Trò chơi vương quyền – Vùng Bone và xa hơn nữa và Lời kết

Trò chơi vương quyền – Vùng Bone và xa hơn nữa và Lời kết

Tựa sách: Thế giới của Băng và Lửa (tựa gốc: The World of Ice & Fire)

Tác giả: George. R.R. Martin

Nhóm dịch: Bapstory.net

PHÍA ĐÔNG, XA HƠN VAES DOTHRAK và Mẹ Của Những Ngọn Núi, đồng cỏ nhường chỗ cho những đồng bằng và rừng cây, và mặt đất dưới chân của những người lữ hành trở nên cứng, nhiều đá và bắt đầu cao dần lên liên tục. Những ngọn đồi trở nên hoang vu và dốc hơn, và chẳng bao lâu những ngọn núi xuất hiện ở phía xa, những đỉnh núi vĩ đại dường như lơ lửng trên bầu trời phía Đông, những người khổng lồ màu xám xanh cao lớn, thô ráp và hung dữ đến nỗi ngay cả Lomas Longstrider, một kẻ lữ hành liều lĩnh (nếu những câu chuyện của ông ta là thật), cũng sợ mất vía khi nhìn thấy họ, tin rằng cuối cùng thì mình đã đến tận cùng trái đất.

Tổ tiên của người Dothraki và các tộc du mục khác trên đồng cỏ thì thông thạo hơn, vì một số người được tưởng nhớ rằng đã vượt qua những ngọn núi đó từ những vùng đất thấp. Họ đến phía Tây với hy vọng có những cánh đồng màu mỡ hơn và bằng phẳng hơn hay để chinh phục, hay họ đang chạy trốn trước một kẻ thù man rợ nào đó? Những câu chuyện của họ không thống nhất với nhau, vì vậy chúng ta có thể không bao giờ biết, nhưng về những cuộc hành trình của họ thì chúng ta có thể chắc chắn, vì họ đã để lại những bộ xương đánh dấu con đường mình đi. Xương của người, xương của ngựa, xương của người khổng lồ, lạc đà và bò, của mọi loại muông thú, chim chóc và quái vật, tất cả đều có thể được tìm thấy trong những đỉnh núi hoang dại này.

Chính điều này đã mang đến cho những ngọn núi cái tên của chúng: Bone – Núi Xương. Cao nhất trong tất cả các dãy núi trên thế giới được biết đến từ Biển Hoàng Hôn cho đến Asshai-Bóng-Tối, núi Bone kéo dài từ Biển Rùng Mình cho đến tận Biển Ngọc Bích, một bức tường bằng đá xoắn vặn và sắc nhọn trải dài hơn năm trăm dặm từ phía Bắc tới Nam và một trăm dặm từ Đông sang Tây.

Một lớp tuyết dày bao phủ rặng Bone ở phía bắc, trong khi bão cát quét qua các đỉnh núi và thung lũng phía Nam của chúng, bào mòn những đỉnh núi này thành những hình thù kỳ lạ. Trong phạm vi dài vài dặm ở giữa, các dòng sông ầm ầm chảy qua các hẻm núi sâu, và các hang động nhỏ mở ra các hang động rộng lớn với những vùng biển không có ánh nắng mặt trởi. Tuy nhiên, dù những người chưa từng biết đến nơi đây có cảm thấy lạ lùng tới mức nào, thì đây cũng đã từng là nơi cư trú của con người và những loài xa lạ trong nhiều thế kỷ. Ngay cả những đỉnh núi ở cực bắc phủ đầy tuyết (được gọi là Krazaaj Zasqa hoặc Rặng Núi Trắng trong ngôn ngữ của người Dothraki), nơi những cơn gió lạnh thổi qua Biển Rùng Mình từ hè sang đông, đã từng là nhà của Jhogwin, những người khổng lồ đá, những sinh vật khổng lồ được cho là lớn gấp đôi những người khổng lồ ở Westeros. Than ôi, người Jhogwin cuối cùng đã biến mất một nghìn năm trước; chỉ còn lại bộ xương đồ sộ của họ đánh dấu những nơi họ đã từng đi qua.

