Bird Box – Lồng chim
Tựa sách: Lồng chim (Tựa gốc: Bird Box)
Tác giả: Josh Malerman
Nhóm dịch: Bapstory.net
Hiện truyện đã được NXB mua và có bản dịch chính thức nên chúng tôi sẽ cancel bộ truyện này. Các bạn có thể tìm mua sách để ủng hộ tác giả và NXB nhé.
Malorie đang đặc biệt nghĩ về Don.
“Mẹ” Boy lên tiếng, “tấm bịt mắt làm con đau”
“Cẩn thận dùng tay múc một ít nước từ con sông” Malorỉe nói “và thoa nhẹ lên chỗ đau. Không được tháo tấm bịt mắt ra”.
Có một lần, sau khi mọi người trong nhà hoàn thành xong bữa tối, chỉ có Malorie ngồi cùng Olympia tại bàn ăn trong phòng ăn. Họ đang nói về chồng của Olympia. Anh ta trông như thế nào. Và mong muốn có một đứa con ra sao. Don vào phòng một mình. Anh ấy không quan tâm về những gì Olympia đang nói.
“Các cô phải bịt mắt bọn trẻ” anh ấy nói “ngay khi bọn chúng vừa mới ra đời”
Như thế những lời nói đó anh đã suy nghĩ trong một thời gian rất lâu và sau đó quyết định nói cho cô và Olympia biết.
Anh ấy ngồi xuống với họ chỗ cái bàn và tự mình giải thích. Anh ấy càng nói, Olympia càng trở nên rúm ró. Cô ấy nghĩ chuyện đó thật điên rồ. Và tệ hơn, cô ấy nghĩ điều đó là một tội ác.
Nhưng Malorie không nghĩ như thế. Một phần sâu thẳm trong cô hiểu được những gì Don đang nói. Từng khoảnh khắc sắp được làm mẹ của mình, cô sẽ tập trung vào việc bảo vệ đôi mắt của con cô. Nếu cô không phải lo lắng về việc này thì sẽ có bao nhiêu việc mà một người sắp làm mẹ sẽ phải làm cho xong nhỉ? Đối với Malorie, sự nghiêm túc của Don khi anh nói, đơn giản chỉ là cảm xúc của anh chứ không phải là điều gì độc ác. Nó mở ra cánh cửa dẫn đến một nơi có thể xảy ra những chuyện đau lòng, những thứ mà có lẽ cần phải hoàn thành, những hành động mà cô phải thực hiện mà không một ai từ thế giới trước đây có đầy đủ sự chuẩn bị để có thể chịu đựng. Và sự đề nghị đó – cũng u ám như chính bản thân nó – sẽ không bao giờ hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí của cô.
“Đỡ đau hơn rồi, mẹ” Boy nói.
“Shhh” Malorie ra dấu. “Hãy lắng nghe”
Khi bọn trẻ lên sáu tuổi, cô đã cho chúng ngủ bên trong những cái cũi có rào dây thép mỏng xung quanh. Khi trời tối. Thế giới bên ngoài cửa sổ và những bức tường trở nên tĩnh lặng. Ngôi nhà chỉ toàn một màu đen kịt.
Trong những ngày đầu tiên bọn trẻ được sinh ra, Malorie thường lắng nghe tiếng thở của chúng khi chúng ngủ. Có lẽ Malorie đang học cách giao tiếp thông qua việc lắng nghe – một bài học dành cho những người làm mẹ. Tiếng thở của chúng có cho thấy chúng khỏe mạnh không? Bọn trẻ có được đầy đủ chất dinh dưỡng từ nước giếng và sữa của một người mẹ chưa từng có một bữa ăn đàng hoàng nào trong một năm không? Sức khỏe của chúng luôn ngự trị trong tâm trí cô. Chế độ ăn của chúng. Vấn đề vệ sinh của chúng. Và đôi mắt của chúng.
Cô phải bịt mắt bọn trẻ lại ngay khi chúng lọt lòng.
Ngồi ở bàn ăn trong bếp trong bóng tối, Malorie hiểu một cách rõ ràng rằng ý nghĩ đó không hề tạo ra một điều đó phi đạo đức nhiều bằng khi cô không chắc mình có khả năng làm điều đó hay không. Nhìn về hướng hành lang, lắng nghe những hơi nhỏ nhoi đó, cô tin suy nghĩ của Don không phải là điều gì xấu.
Mỗi khi thức dậy là cô sẽ bận rộn không cho chúng nhìn ra ngoài. Cô kiểm ra những cái chăn. Cô kiểm tra cái cũi của chúng. Chúng sẽ không nhớ những ngày này khi chúng lớn. Chúng sẽ không nhớ khả năng nhìn của chúng.
Bọn trẻ, cô biết, sẽ không bị cướp đoạt bất cứ thứ gì trong thế giới mới này nếu không thể nhìn thấy cái thế giới mới này đầu tiên.
Đứng dậy, cô bước đến cánh cửa căn hầm. Ở cầu thang, ngay dưới cái sàn bẩn thỉu của căn hầm là một cái lon đựng dung môi pha sơn. Cách đây rất lâu cô đã đọc cái nhãn dán trên đó và biết về sự nguy hiểm của những chất bên trong nếu nó dính vào mắt. Một người có thể bị mù – nó cảnh báo – nếu họ không rửa sạch mắt trong ba mươi giây.
Malorie đi tới nó. Cô lấy tay cầm nó lên và mang nó lên lầu.
Làm nhanh. Và không rửa sạch.
Bọn chúng chỉ là những đứa trẻ mới sinh. Bọn chúng có thể nhớ những điều cô đã làm không? Bọn chúng sẽ sợ hãi cô mãi mãi hay đến một ngày nào đó nỗi sợ đó sẽ được chôn bên dưới ngọn núi của những ký ức nhạt nhòa?
Malorie băng qua bếp và vào hành lang tối tăm dẫn đến phòng ngủ của chúng.
Cô có thể nghe tiếng chúng thở ở bên trong.
Ở ngay cánh cửa, cô ngừng lại và nhìn vào màn đen bao quanh chúng khi chúng ngủ.
Lặng lẽ, Malorie bước vào phòng ngủ. Cô để cái lon trên sàn nhà và mở miếng vải đang đậy trên cái cũi mà chúng đang ngủ. Bọn trẻ không động đậy. Bọn trẻ vẫn tiếp tục thở đều, như thể đang trải qua những giấc mơ tuyệt đẹp, xa khỏi những cơn ác mộng có thể đến với chúng.
Malorie nhanh chóng tháo cái móc sợi dây thép chỗ cái cũi của bé Girl. Cô cúi xuống và cầm cái lon lên.
Girl thở, đều đặn.
Malorie vươn người tới cái cũi và nhấc đầu đứa bé lên. Cô tháo tấm bịt mắt của Girl. Đứa bé bắt đầu khóc.
Mắt nó đã mở ra, Malorie nghĩ. Nhỏ nước xuống.
Cô ép đầu Girl gần vào cạnh cái cũi và mang cái lon lại gần khuôn mặt đang khóc, đỏ ửng đó, chỉ cách vài cm. Boy thức dậy đằng sau cô và cũng bắt đầu khóc.
“Im đi!” Malorie nói, cố nén những giọt nước mắt của chính mình
“Bọn con không muốn nhìn thấy thế giới này đâu”
Cô làm cái hộp thiếc nghiêng một chút và thứ chất lỏng trong đó đổ vào tay cô trước khi nó rơi xuống sàn nhà dưới chân cô.
Cảm giác thứ nước đó trên da mang cô trở về thực tại.
Cô không thể làm điều này.
Cô thả đầu đứa bé ra và Girl tiếp tục khóc.
Đặt cái lon trên sàn, Malorie từ từ quay người rời khỏi phòng ngủ. Để lại bọn trẻ vẫn khóc lóc trong bóng tối.
Ở hành lang, Malorie ép chặt lưng mình vào bức tường và đưa một tay che miệng mình. Sau đó cô nôn mửa.
“Mẹ,” bây giờ Boy nói, “có hiệu quả rồi”
“Hiệu quả gì?” Malorie hỏi, rời khỏi những ký ức.
“Tấm bịt mắt không còn làm con đau nữa”
“Boy” cô nói. “Không được nói nữa. Trừ khi con nghe thấy gì đó”
Malorie thở mạnh và cảm thấy một thứ gì đó giống như một nỗi xấu hổ. Nỗi đau trên vai ngày càng tệ hơn. Cô thấy choáng váng vì kiệt sức. Cô cảm thấy lo lắng và không biết mình nên làm gì, đi đâu. Cảm thấy có gì đó cực kỳ sai trái bên trong cô. Ngay lúc này, cô có thể nghe thấy bọn trẻ: Boy đang thở phía trước cô, Girl đang lần mò đôi tay mình trên những miếng đồ chơi câu đố phía sau con thuyền. Bọn chúng không mù bên dưới những miếng bịt mắt. Và ngày hôm nay có thể kết thúc với khả năng là một thế giới mới hơn sẽ đến với bọn trẻ, một thế giới mà bọn trẻ sẽ nhìn thấy những thứ chúng chưa bao giờ được thấy trước đây.
Nếu cô có thể đưa chúng đến đó.