Bird Box – Lồng chim

Bird Box – Lồng chim

Tựa sách: Lồng chim (Tựa gốc: Bird Box)

Tác giả: Josh Malerman

Nhóm dịch: Bapstory.net

Hiện truyện đã được NXB mua và có bản dịch chính thức nên chúng tôi sẽ cancel bộ truyện này. Các bạn có thể tìm mua sách để ủng hộ tác giả và NXB nhé.

Cơn đau từ vai của Malorie trở nên quá hiện hữu, quá chi tiết đến nỗi có thể thấy đường nét hình thù của nó hiện lên trong đầu. Cô có thể thấy nó di chuyển khi vai cô di chuyển. Nó không còn là cơn đau râm ran như khi mọi chuyện mới xảy ra. Giờ đây nó trở nên sâu hoắm và nặng nề, nhói từng cơn. Nó có màu nhợt nhạt của sự phân rã hơn là những màu sắc rực rỡ. Cô tưởng tượng đáy thuyền hẳn cũng trông như thế. Nước tiểu. Nước sông. Máu. Bọn trẻ hỏi cô có ổn không. Cô nói rằng cô ổn. Nhưng bọn chúng biết khi nào ai đó nói dối chúng. Malorie đã huấn luyện chúng nhận biết điều đó một cách đáng ngạc nhiên.

Lúc này cô không còn khóc, nhưng lúc trước thì có. Những giọt nước mặt lặng lẽ rơi đằng sau tấm bịt mắt của cô. Tĩnh lặng đối với cô. Nhưng bọn trẻ có thể nhặt nhạnh những âm thanh từ cả sự tĩnh lặng.

Được rồi, hai đứa, cô từng nói, khi cô và bạn trẻ đang ngồi xung quanh bàn bếp. Nhắm mắt lại.

Bọn chúng nghe lời cô.

Mẹ đang làm gì.

Mẹ đang cười.

Đúng rồi, Girl. Sao con biết?

Mẹ thở khác đi khi mẹ cười.

Và ngày hôm sau họ sẽ làm như vậy một lần nữa.

Mẹ đang khóc!

Đúng rồi. Và tại sao mẹ lại khóc?

Mẹ buồn.

Còn lý do gì nữa không?

Mẹ sợ!

Đúng rồi. Hãy thử cái khác nào.

Bây giờ nước sông trở nên lạnh hơn. Malorie cảm thấy khi nó văng vào người theo những nhịp chèo mệt mỏi.

“Mẹ”, Boy nói

“Gì vậy?”

Cô ngay lập tức cảnh giác khi giọng nói Boy vang lên.

“Mẹ ổn chứ?”

“Con đã hỏi mẹ câu đó rồi mà.”

“Nhưng mẹ nghe không ổn lắm.”

“Mẹ nói rồi, mẹ ổn. Mẹ hoàn toàn ổn. Đừng hỏi gì nữa”

“Nhưng” Girl lên tiếng. “hơi thở của mẹ rất khác!”

Con bé nói đúng. Cô biết con bé nói đúng. Mình đang kiệt sức, cô nghĩ

“Chỉ vì mẹ đang chèo thôi” cô nói dối.

Bao nhiêu lần cô tự chất vấn mình về trách nhiệm của cô trong vai trò là một người mẹ khi cô huấn luyện bọn trẻ trở thành những cỗ máy nghe? Đối với Malorie, theo dõi chúng phát triển khả năng nghe là một điều gì đó thật kinh khủng. Giống như cô bị bỏ lại để quan tâm đến hai đứa trẻ bị đột biến vậy. Những con quái vật nhỏ.

Những sinh vật tự bọn chúng có khả năng học được cách nghe thấy một ai đó mỉm cười. Có thể nói cô khi cô sợ hãi, ngay cả trước khi tự bản thân cô nhận thấy điều đó chứ?

Vết thương trên vai ngày càng tệ. Trong những năm qua Malorie đã luôn đối mặt với những vết thương tồi tệ như thế này. Trong nhiều trường hợp khác nhau. Những lần cô tránh được. Những lần cô không thể tránh. Ngã xuống cầu thang căn hầm khi bọn trẻ lên hai tuổi. Vấp té khi đang mang một cái xô nước trở về từ giếng, đầu đập vào một hòn đá. Cô nghĩ có lần cô bị gãy cổ tay. Bị mẻ răng. Thật khó để nhớ số vết bầm tím trên đôi chân cô. Và giờ đây thịt từ vai cô cảm giác như đang rớt khỏi cơ thể cô. Cô muốn dừng con thuyền lại. Cô muốn tìm một bệnh viện. Chạy băng đi trên những con đường, la hét rằng, Tôi cần một bác sĩ, Tôi cần một bác sĩ. TÔI CẦN MỘT BÁC SĨ HOẶC TÔI SẼ CHẾT VÀ BỌN TRẺ SẼ CHẾT NẾU KHÔNG CÓ TÔI!!

“Mẹ” Girl nói.

“Có chuyện gì?”

“Mẹ đang đi sai hướng”

“Gì?”

Khi cô càng trở nên kiệt sức, cô đã sử dụng quá mức cánh tay không bị thương của cô. Bây giờ cô lại chèo ngược lại hướng ban đầu và cô không hề hay biết.

Bỗng nhiên, Boy đặt một tay lên tay cô. Đầu tiên Malorie rút nhẹ tay lại, sau đó cô hiểu ra. Những ngón tay thằng bé đặt trên những ngón tay cô, thằng bé di chuyển, cùng với cô, như thể đang xoay cái tay quay của cái giếng.

Trong cái thế giới đau đớn và lạnh giá này, Boy đang nghe thấy sự gắng gượng của cô, nó đang chèo cùng với cô.

About The Author

Ngo David

Power is Power

Leave a reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *