Trò chơi vương quyền – Lịch sử cổ xưa

Trò chơi vương quyền – Lịch sử cổ xưa

Tựa sách: Thế giới của Băng và Lửa (tựa gốc: The World of Ice & Fire)

Tác giả: George. R.R. Martin

Nhóm dịch: Bapstory.net

Những người Andalos có nguồn gốc tại những vùng đất của Đỉnh rìu, phía đông và phía bắc nơi mà giờ đây là vị trí của Pentos, mặc dù họ đã ở đó trong nhiều thế kỷ nhưng một tộc người di cư thì không ở lại một nơi nào quá lâu. Từ vùng trung tâm của Đỉnh rìu – một vùng đất to lớn nằm trên đỉnh núi, được bao quanh bốn bề là Biển Rùng mình – họ đã đi về hướng Nam và hướng Tây để tạo ra Adalos: vương quốc cổ xưa mà người Andalos đã cai trị trước khi họ băng qua biển hẹp.

Andalos trải dài từ Đỉnh rìu đến những nơi mà bây giờ là Duyên hải của người Braavos, và phía nam xa tận Vùng đất bằng và Những ngọn đồi Nhung. Người Andalos đã trang bị những vũ khí bằng sắt và mặc những bộ giáp sắt khiến những bộ tộc sinh sống ở những vùng đất đó chỉ có thể chống lại họ một cách yếu ớt. Điển hình trong số đó là tộc người rậm lông (Hairy men); tên của họ bị mất, nhưng họ vẫn được ghi nhớ rất rõ ràng trong những câu chuyện lịch sử của người Pentos. (Người Pentos tin rằng họ có họ hàng với người vùng Ib, và những câu chuyện lịch sử của Citadel hầu hết đều đồng ý, mặc dù một số người tranh cãi rằng tộc người rậm lông đã thiết lập nên Ib, và một số người khác thì cho rằng tộc người rậm lông ngay từ đầu đã có nguồn gốc từ Ib.)

Thực tế là người Andalos đã được rèn sắt, được thực hiện nhờ vào sự chỉ dẫn của Thất diện thần – mà cụ thể chính Thần Thợ rèn đã dạy họ nghệ thuật này – và chỉ dạy họ nhờ vào những ký tự thần thánh. Nhưng người Rhoyne đã có một văn minh vượt bậc vào khoảng thời gian này và họ cũng biết về sắt, vì thế chỉ cần nghiên cứu một tấm bản đồ cũng nhận ra rằng những người Andalos đầu tiên nhất hẳn đã có mối liên hệ với người Rhoyne. Vùng Darkwash và vùng Noyne cùng nằm trên con đường theo hướng di cư của người Andalos, và có những tàn dư về tiền đồn của người Rhoyne ở Andalos, theo như nhà sử gia người Norvos, Doro Golathis. Và nó sẽ không phải là lần đầu tiên con người học được cách làm việc với sắt từ Rhoyne; người ta cũng nói rằng những Valyria cũng đã học được nghệ thuật đó từ Rhoyne, mặc dù người Valyria cuối cùng đã vượt qua họ về nghệ thuật này.

Trong hàng ngàn năm người Andalos sinh sống tại Andalos, số lượng của họ ngày một tăng lên. Trong những quyển sách về thần thánh cổ xưa nhất, The Seven-Pointed Star, kể rằng Thất diện thần tự họ đã đi cùng với những người dân của họ trên những ngọn đồi của Andalos, và họ đã trao vương miện cho Hugor of the Hill và hứa hẹn với anh ta và con cháu của anh ta về những vương quốc rộng lớn hơn ở một vùng đất xa xôi khác. Vì thế mà các Thất sĩ nam (septons) và Thất sĩ nữ (septas) đều chỉ dạy rằng đó là lý do mà người Andalos rời khỏi Essos và đánh về phía tây đến tận vùng Westeros, thế nhưng lịch sử mà Citadel vẫn chưa khám phá được qua nhiều thế kỷ có lẽ sẽ đưa ra lý do nào đó hợp lý hơn.

Một truyền thuyết lâu đời được kể ở Pentos xác nhận rằng người Andalos đã sát hại dã man những thiếu nữ thiên nga, những vị thần đã dụ dỗ những khách bộ hành để dẫn đến những cái chết của họ nằm lại ở Đồi nhung cho tới phía đông của Thành phố tự trị (Free City). Người anh hùng mà những ca sĩ người Pentos gọi là Hukko đã dẫn dắt người Andalos thời điểm đó, và cũng nói rằng anh ta đã giết bảy thiếu nữ không phải vì những tội lỗi của họ mà thay vào đó là hiến tế cho những vị thần của anh ấy. Có một vài những học giả đã ghi chú rằng Hukko cũng có thể chính là một cái tên kết xuất ra tên Hugor. Nhưng những truyền thuyết cổ xưa đến từ phía đông phải bị nghi ngờ về tính chính xác hơn cả những truyền thuyết được kể tại Bảy Vương Quốc. Quá nhiều những tộc người đã đi qua lại vùng phía đông của Bảy Vương Quốc, và quá nhiều những truyền thuyết và những câu chuyện đã trộn lẫn vào nhau.

Trong một vài thế kỷ, khi người Andalos trở nên phồn vinh tại Hills of Andalos, và hầu như họ không còn quan tâm gì nữa. Nhưng với sự sụp đổ của Old Ghis khi Freehold of Valyria mở cuộc chinh phạt lớn và xâm chiếm các thành phố thành thuộc địa nhằm mục đích mở rộng lãnh thổ và tìm kiếm thêm nhiều nô lệ. Đầu tiên, người Rhoyne sử dụng con sông Rhoyne như một lá chắn. Ngay khi người Valyria đi tới con sông to lớn đó, họ nhận thấy rất khó để đưa quân của mình băng qua. Những lãnh chúa trên lưng rồng có thể không khó khăn gì, nhưng bộ binh và kỵ binh lại thấy nản chí khi đối mặt với sự kháng cự của người Rhoynish, vì cho rằng người Rhoynish bây giờ cũng mạnh mẽ như khi Ghis đang ở phong độ tốt nhất của nó. Có một thỏa thuận ngừng chiến trong nhiều năm giữa người Valyria và người Rhoyne, nhưng nó chỉ bảo vệ người Andalos ở một mức nào đó.

Ngay cửa sông Rhoyne, người Valyria thành lập những thuộc địa đầu tiên của họ. Ở đó, Volantis được trỗi dậy bởi những người giàu có nhất của Freehold để tập trung sự thịnh vượng đã chảy xuống Rhoyne, và từ Volantis những đội quân chinh phạt của họ băng qua sông bằng sức mạnh hùng hậu. Có thể đầu tiên, người Andalos có lẽ đã chiến đấu chống lại, và có thể người Rhoyne thậm chí cũng đã giúp đỡ họ, nhưng cơn sóng dữ tợn này không thể nào ngăn được. Vì thế có khả năng người Andalos đã lựa chọn việc trốn đi hơn là đối mặt với một chế độ nô lệ không thể tránh khỏi với cuộc chinh phạt của người Valyria. Họ đã rút lui đến Đỉnh Rìu – những vùng đất nguyên thủy của họ – và khi ở đó cũng không bảo vệ được họ, họ lại rút xa về phía bắc và phía tây cho tới khi họ đến biển. Một vài người có lẽ đã từ bỏ tại nơi đây và đầu hàng số phận, và số khác có lẽ vẫn tiếp tục những kháng cự cuối cùng của họ, và rồi vô vàn những con thuyền được đóng và đã chèo đi băng qua biển hẹp với số lượng cực kỳ lớn để đến những vùng đất của Tiền nhân tại Westeros.

Người Valyria đã từ chối lời hứa của họ với người Andalos về việc cho phép thờ phụng Thất diện thần ở Essos, nhưng ở Westeros thì họ đã tự do. Nhuệ khí tăng cao bởi những xung đột và cuộc trốn chạy, những chiến binh người Andalos đã khắc hình ngôi sao bảy cánh trên cơ thể và thề bằng máu của mình và trước Thất diện thần rằng, họ sẽ không nghỉ ngơi cho tới khi họ đẽo gọt nơi đây thành những vương quốc tại Vùng đất hoàng hôn (Sunset Lands). Thành công đó của họ đã được người Vaes Dothrak đặt cho Westeros một cái tên mới: Rhaesh Andahli – Vùng đất của Người Andalos (Land of the Andals).

Những thất sĩ, những ca sĩ và những học giả đều đồng ý rằng nơi đầu tiên mà người Andalos đi tới là trên bán đảo Những ngón tay ở xứ Vale của Nhà Arryn. Khắc những ngôi sao bảy cánh trên những phiến đá lớn nhỏ ở khắp khu vực này – và rồi hành động này không còn được thực hiện nữa trong suốt quãng thời gian chinh phạt của người Andalos.

Quét qua Vale với lửa và kiếm, người Andalos bắt đầu cuộc chinh phạt Westeros của họ. Những vũ khí và áo giáp bằng sắt vượt trội hơn hẳn kim loại đồng mà những Tiền nhân vẫn sử dụng để chiến đấu, và nhiều Tiền nhân đã thiệt mạng trong cuộc chiến này. Nó là một cuộc chiến – hoặc vô cùng nhiều những cuộc chiến – có khả năng đã kéo dài nhiều thập kỷ. Cuối cùng một vài Tiền nhân đã khuất phục, như tôi đã chú ý từ đầu, vẫn có những gia tộc ở xứ Vale tuyên bố một cách tự hào về dòng dõi của họ bắt nguồn từ Tiền nhân, như gia tộc Redforts và Royces.

Những ca sĩ hát rong hát rằng người anh hùng Andalos, hiệp sĩ Artys Arryn đã cưỡi trên một con chim ưng để giết vua Griffon ở Giant’s Lance, từ đó thành lập dòng dõi những vị vua của Gia tộc Arryn. Tuy nhiên, câu chuyện này thật ngu xuẩn, một sự méo mó về những câu chuyện lịch sử có thật của gia tộc Arryns cùng với những truyền thuyết sau này của Kỷ nguyên những Anh hùng. Thay vào đó, chính Những Đại đế của Gia tộc Royce (High Kings of House Royce) mới là dòng dõi của những vị vua chứ không phải những vị vua Arryn.

Khi đã nắm chắc Vale trong tay, người Andalos chuyển sự chú ý của họ đến toàn bộ phần còn lại của Westeros và tràn quân tấn công qua Cổng Máu (Bloody Gate). Trong những cuộc chiến theo sau đó, những người phiêu lưu Andalos đã kiến thiết nên những vương quốc nhỏ từ những triều đại cổ xưa của Tiền nhân và chiến đấu với nhau thường xuyên như họ đã chiến đấu với những kẻ thù của họ.

Trong những cuộc chiến ở vùng Trident, như nhiều người kể rằng, bảy vị vua Andalos đã tham chiến cùng nhau để chống lại vị vua thật sự cuối cùng King of the Rivers and Hills, Tristifer Đệ tứ, người có tổ tiên từ Tiền nhân, và đánh bại vị vua đó ở trận đánh thứ 100, theo như những gì mà các ca sĩ hát rong kể lại. Người kế thừa của ông ta, Tristifer Đệ ngũ, đã chứng tỏ sự bất lực của mình trong việc bảo vệ cơ nghiệp của cha mình, và vì thế vương quốc đã sụp đổ dưới chân người Andalos.

Trong cùng kỷ nguyên này, một người Andalos, được ghi nhớ trong những truyền thuyết dưới cái tên Erreg Kẻ giết máu mủ, đã tìm thấy ngọn đồi vĩ đại ở High Heart. Ở đó, dưới sự bảo vệ của những vị vua Tiền nhân, những đứa con của rừng rậm đã trông nom những cây weirwoods đầy quyền năng được chạm khắc, bao xung quanh ngọn đồi này (31 cây, theo như ghi chép của Archmaester Laurent trong bản viết tay Old Places of the Trident). Khi những chiến binh của Erreg tìm kiếm để đốn hạ những cái cây, Tiền nhân được cho rằng đã chiến đấu bên cạnh Những đứa con, nhưng có lẽ lực lượng người Andalos quá hùng hậu nên mặc dù Những đứa con và Tiền nhân đã nỗ lực để bảo vệ những cái cây thần của họ, nhưng tất cả đều bị giết. Những người kể chuyện giờ đây đã xác nhận rằng những bóng ma của Những đứa con vẫn lởn vởn trên ngọn đồi đó hàng đêm. Đến tận ngày nay, những cư dân vùng Riverlands vẫn tránh xa vùng đất này.

Những bộ tộc của Dãy núi Mặt trăng rõ ràng là hậu duệ của Tiền nhân và vì họ không chịu quỳ gối trước người Andalos nên đã bị đẩy sâu vào trong núi sinh sống. Hơn nữa, có những điểm tương đồng trong phong tục của họ với phong tục của những người man tộc bên ngoài Bức tường như ăn cắp cô dâu, là một lũ cứng đầu khao khát tự mình cai trị những vùng đất và một số những điểm tương đồng khác, và việc những người man tộc là hậu duệ của Tiền nhân là điều không thể chối cãi

Như đã làm với Tiền nhân trước đây, thì người Andalos đã chứng tỏ Những đứa con còn lại là kẻ thù không đội trời chung của họ. Trong mắt họ, Những đứa con tôn thờ các vị thần kỳ lạ và có những phong tục kỳ lạ, và vì vậy người Andalos đã đẩy họ ra khỏi tất cả các khu rừng sâu mà Hiệp ước đã từng trao cho họ. Những đứa con lạc lõng lớn lên và suy yếu qua các năm, chúng thiếu đi bất kỳ lợi thế nào chúng từng có với Tiền nhân. Và điều mà Tiền nhân không bao giờ có thể thành công trong việc thực hiện việc xóa sổ Những đứa con hoàn toàn thì người Andalos đã làm được điều đó trong thời gian ngắn. Một số Những đứa con có thể là đã chạy trốn đến vùng Neck, nơi có sự an toàn nhờ vào những vùng đầm lầy và những hang động bí hiểm, nhưng kể cả khi họ đã làm thế, thì cũng không có dấu vết nào của họ còn sót lại. Có thể một số ít đã sống sót trên Isle of Faces, như một số người đã viết, dưới sự bảo vệ của những người màu xanh lá, những người mà người Andalos không bao giờ thành công trong việc tiêu diệt. Nhưng một lần nữa, không có bằng chứng chắc chắn nào được tìm thấy.

Và dù cho Những đứa con còn lại đã chạy trốn hay là chết, thì Tiền nhân đã thấy mình thua cuộc từ cuộc chiến này đến cuộc chiến khác, mất vương quốc này đến vương quốc khác, trước những người xâm lược Andalos. Các cuộc chiến và chiến tranh là vô tận, nhưng cuối cùng tất cả các vương quốc phía nam đều sụp đổ. Với một số người vùng Vale, họ đã chịu phục tùng người Andalos, thậm chí bắt đầu niềm tin của mình vào Thất diện thần. Trong nhiều trường hợp, người Andalos đã lấy vợ và con gái của các vị vua bị đánh bại làm vợ, như một phương tiện để củng cố quyền cai trị của họ. Vì dù thế nào đi nữa, Tiền nhân vẫn có số lượng nhiều hơn rất nhiều những người Andalos và không thể đơn giản bị gạt sang một bên. Việc nhiều lâu đài phía nam vẫn còn có những cây thần với những cây weirwood được chạm khắc ở giữa thân cây được cho là nhờ các vị vua Andalos đầu tiên, những người đã chuyển từ chinh phục sang hợp nhất, mà theo cách đó để tránh bất kỳ xung đột nào xuất phát từ những đức tin khác nhau.

Ngay cả những người ở đảo sắt, những chiến binh hung dữ của biển cả, những người mà hẳn ý nghĩ đầu tiên của họ rằng, họ sẽ an toàn trên các hòn đảo của họ – cũng đã sụp đổ dưới cơn sóng chinh phục của người Andalos. Mặc dù phải mất một ngàn năm để người Andalos chuyển sự chú ý của họ sang Quần đảo Sắt, khi họ làm vậy, họ đã làm với sự phấn khích đã được khôi phục như xưa. Họ càn quét qua các hòn đảo, chấm dứt dòng dõi Urron Redhand, dòng dõi đã cai trị nơi đây bằng rìu và kiếm trong một ngàn năm.

Haereg viết rằng, ban đầu, các vị vua Andalos mới đã tìm cách ép buộc sự thờ phượng của Thất diện thần đối với cư dân quần đảo sắt, nhưng cư dân nơi đây sẽ không bao giờ đồng ý. Thay vào đó, những vị vua cho phép cả Thần Chết chìm và Thất diện thần cũng tồn tại. Như ở trên đất liền, người Andalos kết hôn với những người vợ và con gái của người đảo sắt và có con với họ. Nhưng ở trên đảo, Thất diện thần không bao giờ bén rễ; hơn nữa, nó đã không giữ vững ngay cả trong những gia đình có dòng máu Andalos. Cuối cùng, chỉ có Thần Chết chìm mới cai trị Quần đảo Sắt, và chỉ có một vài gia tộc nhớ đến Thất diện thần.

Chỉ riêng phương Bắc mới có thể ngăn cản cuộc xâm chiếm của người Andalos, nhờ vào những vùng đầm lầy không thể vượt qua của vùng Neck và phần còn lại của Moat Cailin cổ xưa. Số lượng quân đội Andalos đã bị tiêu diệt ở vùng Neck không kể siết, và vì vậy, Những vị vua Mùa đông đã giữ vững sự cai trị độc lập của họ trong nhiều thế kỷ.

About The Author

Ngo David

Power is Power