Bird Box – Lồng chim

Bird Box – Lồng chim

Tựa sách: Lồng chim (Tựa gốc: Bird Box)

Tác giả: Josh Malerman

Nhóm dịch: Bapstory.net

Hiện truyện đã được NXB mua và có bản dịch chính thức nên chúng tôi sẽ cancel bộ truyện này. Các bạn có thể tìm mua sách để ủng hộ tác giả và NXB nhé.

Đó là vào buổi sáng ngày hôm sau. Malorie thức dậy và thay quần áo. Có vẻ như mọi người đang ở dưới lầu.

“Ông cũng có nguồn điện đúng không?” Felix đang hỏi khi Malorie bước vào phòng khách.

Gary đang ngồi trên ghế bành. Khi nhìn thấy Malorie, ông ta mỉm cười.

“Đây,” Gary cảm thán, trong khi đang quơ bàn tay hướng về cô, “là một thiên thần, người đã cảm nhận những đặc điểm trên người tôi khi tôi bước vào đây. Tôi phải thừa nhận rằng, mối liên hệ giữa con người với nhau gần như khiến tôi bật khóc.”

Malorie nghĩ Gary nói chuyện có hơi hướng như một diễn viên.

Những lời nói hoa mỹ kịch nghệ.

“Và cũng là người đã thật sự quyết định số phận của tôi?” Gary hỏi.

“Đúng vậy,” Tom trả lời.

Gary gật đầu.

“Ở căn nhà trước khi tôi tới đây, không có sự lịch sự nào cả. Nếu một ai đó có ý kiến nào đó, họ sẽ làm nó, khá là mạnh mẽ, dù cho những người còn lại có đồng ý hay không. Thật là dễ chịu khi gặp những con người vẫn còn giữ chút nét văn minh ở cuộc sống trước đây của chúng ta.”

“Tôi đã bỏ phiếu chống lại ông ấy,” Don đột ngột lên tiếng.

“Anh à?” Gary hỏi.

“Vâng. Là tôi. Bảy người sống cùng nhau là đủ rồi.”

“Tôi hiểu.”

Một trong những con husky thức dậy và đi về phía Gary.

Gary xoa xoa đám lông đằng sau tai nó.

Tom bắt đầu giảng giải cho ông ta những thứ y hệt như khi anh giảng giải cho Malorie. Hệ thống thuỷ điện. Nhu yếu phẩm dưới tầng hầm. Thiếu thốn quyển danh bạ điện thoại. Cách George chết. Sau đó một lúc, Gary bắt đầu nói về một người sống cùng ông ta trước đây. “Một kẻ phiền toái” không hề tin vào những sinh vật đang đe doạ tất cả mọi thứ.

“Anh ta tin rằng phản ứng của mọi người với chúng là một vấn đề về tâm lý. Nói theo cách khác, tất cả sự náo loạn điên loạn đó hoàn toàn không bị gây ra bởi những sinh vật đó, mà phần nhiều là do người ta có những cảm xúc mạnh mẽ khi nhìn thấy chúng.”

Náo loạn điên cuồng, Malorie nghĩ. Đó là hai từ thô bạo khi nói về người bạn cùng nhà trước đây của Gary?

Hay chúng dành cho Gary?

“Tôi muốn kể mọi người nghe về trải nghiệm của tôi về nơi ở trước đây của tôi,”

Gary tiếp tục. “Nhưng tôi cảnh báo trước, đó là một câu chuyện đen tối đấy.”

Malorie muốn nghe nó. Mọi người cũng vậy. Gary lướt những ngón tay trên tóc ông ta. Rồi ông ta bắt đầu.

“Chúng tôi không phản hồi bất cứ tin tức quảng cáo nào và chúng tôi không còn trẻ như mọi người ở đây. Chúng tôi có những cách cư xử khác nhau, tự mình giải quyết các vấn đề. Anh trai của tôi, Ducan có một người bạn và người này đã nhận thấy Tin đồn Nước Nga rất nghiêm trọng. Anh ta là một trong những người tin vào chuyện đó từ rất sớm. Mọi việc tiến triển cùng với những thuyết âm mưu và sự hoang tưởng của anh ta về việc chính phủ hoặc một ai đó đang ở ngoài đó để tóm lấy tất cả chúng ta. Về phần tôi, tôi vẫn không thể tin vào những chuyện đang xảy ra. Và ai có thể đổ lỗi cho tôi chứ? Tôi hơn bốn mươi tuổi rồi. Đã quen với cuộc sống tôi đang sống, tôi không bao giờ tìm hiểu những vấn đề kiểu như thế này. Tôi chống lại nó. Nhưng Kirk, một người bạn của anh trai tôi, đã chắc chắn về nó từ khi nó vừa bắt đầu. Và không có gì, có vẻ như thế, sẽ làm lung lay niềm tin của anh ta. Một buổi chiều nọ, Duncan gọi và nói với tôi rằng Kirk đề nghị chúng tôi đến nơi ở của anh ấy trong một vài ngày, hoặc cho tới khi chúng tôi tìm hiểu được nhiều hơn về “thứ này”.

“‘Thứ gì?’ tôi hỏi.

“‘Gary, nó xuất hiện ở khắp các bản tin trên TV.’

“‘Thứ gì, Duncan? Thứ đã xảy ra ở Nga hả? Anh đừng nghiêm trọng vấn đề quá.’

“‘Thôi nào,’ Duncan nài nỉ. ‘Chúng ta sẽ lại cùng nhau uống bia, ăn pizza, và chiều theo ý của anh ta. Có gì để mất đâu chứ.’

“Tôi nói không, cảm ơn. Tụ tập với cái người tên Kirk điên khùng đó khi anh ta đang phân tích mấy câu chuyện giật gân nghe có vẻ không phải thời điểm thích hợp đối với tôi. Nhưng tôi cũng xuất hiện ở nhà Kirk sớm.

“Tôi đã nghe báo cáo những vụ giống như mọi người trong đất nước này nghe thấy. Chúng bắt đầu khiến tôi lo lắng. Có quá nhiều vụ xảy ra. Thế nhưng, tôi vẫn cố gắng một cách ngu ngốc không tin vào điều đó. Những thứ kiểu này chỉ là không thể nào xảy ra được.

Nhưng sau đó một bản tin về việc này đã buộc tôi phải hành động. Đó là vụ về những chị em gái ở Alaska. Mọi người có lẽ sẽ tự hỏi tại sao phải mất khá lâu tôi mới bị thuyết phục. Vụ việc ở Alaska xuất hiện từ khá sớm nhưng nó nằm trong bản tin của người Mỹ và tôi chỉ là một người có suy nghĩ hết sức đơn giản là sẽ không hề lo lắng cho tới khi nào nó xảy ra ở gần nhà mình. Thậm chí là người đọc bản tin tỏ ra vô cùng sợ hãi những gì anh ta đang nói. Vâng, người đàn ông đưa tin đó trông vô cùng run rẩy.

“Mọi người biết câu chuyện này. Một người phụ nữ đã nhìn thấy hai người hàng xóm già, là hai chị em, rời khỏi nhà. Cô ta nghĩ rằng họ đã ra ngoài như các buổi tản bộ hàng ngày. Ba tiếng sau, cô ta nghe trên đài rằng hai chị em này ở trước bệnh viện, khúm núm trên những bậc thang đá, cố gắng cắn những ai đi ngang qua.

Người phụ nữ lái xe tới bệnh viện, nghĩ rằng bản thân mình gần gũi với hai chị em này hơn bất cứ ai và có thể sẽ giúp được gì đó. Nhưng điều đó đã không xảy ra. Và những tấm hình trên đài CNN chụp thấy khuôn mặt người phụ nữ này đã bị bóc ra, nằm rõ mồn một trên vỉa hè bên cạnh cái xương sọ máu me của cô ta. Phía sau là hai người phụ nữ già kia, đã chết, do bị cảnh sát bắn. Hình ảnh đó khiến tôi sởn da gà. Ôi những con người bình thường. Ôi cuộc sống bình thường hàng ngày.

“Đối với Kirk, vụ việc của người Alaska lại càng xác nhận thêm những câu chuyện thần thoại hoang tưởng của anh ta. Mặc dù nỗi sợ của tôi ngày một tăng lên, tôi cũng chưa sẵn sàng thay đổi cuộc sống mà tôi đã biết vì thứ mới mẻ này, đó là sống theo kiểu quân đội của anh ta. Tôi đã chuẩn bị phủ kín những cửa sổ, khoá tất cả các cửa và trốn bên trong nhưng Kirk đã thực hiện những kế hoạch phản đòn mà anh ta tin là một ‘cuộc xâm lăng’ – dù đó là một kẻ ngoài hành tinh hay là thứ nào đó chưa bao giờ biết rõ. Anh ta nói về vũ khí, đạn dược, súng ống như một lính cựu chiến binh. Dĩ nhiên anh ta không phải là lính gì cả; anh ta chưa bao giờ phục vụ trong quân đội trong quãng đời của anh ta.”

