gian phòng bên trên. Và ở chính giữa trung tâm của sự trống trải bao la đó, cạnh một cái bàn trụ được vây quanh bởi cả héc-ta sàn làm bằng đá hoa nhẵn nhụi, Lãnh chúa vùng Dreadfort đang đợi, cùng với một người hầu rượu duy nhất.

“Thưa lãnh chúa,” Brienne nói khi họ đứng trước mặt ông ta.

Đôi mắt của Roose Bolton nhợt nhạt, và giọng nói vô cùng nhẹ nhàng. “Hiệp sĩ, ta rất vui khi cả hai người đều đủ khỏe để đến đây với ta. Tiểu thư, mời ngồi.” Ông ta ra hiệu về các đĩa pho mát, bánh mỳ, thịt lạnh, và hoa quả được bày kín bàn. “Hai người uống rượu đỏ hay rượu trắng? Rượu được làm bằng nho thường thôi, ta e là vậy. Ser Amory uống gần cạn hầm rượu của phu nhân Whent rồi.”

“Ta tin là ông đã giết hắn vì tội đó.” Jaime ngồi ngay xuống ghế, để Bolton không nhận thấy anh yếu đến chừng nào. “Màu trắng là của Nhà Stark. Ta sẽ uống rượu đỏ giống một người Lannister.”

“Tôi uống nước,” Brienne nói.

“Elmar, rượu đỏ cho Ser Jaime, nước cho tiểu thư Brienne, và rượu vang pha chất thơm cho ta.” Bolton vẫy tay ra hiệu cho người hộ tống bọn họ và cho lui, và hắn lặng lẽ đi ra.

Thói quen khiến Jaime thò tay phải cầm cốc rượu. Bàn tay cụt của anh đập vào cốc rượu, khiến mảnh vải lanh buộc tay bị rượu bắn vào với các vết đỏ tươi và buộc anh phải cầm cốc bằng tay trái trước khi nó rơi xuống đất, nhưng Bolton vờ như không nhận thấy sự lóng ngóng ấy. Gã người phương bắc đó lấy một quả mận khô và cắn mạnh. “Ser Jaime, hãy thử món này. Ngọt lắm, và tốt cho tiêu hóa nữa. Lãnh chúa Vargo lấy được trong một quán trọ trước khi ông ta đốt rụi quán.”

“Bụng dạ ta tốt lắm, còn con dê đó không phải lãnh chúa gì hết, và ta không hứng thú với mớ mận khô kia của ngươi bằng một nửa hứng thú với ý định của ngươi.”

“Ý định của ta với ngươi ư?” Một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên môi Roose Bolton. “Hiệp sĩ, ngươi là một chiến lợi phẩm đầy hiểm nguy. Đi đến đâu ngươi cũng gây bất đồng. Ngay cả tại đây, trong ngôi nhà Harrenhal vui vẻ này!” Giọng ông ta rất mỏng. “Và cả ở Riverrun, có vẻ là vậy. Ngươi có biết rằng Edmure Tully đã rao giá một nghìn rồng vàng cho ai bắt được ngươi trở lại không?”

Chỉ vậy thôi sao? “Em gái ta sẽ trả cao gấp mười lần cái giá đó.”

“Thật sao?” Lại là nụ cười đó, thoáng xuất hiện rồi biến mất ngay. “Mười ngàn rồng vàng là số vàng lớn đấy. Đương nhiên, cần phải cân nhắc cả đề nghị của Lãnh chúa Karstark nữa. Ông ta hứa gả con gái cho bất kì ai mang đầu ngươi về cho ông ta.”

“Cứ để con dê kia lãnh phần thưởng đó đi,” Jaime nói.

Bolton khẽ cười thầm. “Harrion Karstark bị giam giữ ở đây khi bọn ta chiếm lâu đài này, ngươi có biết không? Ta trao cho hắn toàn bộ những người Karhold vẫn còn theo ta và cử hắn đi với Glover. Ta mong không chuyện gì tồi tệ xảy đến với hắn ở Duskendale… nếu không Alys Karstark sẽ là người con duy nhất còn lại của Lãnh chúa Rickard.” Ông ta chọn một quả mận khô khác. “May cho ngươi là ta không cần vợ. Ta đã cưới phu nhân Walda Frey trong khi ở Song Thành.”

“Walda xinh đẹp ư?” Hết sức vụng về, Jaime cố dùng bàn tay cụt giữ bánh mỳ, còn tay trái xé bánh.

“Walda béo ú. Lãnh chúa Frey đề nghị cho ta của hồi môn là số bạc nặng bằng đúng trọng lượng của cô dâu, vì vậy ta chọn nàng ngay. Elmar, xé bánh mỳ cho Ser Jaime.”

Cậu bé xé một miếng bánh mỳ to bằng nắm đấm và đưa cho Jaime. Brienne tự xé bánh cho mình. “Lãnh chúa Bolton,” cô hỏi, “nghe nói ngài định trao Harrenhal cho Vargo Hoat?”

“Đó là giá hắn đưa ra,” Lãnh chúa Bolton nói. “Nhà Lannister không phải là người duy nhất trả mọi món nợ. Ta phải sớm đi thôi. Edmure Tully sắp cưới phu nhân Roslin Frey ở Song Thành, và nhà vua của ta ra lệnh cho ta phải có mặt.”

“Edmure cưới ư?” Jaime nói. “Không phải Robb Stark sao?”

“Vua Robb cưới rồi.” Bolton nhổ hạt mận vào tay và để hạt sang bên cạnh. “Cưới một tiểu thư họ Westerling ở Crag. Ta nghe rằng tên tiểu thư ấy là Jeyne. Ser, chắc chắn ngươi biết tiểu thư ấy. Cha cô ta là người mang cờ xí cho cha ngươi.”

“Cha ta có vô khối người cầm cờ, và hầu hết bọn họ đều có con gái.” Jaime dò dẫm một tay với cốc, cố nhớ đến cô Jeyne kia. Westerling là một gia tộc lâu đời, và sự kiêu ngạo của họ cao hơn cả sức mạnh.

“Không thể nào,” Brienne ngang bướng nói. “Vua Robb đã đính ước với một tiểu thư họ Frey. Ngài sẽ không bao giờ phản thề, ngài ấy…”

“Bệ hạ mới chỉ là một chàng trai 16 tuổi,” Roose Bolton ôn tồn nói. “Và ta sẽ cảm ơn tiểu thư nếu tiểu thư không chất vấn lời nói của ta.”

Jaime thấy thương cho Robb Stark. Cậu ta đã thắng cuộc ngoài chiến trường nhưng lại thua cuộc trên giường ngủ, một thằng ngốc đáng thương. “Làm cách nào mà Lãnh chúa Walder lại thích ăn thịt cá hồi hơn ăn thịt sói vậy?” anh hỏi.

“Ồ, cá hồi làm đồ ăn tối rất ngon.” Bolton đưa một ngón tay nhợt nhạt về phía cậu bé hầu rượu. “Mặc dù Elmar tội nghiệp của ta không nói được. Cậu ấy được hứa hôn với Arya Stark, nhưng Lãnh chúa Frey không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hủy hôn khi vua Robb lừa dối ông ta.”

“Có tin gì về Arya Stark không?” Brienne nhoài người ra trước. “Phu nhân Catelyn đã lo rằng… tiểu thư còn sống không?”

“Ồ, có chứ,” Lãnh chúa của Dreadfort nói.

“Thưa lãnh chúa, ngài chắc chắn không vậy?”

Roose Bolton nhún vai. “Arya Stark mất tích một thời gian rồi, sự thật là vậy, nhưng giờ cô bé đã được tìm thấy. Ta định đưa cô bé trở lại phương bắc an toàn.”

“Tiểu thư ấy và chị gái tiểu thư nữa,” Brienne nói. “Tyrion Lannister đã hứa sẽ đổi anh trai của gã để trả tự do cho cả hai tiểu thư.” Dường như điều đó khiến Lãnh chúa của Dreadfort thích thú. “Thưa tiểu thư, chưa ai nói gì với tiểu thư sao? Người Nhà Lannister nói dối đấy.”

“Có phải đó là lời nói coi thường danh dự của gia tộc ta không?” Jaime dùng tay trái giơ con dao cắt pho mát lên. “Mũi dao tròn, và cùn,” anh nói và trượt ngón tay cái dọc theo gờ lưỡi dao, “nhưng nó vẫn đâm thấu mắt ngươi.” Mồ hôi lấm tấm trên trán, anh chỉ hy vọng trông mình không yếu ớt như anh đang cảm nhận được.

Nụ cười mỉm của Lãnh chúa Bolton lại thoáng xuất hiện. “Lời nói táo bạo của một người đàn ông cần giúp xé bánh mỳ. Ta nhắc cho ngươi nhớ, lính của ta canh gác xung quanh đấy.”

“Xung quanh đây, nhưng lại cách xa đến nửa dặm.” Jaime liếc nhìn độ dài hun hút của căn phòng. “Đến lúc bọn chúng đến được chỗ ngươi, ngươi đã chết ngắc như Aerys rồi.”

“Thật không có phong cách hiệp sĩ chút nào khi ngươi đe nạt chủ nhà trên bàn ăn đầy pho mát và ô liu,” Lãnh chúa vùng Dreadfort quở trách. “Ở phương bắc, bọn ta vẫn giữ vững luật định về lòng hiếu khách.”

“Ở đây ta là tù nhân, không phải khách. Con dê của ngươi cắt cụt tay ta. Nếu ngươi nghĩ mấy quả mận khô khiến ta bỏ qua chuyện đó, thì ngươi đã lầm to rồi.”

Điều đó khiến Roose Bolton ngạc nhiên. “Có lẽ ta nhầm. Có lẽ ta nên biến ngươi thành quà cưới tặng Edmure Tully… hoặc chặt đầu ngươi, như em gái ngươi đã chặt đầu Eddard Stark.”

“Ta không khuyên như vậy đâu. Casterly Rock thù dai lắm.”

“Nhưng giữa những bức tường của ta và thành đá của ngươi được ngăn cách bởi ngàn dặm đồi núi, biển cả, đầm lầy. Sự thù địch của Nhà Lannister không có ý nghĩa gì với Bolton hết.”

“Nhưng tình bạn với Nhà Lannister có nhiều ý nghĩa hơn.” Jaime nghĩ anh biết rõ trò chơi mà họ đang tham gia. Nhưng liệu ả nhà quê có biết không? Anh không dám nhìn cô ta để biết sự thật.

“Ta e rằng ngươi không phải hạng bạn bè mà một gã đàn ông khôn ngoan muốn có.” Bolton ra hiệu cho cậu bé hầu rượu. “Elmar, cắt thịt nướng cho hai vị khách kia.”

Brienne được phục vụ trước, nhưng cô ta không hề đụng vào thức ăn. “Thưa ngài,” cô ta nói, “Ser Jaime sẽ được trao đổi để chuộc lại hai con gái của phu nhân Catelyn. Ngài phải thả cho chúng tôi đi tiếp.”

“Quạ từ Riverrun đưa tin về một cuộc đào tẩu, không phải một cuộc trao đổi. Và nếu cô giúp kẻ bị bắt giam này chạy trốn, cô sẽ mắc tội phản quốc.”

Cô gái nhà quê dáng dấp to lớn đứng lên. “Tôi phụng sự phu nhân Stark.”

“Còn ta phụng sự Vua Phương Bắc. Hay gọi là Vị Vua Đánh Mất Phương Bắc, như một số người đang gọi ngài ấy như vậy. Cũng là người không bao giờ mong trao trả Ser Jaime lại cho Nhà Lannister.”

“Brienne, ngồi xuống ăn đi,” Jaime hối thúc, khi Elmar đặt một miếng thịt nướng vẫn còn đỏ tươi trước mặt anh. “Nếu Bolton muốn giết chúng ta, ông ấy sẽ không lãng phí mớ mận khô quý báu này mời chúng ta đâu.” Anh nhìn chằm chằm vào miếng thịt và nhận ra rằng, với một bàn tay, anh không thể nào cắt thịt được. Giờ mình còn vô dụng hơn cả một đứa con nít, anh thầm nghĩ bụng. Phu nhân Catelyn sẽ cám ơn hắn khi Cersei trao trả hai đứa con gái cho bà ta. Ý nghĩ đó khiến anh nhăn mặt. Ta cũng sẽ bị khiển trách vì việc đó nữa.

Roose Bolton cẩn thận xắt miếng thịt của ông ta, máu chảy ra khắp đĩa. “Tiểu thư Brienne, cô có ngồi xuống không nếu như tôi nói với cô rằng tôi mong sẽ để Ser Jaime đi tiếp, như cô và phu nhân Stark mong muốn?”

“Tôi… ngài sẽ để chúng tôi đi tiếp ư?” Đầy vẻ cảnh giác, nhưng cô vẫn ngồi xuống. “Thưa ngài, như thế thì tốt.”

“Tất nhiên rồi. Tuy nhiên, Lãnh chúa Vargo gây cho tôi một chút… khó khăn.” Ông ta hướng đôi mắt nhợt nhạt về phía Jaime. “Ngươi có biết tại sao Hoat lại cắt tay ngươi không?”

“Hắn thích cắt cụt tay mà.” Mảnh vải lanh buộc phần tay bị cắt của Jaime lốm đốm vết máu và rượu.

“Ông ta cũng thích cắt cụt chân nữa. Hình như ông ta cũng không cần phải có lý do mới làm vậy.”

“Dù vậy, ông ta cũng có lý do đấy. Hoat xảo quyệt hơn diện mạo của hắn. Không ai có thể chỉ huy một bang hội như Chiến Binh Dũng Cảm trong một thời gian dài trừ khi hắn ta có đôi chút tinh khôn.” Bolton dùng dao găm xiên một khoanh thịt, cho vào miệng và nhai đầy vẻ trầm ngâm, rồi nuốt. “Lãnh chúa Vargo từ bỏ Nhà Lannister vì ta đề nghị cho ông ta Harrenhal, một phần thưởng cao gấp ngàn lần những gì mà ông ta mong nhận được từ Lãnh chúa Tywin. Nhưng vì là một người lạ lẫm với Westeros, ông ta không biết rằng phần thưởng này đã bị đánh thuốc độc.”

“Lời nguyền của Harren Hắc Ám sao?” Jaime chế nhạo.

“Lời nguyền của Tywin Lannister.” Bolton giơ cốc rượu của ông ta ra và Elmar lặng lẽ rót đầy rượu vào đó. “Chắc chắn lão dê đó đã hỏi ý kiến của những người Nhà Tarbeck hoặc Reyne. Chắc chắn bọn họ cũng cảnh báo cho lão biết cha ngươi xử tội kẻ phản bội như thế nào.”

“Không còn ai mang tên Tarbeck hay Reyne hết,” Jaime nói.

“Ta nói chính xác đấy. Chắc hẳn Lãnh chúa Vargo mong Lãnh chúa Stannis sẽ chiến thắng tại Vương Đô, và từ đó thừa nhận sự sở hữu của lão đối với tòa thành này để nhớ đến sự đóng góp nho nhỏ của lão trong sự sụp đổ của Nhà Lannister.” Ông ta cười thầm. “Nhưng ta e rằng lão không hiểu lắm về Stannis Baratheon. Người đó có thể cho lão Harrenhal vì sự phụng sự của lão… nhưng cũng sẽ cho lão một cái thòng lọng vì tội ác mà lão gây ra.”

“Một cái thòng lọng vẫn còn tử tế hơn thứ mà lão sẽ nhận được từ cha ta.”

“Đến lúc này lão cũng đã nhận ra điều đó. Vì đội quân của Stannis bị đánh tan và Renly đã chết, chỉ có chiến thắng của Nhà Stark mới cứu lão khỏi sự báo thù của Lãnh chúa Tywin, nhưng đến giờ cơ hội ấy càng ngày càng mong manh hơn.”

“Vua Robb thắng mọi trận chiến,” Brienne quả quyết nói.

“Thắng mọi trận chiến, nhưng lại đánh mất Nhà Frey, Nhà Karstark, thành Winterfell và cả phương bắc. Đáng tiếc là con sói ấy còn quá trẻ. Các chàng trai tuổi mười sáu đều tin chúng là bất tử hoặc bất bại. Ta cho rằng một người nhiều tuổi hơn chắc sẽ quỳ gối hàng. Sau chiến tranh luôn là hòa bình, và khi hòa bình lại có lệnh tha tội… ít nhất là cho Robb Stark. Không phải cho hạng người như Vargo Hoat.” Bolton khẽ mỉm cười. “Cả hai bên đều đang lợi dụng ngài ấy, nhưng sẽ không bên nào rơi lấy một giọt nước mắt khi ngài ấy băng hà. Đám Chiến Binh Dũng Cảm không chiến đấu trên trận chiến ở Xoáy Nước Đen, nhưng chúng cũng phải bỏ mạng.”

“Ngươi sẽ thứ lỗi nếu ta không khóc thương lão chứ?”

“Ngươi không hề thương tiếc lão dê già bất hạnh ấy sao? À, nhưng chắc chắn các vị thần thì có… nếu không thì tại sao các vị thần lại để hai người rơi vào tay lão?” Bolton nhai một miếng thịt nữa. “Karhold nhỏ hơn và nghèo hơn Harrenhal, nhưng nó nằm xa tít tắp khỏi móng vuốt sư tử. Một khi đã kết hôn với Alys Karstark, Hoat sẽ là một lãnh chúa đích thực. Nếu lão thu nhận thêm được ít vàng từ cha ngươi nữa thì càng tốt, nhưng chắc chắn lão sẽ giao ngươi cho Lãnh chúa Rickard, bất kể cha ngươi trả lão bao nhiêu vàng đi nữa. Cái giá của lão là một cô trinh nữ, và một nơi lánh nạn an toàn.

Nhưng để bán ngươi thì lão phải giữ ngươi lại, và trên các vùng đất quanh sông có vô số kẻ sẵn sàng lấy cắp ngươi đi. Glover và Tallhart đều bị đánh bại ở Duskendale, nhưng tàn dư của họ vẫn còn, còn Núi Yên Ngựa tàn sát những kẻ bị tụt lại phía sau. Cả ngàn quân Nhà Karstark đi lùng khắp phía nam và phía tây của Riverrun để săn đuổi ngươi. Còn những nơi khác đầy rẫy đám Darry không còn lãnh chúa và không có luật lệ, vô khối đàn sói bốn chân, và cả các băng nhóm của Lãnh chúa Tia Chớp. Dondarrion sẵn lòng treo cổ ngươi và lão dê kia trên cùng một cái cây.” Lãnh chúa của Dreadfort lấy một miếng bánh mì thấm máu rỉ ra từ miếng thịt. “Harrenhal là nơi duy nhất mà Lãnh chúa Vargo có thể hy vọng sẽ giữ ngươi an toàn, nhưng ở đây, toán Chiến Binh Dũng Cảm của lão ít hơn số quân của ta, của Ser Aenys và đội quân Frey của ông ta. Chắc chắn hắn sợ ta sẽ trả ngươi lại cho Ser Edmure ở Riverrun… hay tệ hơn là trả ngươi về cho cha ngươi.

Bằng việc cắt tay ngươi, hắn cố tình tháo bỏ một mối đe dọa, chính là bàn tay cầm gươm của ngươi, và như vậy hắn cũng có một kỷ vật rùng rợn để gửi cho cha ngươi, đồng thời giảm bớt giá trị của ngươi đối với ta. Vì hắn là người của ta, cũng như ta là người của vua Robb. Do đó, tội ác của hắn cũng là tội ác của ta, hoặc có vẻ như vậy trong cách nhìn nhận của cha ngươi. Và vì thế, ở đây có đôi chút… khó khăn cho ta.” Ông ta nhìn Jaime, đôi mắt nhợt nhạt của ông ta không chớp, chờ đợi, và lạnh lùng.

Ta hiểu rồi. “Ngươi muốn ta không đổ lỗi cho ngươi. Ngươi muốn ta nói với cha ta rằng bàn tay cụt này không phải là tác phẩm của ngươi.” Jaime cười. “Thưa lãnh chúa, cứ đưa ta về cho Cersei, và ta sẽ ngợi ca ngươi hết lời, ngọt ngào đúng như ngươi muốn, nhất là về sự đối đãi tử tế của ngươi với ta.” Bất kỳ một câu trả lời nào khác, anh biết như vậy, và Bolton sẽ trả anh lại cho lão dê kia. “Giá như còn tay, ta sẽ viết ngay một bức thư. Rằng ta đã bị cắt cụt tay như thế nào bởi chính tên lính đánh thuê mà cha ta đã đưa đến Westeros, và được lãnh chúa Bolton giải cứu.”

“Hiệp sĩ, ta sẽ tin lời ngươi.”

Đó là điều mà ta ít khi được nghe thấy. “Bao giờ bọn ta sẽ được phép đi? Và ngươi định làm gì để đưa ta qua mặt đám sói, đám kẻ cướp và cả Karstark kia?”

“Ngươi sẽ đi khi Qybum nói ngươi đủ khỏe để đi, cùng với một đoàn tùy tùng đều là người được lựa chọn, dưới sự chỉ đạo của Walton, đội trưởng dưới trướng ta. Cậu ta được gọi là Chân Sắt. Một người lính có lòng trung thành thép. Walton sẽ đưa ngươi an toàn và nguyên vẹn đến Vương Đô.”

“Trong trường hợp hai con gái của phu nhân Catelyn cũng được trả lại an toàn và nguyên vẹn,” cô gái nhà quê nói. “Thưa ngài, sự bảo vệ của Walton rất được hoan nghênh, nhưng hai cô gái là trách nhiệm của tôi.”

Lãnh chúa của Dreadfort dành cho cô một cái nhìn thờ ơ. “Thưa tiểu thư, hai cô gái đó có lẽ không khiến cô phải lo thêm gì nữa. Tiểu thư Sansa là vợ của Quỷ Lùn, lúc này chỉ có thần thánh mới chia cách họ được.”

“Vợ?” Brienne nói đầy kinh hoàng. “Quỷ Lùn? Nhưng… gã đã thề, trước cả cung điện, trước sự chứng kiến của các vị thần và của rất nhiều ngươi…”

Cô ta đúng là ngây thơ. Jaime cũng ngạc nhiên, nếu đó là sự thật, nhưng anh che giấu cảm xúc giỏi hơn. Sansa Stark chắc chắn sẽ khiến Tyrion cười tít. Anh vẫn còn nhớ cậu trai vui đến mức nào khi được ở bên con gái của người chủ trại… nửa tháng.

“Điều Quỷ Lùn đã thề cũng không còn quan trọng nữa,” Lãnh chúa Bolton nói. “Ít nhất là với hai người.” Trông cô ta có vẻ bị tổn thương. Có lẽ cuối cùng cô ta cũng cảm thấy những móng vuốt bằng thép của cái bẫy khi Roose Bolton ra hiệu cho toán lính của ông ta. “Ser Jaime sẽ tiếp tục lên đường về Vương Đô. Ta e rằng ta không nói gì về cô. Có lẽ ta hơi quá đáng nếu cướp đi cả hai chiến lợi phẩm của Lãnh chúa Vargo.” Lãnh chúa của Dreadfort thò tay lấy thêm một quả mận khô. “Thưa tiểu thư, nếu tôi là cô, tôi sẽ bớt lo nghĩ về Nhà Stark và lo nhiều hơn đến ngọc bích đấy.”

About The Author

Ngo David

Power is Power