“Có một nghìn con đường đi vào Bone”, các nhà thông thái từ Qarth đến Qohor đều nói như vậy, “nhưng chỉ có ba con đường dẫn ra”. Dù nhìn từ xa thì có vẻ như Bone là không thể nào vượt qua, thực sự có hàng trăm lối đi bộ, đường ven núi, đường mòn, lòng suối và những con dốc mà những người lữ hành, thương nhân và nhà thám hiểm có thể tìm được đường vào lòng núi. Ở một số nơi nhất định, những bậc thang chạm khắc cổ xưa và những đường hầm và lối đi ẩn giấu vẫn tồn tại đối với những ai biết cách tìm thấy chúng. Tuy nhiên, nhiều con đường trong số này rất nguy hiểm, và những con đường khác là đường cụt hoặc cạm bẫy cho những người không cẩn thận.

Các nhóm nhỏ, được trang bị vũ khí và lương thực đầy đủ, có thể vượt qua Bone bằng nhiều con đường khác nhau khi được dẫn dắt bởi một hướng dẫn viên biết rõ những mối nguy hiểm. Tuy nhiên, quân đội, các đoàn lữ hành và những người đi một mình được khuyên nên đi theo các tuyến đường chính, có ba con đường đèo vĩ đại nối liền thế giới phía Đông và phía Tây: Đường Thép, Đường Đá và Đường Cát.

Đường Thép (được đặt tên như vậy bắt nguồn từ tất cả các trận chiến mà nó đã chứng kiến) và Đường Đá đều bắt nguồn từ Vaes Dothrak, Đường Thép chạy chủ yếu ở phía Đông bên dưới các đỉnh núi cao nhất, còn Đường Đá uốn lượn về phía Đông Nam để nối với Con Đường Tơ Lụa cổ xưa tại tàn tích Yinishar (được gọi là Vaes Jini bởi các kỵ sĩ Dothraki) trước khi leo cao lên. Xa về phía Nam của những con đường này, Đường Cát đi qua phía Nam dãy Bone (đôi khi được gọi là Dry Bone – Xương Khô, vì nước ở đó rất khan hiếm) và các sa mạc xung quanh, nối thành phố cảng Qarth vĩ đại với thành phố buôn bán Tiqui, cửa ngõ phía Đông.

Ngay cả khi đi theo những tuyến đường thuận tiện này, việc băng qua Bone vẫn mệt mỏi và rất nguy hiểm… và an toàn đi đôi với phải trả phí, vì ở phía xa của dãy núi là ba pháo đài hùng mạnh, tàn tích cuối cùng của vương quốc Hyrkoon vĩ đại một thời. Bayasabhad, Thành Phố Rắn, canh giữ phần cuối phía Đông của Đường Cát và thu phí cống nạp từ tất cả những ai muốn đi qua. Đường Đá, với những ô đất sâu và những khúc rẻ hẹp dài vô tận, đi qua bên dưới những bức tường của Samyriana, một thành phố bằng đá xám được xây dựng ăn vào chính vách đá của những ngọn núi mà nó bảo vệ. Ở phía Bắc, các chiến binh mặc áo khoác lông thú đi tuần trên Đường Thép qua những cây cầu lắc lư và qua các lối đi ngầm, hộ tống các đoàn lữ hành đến và đi khỏi Kayakayanaya, nơi có những bức tường làm từ đá bazan đen, sắt đen và xương vàng.

Nhiều tài liệu ghi chép cho chúng ta biết rằng các chiến binh vùng núi Kayakayanaya, Samyriana và Bayasabhad đều là phụ nữ, con gái của những Cha Già Vĩ Đại từng cai trị những thành phố này, nơi đây các cô gái học cưỡi ngựa và leo trèo trước khi học đi, và được học về nghệ thuật sử dụng cung, giáo, dao, và roi từ khi còn rất bé. Bản thân Lomas Longstrider cũng kể lại rằng không có chiến binh nào trên trái đất này có thể dũng mãnh hơn họ. Về phần các anh em của họ, những người con trai của các Cha Già Vĩ Đại, chín mươi chín phần trăm được phong tước khi họ đến tuổi trưởng thành và bị hoạn, phục vụ thành phố của mình với tư cách là những nhà sư, tư tế, học giả, người hầu, đầu bếp, nông dân, và thợ thủ công. Chỉ những người đàn ông hứa hẹn nhất, cao lớn nhất, khỏe mạnh nhất và quý phái nhất, mới được thăng vị, sinh sản và trở thành những Cha Già Vĩ Đại kế tiếp. Cuốn sách Hồng Ngọc Và Sắt của Học Sĩ Naylin – được đặt tên theo tập quán của các nữ chiến binh là đeo vòng sắt ở núm vú và hồng ngọc ở má – có nói chi tiết về hoàn cảnh đã dẫn đến phong tục kỳ lạ đó.

Ba thành phố pháo đài khởi nguồn từ những pháo đài thực sự, là những tiền đồn và tháp canh do các Cha Già của Hyrkoon dựng lên để phòng thủ vùng đồng cỏ phía Tây của vương quốc chống lại các quân đoàn, những kẻ ngoài vòng pháp luật và những bộ tộc hoang dã của xứ Bone, và những kẻ man rợ cư ngụ ở những nơi xa xôi hơn nữa. Tuy nhiên, qua nhiều thế kỷ, các tòa thành đã phát triển thành các thành phố, trong khi Hyrkoon tự tàn lụi thành cát bụi, khi các hồ và sông khô cạn đi và những cánh đồng từng màu mỡ nơi đây biến thành sa mạc. Ngày nay, trung tâm của Hyrkoon là Biển Cát Lớn, một vùng đất hoang rộng lớn với những cồn cát kéo dài vô tận, những lòng sông cạn khô, những pháo đài và thị trấn đổ nát đang nằm phơi mình dưới ánh mặt trời. Người ta nói rằng nước ở đây bốc hơi, vì nhiệt độ ở phía sâu bên dưới phía Nam của “biển” rất cao.

Bên kia Biển Cát Lớn là một thế giới khác: vùng Further East, một vùng đất rộng lớn gồm cả đồng bằng, đồi núi và những thung lũng sông dường như vô tận, nơi các vị thần xa lạ cai trị những dân tộc xa lạ. Nhiều thành phố vĩ đại và vương quốc kiêu hãnh đã trỗi dậy và phát triển mạnh mẽ rồi sụp đổ ở đây kể từ những ngày đầu tiên; hầu hết trong số này ít được biết đến ở phương Tây, thậm chí tên của chúng đã bị lãng quên từ lâu. Chỉ có những bản ghi chép khái quát nhất về vùng Further East được biết đến ở Citadel, và ngay cả trong những câu chuyện đã được truyền lại sang phía Tây tới với chúng ta, qua nhiều dặm dài núi và sa mạc, thì vẫn có rất nhiều thiếu sót, những khoảng trống và mâu thuẫn, làm cho chúng ta không thể nói chắc chắn được bao nhiêu điều là thật và bao nhiêu điều là phát sinh từ những trí tưởng tượng của các ca sĩ, người kể chuyện và những bà sơ nhiều chuyện. Tuy nhiên, đế chế lâu đời nhất và vĩ đại nhất trong số các nền văn minh phương Đông vẫn tồn tại cho đến ngày nay là Đế chế Vàng Cổ đại, Vinh Quang, Yi Ti. 

About The Author

Ngo David

Power is Power