Trò chơi vương quyền – Lịch sử cổ xưa

Trò chơi vương quyền – Lịch sử cổ xưa

Tựa sách: Thế giới của Băng và Lửa (tựa gốc: The World of Ice & Fire)

Tác giả: George. R.R. Martin

Nhóm dịch: Bapstory.net

Khi Tiền Nhân thành lập những đế chế của mình căn cứ theo Giao ước, rất ít người còn giữ thù hận và ham muốn chiến tranh trong lòng, hoặc chí ít là lịch sử nói vậy. Cũng từ giai đoạn lịch sử này mà chúng ta được biết về Đêm Trường, khi mà một mùa đông đến và kéo dài cả một thế hệ – một thế hệ mà những đứa trẻ được sinh ra, trưởng thành và rồi rất nhiều người chết đi mà vẫn không được nhìn thấy mùa xuân. Quả thực, theo những câu chuyện kể lại của những người già thì họ thậm chí chưa từng được nhìn thấy ánh sáng ban ngày, bởi vì tuyết rơi quá dày trên toàn thế giới. Tại sao mùa đông lại kéo dài đến vậy vẫn chỉ là những giả thuyết, có vẻ là những trận đại hồng thủy lớn diễn ra hàng ngàn năm trước cũng có liên quan. Lomas Longstrider, trong quyển sách Woders Made by Man (những kỳ quan của loài người), có đề cập đến việc ông gặp hậu duệ của Rhoynar ở bãi phế tích của thành phố Chroyane, có một số câu chuyện kể rằng ở nơi này, bóng tối đã khiến cho cả dòng họ Rhoyne suy tàn và biến mất, nước ở đây đóng băng xuống tận phía Nam tới tận Selhoru. Căn cứ theo những câu chuyện này, Mặt Trời chỉ trở lại khi một người anh hùng thuyết phục được những đứa con của Đức Mẹ Rhoyne – những á thần như là Vua Cua và Ông già trên sông – để họ chấp nhận bỏ qua những xích mích và cùng nhau hát một bài hát bí mật có thể mang ban ngày trở lại.

Sử sách cũng ghi lại rằng có một biên niên sử về bóng tối ở Asshai, trong đó có một người anh hùng đã chiến đấu chống lại bóng tối bằng một lưỡi kiếm đỏ. Những chiến công này của anh ta được kể lại rằng diễn ra trước thời kỳ đế chế Valyria trỗi dậy, vào những năm đầu của thời Old Ghis bắt đầu gây dựng đế chế của mình. Huyền thoại này được lan truyền từ Asshai sang phía Tây, và những người tôn thờ thần R’hllor khẳng định rằng tên của vị anh hùng này là Azor Ahai, và tiên đoán rằng anh ta sẽ trở lại. Trong quyển Jade Compendium, Colloquo Votar có đề cập đến một hyền thoại lạ lùng ở Yi Ti, nơi mà mặt trời lặn mãi mãi, và các dịch bệnh chỉ có thể được chữa trị bởi một người phụ nữ có cái đuôi khỉ.

Cho dù Citadel đã nỗ lực rất lâu để tìm ra cách thưc dự đoán độ dài và sự thay đổi của các mùa, nhưng tất cả họ đều thất bại. Barth lý luận bằng một luận chứng chắp vá rằng sự hiện diện của các mùa là do một dạng ma thuật chứ không phụ thuộc vào những kiến thức của con người. Trong cuốn sách The Measure of the Days của Học sĩ Nicol – một cuốn sách đáng khen ngợi và rất hữu dụng – có vẻ như cũng bị ảnh hưởng bởi lý luận này. Dựa trên những nghiên cứu của mình về sự di chuyển của các vì sao trên bầu trời, Nicol lý luận một cách thiếu thuyết phục rằng đã từng có một thời mà các mùa có chiều dài thông thường, quy định bởi cách Trái Đất đối diện với Mặt Trời trong hành trình của nó. Quan điểm đằng sau những lý luận này xem chừng là có lý – rằng sự kéo dài hoặc rút ngắn của ngày đều đặn hơn sẽ khiến cho các mùa đều đặn hơn – nhưng ông ta cũng chẳng đưa ra được bằng chứng nào ngoài những câu chuyện kể.

Tuy nhiên, nếu mùa đông này đến, như những câu chuyện kể, thì tình trạng thiếu thốn sẽ vô cùng khủng khiếp. Trong suốt những mùa đông tàn khốc nhất, theo truyền thống, những người già và ốm yếu nhất trong số người phương Bắc sẽ đi săn – biết chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ có thể quay về nhưng họ vẫn đi để dành thêm một chút thức ăn cho những người có hy vọng sống hơn. Không nghi ngờ gì nữa, đây là chuyện rất bình thường trong thời kỳ Đêm Trường.

Cũng có một số câu chuyện khác về những sinh vật được gọi là Ngoại nhân. Theo những câu chuyện này, chúng đến từ vùng đất băng giá Vùng đất của mùa đông vĩnh cửu, mang theo cái giá lạnh và bóng tối khi chúng săn lùng và dập tắt mọi ánh sáng và hơi ấm. Những câu chuyện tiếp tục kể rằng chúng cưỡi những con nhện băng quái dị và những con ngựa chết được hồi sinh lại để phục vụ chúng, cũng như là chúng hồi sinh những người chết để chiến đấu theo ý chúng.

Truyền thuyết kể rằng lũ Ngoại nhân cưỡi những con nhện băng và ngựa đã chết

Cái cách mà Đêm trường kết thúc là một huyền thoại, cũng như những sự kiện trong thời gian này. Ở phương Bắc, họ kể về một người anh hùng đi tìm kiếm sự giúp đỡ từ Những đứa trẻ rừng rậm, những đồng đội của anh ta lần lượt từng người một bỏ trốn, hoặc chết khi đối mặt với những tên khổng lồ hung dữ. Khi chỉ còn lại một mình, cuối cùng anh ta cũng tìm đến được Những đứa trẻ, bất chấp sự ngăn cản của bọn Bóng Trắng, và tất cả những câu chuyện đều ghi nhận rằng đây chính là bước ngoặt. Nhờ Những đứa con, những người đầu tiên của Đội tuần đêm tập hợp lại với nhau, cùng nhau chiến đấu, và chiến thắng Trận chiến vì bình minh – trận chiến đã chấm dứt mùa đông vĩnh cửu và đuổi bọn Ngoại nhân rút lui về phía Bắc băng giá. Giờ đây, sau 6000 năm (hay 8000 năm theo như cuốn sách True History), Bức Tường được dựng lên để bảo vệ đế chế loài người vẫn được canh giữ bởi những người anh em Đội tuần đêm, và cả lũ Ngoại nhân lẫn Những đứa trẻ rừng rậm đều đã biến mất suốt nhiều thế kỷ.

Trong quyển Lies of the Ancients của Đại học sĩ Fomas – dù ít được tôn trọng ngày nay vì đã sai lầm trong những khẳng định liên quan đến sự sáng lập đế chế Valyria và vùng Reach- đã mô tả rằng loài Ngoại nhân trong truyền thuyết chẳng qua chỉ là một nhánh của Tiền nhân, tổ tiên của man tộc, tự thành lập ở rất xa phía Bắc. Bởi vì Đêm trường, những man tộc đầu tiên này bị buộc phải di cư về phía Nam. Lí do họ bị mô tả quái dị trong các câu chuyện về sau, theo như Fomas, là do ý muốn của Đội tuần đêm và nhà Stark nhằm tạo ra cho họ một danh phận anh hùng cứu rỗi loài người và rằng họ không tìm kiếm lợi lộc gì trong việc thống trị cả.

About The Author

Ngo David

Power is Power