Gary ngừng lại. Ông ta có vẻ đang trầm ngâm.

“Ngay khi căn nhà trở nên đông đúc với những người đàn ông có vẻ như là quân nhân. Kirk đang tận hưởng vị trí chỉ huy mới của anh ta, và khi đứng ngoài cuộc nhìn vào tôi đã nhìn thấy rất nhiều trò hề. Tôi luôn nhắc nhỏ Duncan nên giữ khoảng cách với Kirk. Một người như Kirk rất đáng tin trong việc đưa bạn bè anh ta vào chỗ nguy hiểm. Những người này ngày càng tranh cãi nhau, mải mê với những câu chuyện giả tưởng về việc lật đổ những kẻ phản diện trong “cuộc xâm lăng” mà Kirk nghĩ ra. Nhiều ngày trôi qua, thế nhưng không có những tuyên bố hào hùng dữ dội nào được đưa ra, rằng họ sẽ bảo vệ thành phố, loại bỏ nguyên do gây ra sự điên loạn toàn cầu này và đảm bảo vị trí của mọi người trong lịch sử khi bọn họ sửa chữa “vấn đề lớn’. Thế nhưng, có một người trong nhà đã hành động vì những gì anh ta tin. Tên anh ta là Frank, và Frank tin rằng những sinh vật mà Kirk chuẩn bị đối phó không hề nguy hiểm.

Thế nhưng, anh ta đã đến căn nhà, trong sợ hãi, anh ta thừa nhận, vì mức độ vô pháp luật ngày càng leo thang có thể càng quét đất nước.

“Khi Kirk lên kế hoạch các buổi diễn tập vô ích hàng ngày, Frank trở thành một thứ gì đó cách biệt, hiếm khi rời khỏi phòng ngủ trên tầng hai. Và ở đó, anh ta viết. Bất kể ngày đêm Frank đều viết bằng bút chì, bút mực, bút dạ, và dụng cụ trang điểm.

Một ngày nọ, khi đang đi trên hành lang trên lầu, tôi đã nghe thứ gì đó đằng sau cánh cửa đã đóng của anh ta. Đó một âm thanh với tốc độ cực kỳ vội vã, liên tục, giận dữ và không hề biết mệt mỏi. Tôi nhẹ nhàng đẩy hé cánh cửa và nhìn thấy anh ta đang cúi xuống bàn, thì thầm cái gì đó về việc anh ta căm ghét một xã hội “cuồng giáo, phản ứng thái quá” trong khi đang viết nguệch ngoạc. Tôi không có cách để biết những gì anh ta đang viết. Nhưng tôi muốn tìm ra.

“Tôi nói chuyện với Duncan về việc đó. Khuôn mặt của anh trai tôi được trang trí bằng mấy vật dụng nguỵ trang hết sức kì cục. Vì lúc đó anh ta đã thật sự bị tiêm nhiễm theo những hành vi điên khùng của Kirk.

Anh ấy không tin rằng Frank là một mối đe doạ. Frank phát ra âm thanh lớn về mấy cụm từ như điên cuồng hàng loạt và tâm lý cuồng tín khi Kirk và những người khác đang thực hiện bài tập mục tiêu trong câm lặng, không có vũ khí, ở dưới tầng hầm. Mọi người đều cho rằng Frank là một kẻ chuộng hoà bình vô dụng.”

Gary lại lướt những ngón tay vào tóc ông ta.

“Tôi lên kế hoạch để tìm kiểu những gì Frank đang làm trong phòng. Tôi bắt đầu tìm kiếm một cơ hội để đọc được những ghi chép bí mật của anh ta.

“Mọi người nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với một người đã trở nên điên loạn giả sử vì anh ta đã từng nhìn thấy những sinh vật ngoài đó?

Mọi người có nghĩ rằng anh ta đã không còn khả năng kiên nhẫn, tâm trí của anh ấy đã bị rạn nứt? Hay là cho rằng sự điên rồ của anh ta sẽ đạt đến một sự điên rồ khác, cao hơn? Có lẽ người mắc bệnh tâm thần sẽ thừa hưởng thế giới mới này, một thế giới không thể nào tan vỡ hơn nữa. Tôi không biết gì nhiều hơn mọi người đâu.”

Gary cầm ly nước lên uống một ngụm.

“Và thời khắc của tôi cũng đến. Kirk và những khác đang bận rộn dưới tầng hầm. Frank trong nhà tắm. Tôi quyết định lục lạo thật nhanh. Tôi vào phòng anh ta và tìm thấy những ghi chép của anh ta trong ngăn kéo bàn.

Đây không phải là một công trình nhỏ bé chút nào, vì, lúc đó, anh ta khiến tôi khiếp sợ. Những người khác có thể đã bỏ qua anh ta, thấy anh ta buồn cười, nhưng tôi nghi ngờ có những khả năng tàn bạo hơn bên trong anh ta. Tôi bắt đầu đọc. Ngay lập tức tôi bị choáng ngợp với từ ngữ của anh ta. Không quan trọng Frank đã bắt đầu viết mấy thứ này cách đây bao lâu, nhưng không có vẻ gì anh có kinh nghiệm viết chúng. Hàng tá những sổ tay, tất cả đều có màu sắc khác nhau, cái sau lại trông giận dữ hơn cái trước. Hai dòng viết cẩu thả nhỏ xíu được theo sau bởi những cụm từ được làm nổi bật to tổ chảng, tất cả đều tuyên bố rằng những sinh vật này không hề đáng sợ. Anh ta ám chỉ tất cả chúng ta như ‘những tâm trí bé nhỏ’, những kẻ ‘cần bị huỷ diệt’. Anh ta nguy hiểm, thật sự là như vậy. Bỗng nhiên, tôi nghe tiếng anh ta phát ra từ phòng tắm, tôi liền vội chạy ra khỏi phòng. Có thể Duncan không sai khi yêu thích Kirk. Những sổ tay đó cho tôi thấy còn có nhiều phản ứng tồi tệ với thế giới này hơn cả của Kirk.”

Gary hít thở sâu. Ông dùng mu bàn tay quệt lên môi mình.

“Khi chúng tôi thức dậy vào ngày hôm sau, những tấm chăn giường đã bị kéo xuống.”

Cheryl giật mình.

“Những cánh cửa bị mở khoá.”

Don bắt đầu nói điều gì đó.

“Và Frank đã rời khỏi. Anh ta cũng mang theo sổ tay.”

“Ôi đệch,” Felix chửi thề.

Gary gật đầu.

“Có ai bị thương không?” Tom hỏi.

Đôi mắt Gary bắt đầu ngấn nước, nhưng ông ta kìm lại.

“Không,” ông ta trả lời. “Không ai cả. Điều mà tôi chắc Frank đáng lẽ phải làm theo như trong những ghi chú của anh ta.”

Malorie đưa tay lên bụng mình.

“Tại sao ông rời đi?” Don sốt ruột hỏi.

“Tôi rời đi,” Gary trả lời, “bởi vì Kirk và những người khác thảo luận rất nhiều về việc phải tìm ra Frank. Họ muốn giết chết anh ta vì những gì anh ta đã làm.”

Căn phòng trở nên tĩnh lặng.

“Tôi biết rồi tôi cũng phải rời khỏi đó. Căn nhà đó đã bị huỷ hoại. Liên tục là sự đau khổ. Còn căn nhà của mọi người. Nó dường như, không như vậy. Vì lòng tốt này,” Gary tiếp tục, nhìn vào Malorie, “Tôi cảm ơn cô vì đã cho phép tôi vào.”

“Tôi không hề cho phép ông vào,” Malorie phản đối. “Tất cả chúng tôi đã làm.”

Một người tốt như thế, cô tự hỏi, sẽ bỏ lại anh mình phía sau ư?

Cô nhìn Don. Nhìn Cheryl. Nhìn Olympia. Có phải câu chuyện của ông ta khiến những người từng bỏ phiếu không cho ông ta vào nhà trở nên yêu quý ông ta? Hay nó đang phán xẻt nỗi sợ của họ?

Náo loạn điên cuồng.

Tom và Felix đang hỏi Gary những câu hỏi về câu chuyện của ông ta. Jules cũng tham gia. Nhưng Cheryl rời khỏi phòng. Và Don, người luôn ý kiến về mọi thứ, không nói nhiều nữa. Anh ấy chỉ nhìn chăm chăm.

Một sự chia rẽ, Malorie nghĩ, đang lớn dần lên.

Cô không quan trọng việc nó chính xác bắt đầu từ khi nào. Nhưng giờ đây nó đang hiện rõ. Gary đã mang theo ông ta một chiếc vali. Một câu chuyện. Và, theo cách nào đó, một sự chia rẽ.

About The Author

Ngo David

Power is Power

Leave a reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *