Trò chơi vương quyền – Lịch sử cổ xưa
Tựa sách: Thế giới của Băng và Lửa (tựa gốc: The World of Ice & Fire)
Tác giả: George. R.R. Martin
Nhóm dịch: Bapstory.net
Không một ai có thể chắc chắn rằng thế giới đã bắt đầu từ lúc nào, nhưng điều bí ẩn này vẫn không ngăn cản những học giả và những người có kiến thức tìm kiếm câu trả lời. Có phải thế giới bắt đầu từ cách đây bốn mươi ngàn năm, như một vài người tin tưởng hoặc có lẽ một con số lớn hơn cỡ năm trăm ngàn năm – hay thậm chí là hơn thế? Nó không được viết trong bất kỳ cuốn sách nào mà chúng ta biết, trong thời kỳ đầu tiên của thế giới, Thời kỳ Bình Minh, thời mà con người còn chưa biết đến chữ viết là gì.
Tuy nhiên chúng ta có thể chắc chắn rằng thế giới đã xuất hiện xa hơn cả thời kỳ nguyên thủy, cái thời mà xuất hiện những bộ tộc sinh sống trên những vùng đất kinh hoàng, không có kiến thức gì về kim loại hay thuần hóa những con quái thú. Những gì ít ỏi mà chúng ta được biết về những ngày đó được lưu giữ trong những ký tự cổ xưa nhất: những câu chuyện được viết bởi người Andals, bởi những người Valyrian, bởi người Ghiscari và thậm chí bởi những người ở vùng đất Asshai xa xôi bí ẩn. Thế nhưng dù cho những mẫu ký tự đó có cổ xưa đến thế nào, thì những người viết nên nó thậm chí còn không phải là những đứa trẻ sinh sống trong suốt Thời kỳ Bình Minh. Vì thế những câu chuyện kể của họ rất khó để tìm hiểu được đúng hay sai, như thể mò kim đáy bể.
Những điều có thể được kể lại một cách chính xác về Thời kỳ Bình Minh là gì? Những vùng đất ở phía đông tràn ngập những cư dân chưa được khai hóa, như bất cứ nơi nào trên thế giới nhưng số lượng nhiều hơn. Nhưng ở Westeros, từ Vùng đất của Mùa đông vĩnh cữu cho tới những bờ biển vùng Biển Mùa hè, chỉ có hai loại cư dân tồn tại: những đứa con của rừng rậm và những sinh vật được biết đến với tên gọi những người khổng lồ.Về những người khổng lồ ở Thời kỳ Bình Minh, thì những gì nói về họ lại vô cùng ít ỏi, không một ai thu thập những câu chuyện về họ, những truyền thuyết và lịch sử của họ. Men of the Watch nói những người man tộc có những câu chuyện rằng, những người khổng lồ gây rắc rối khi sống bên cạnh những đứa con của rừng rậm, bọn họ muốn đi đâu thì đi và chiếm lấy những gì họ muốn. Tất cả những tài liệu và câu chuyện kể đều xác nhận rằng họ là những tạo vật cực kỳ to lớn và mạnh mẽ, nhưng lại đơn giản. Những nguồn đáng tin cậy từ lính biệt kích trong Đội tuần đêm, là những người cuối cùng nhìn thấy những người khổng lồ lúc họ vẫn còn sống, mô tả rằng cơ thể những người khổng lồ được bao phủ bởi một lớp lông dày chứ không phải chỉ đơn giản mang hình thù to lớn như những câu chuyển kể cho trẻ con nghe.
Có một bằng chứng có thể xem xét về việc chôn cất những người khổng lồ, được ghi lại trong Passages of the Dead của Maester Kennet – một nghiên cứu về những nghĩa địa, những nấm mồ và những lăng mộ ở phương Bắc trong thời gian ông phục vụ ở Winterfell, trong suốt thời kỳ trị vị rất dài của Cregan Stark. Từ những mảnh xương được tìm thấy ở phương Bắc và được gửi đến Citadel, một vài học giả đã ước tính rằng những người khổng lồ có kích cỡ lớn nhất đạt đến 14 feet, mặc dù một số học giả khác lại cho rằng 12 feet sẽ gần với thực tế hơn. Những câu chuyện của những người lính canh của Đội tuần đêm đã chết từ lâu, được viết lại bởi những học giả của the Watch, đều thống nhất rằng những người khổng lồ không dựng chỗ ở hoặc làm ra y phục, và cũng không có những dụng cụ hoặc vũ khí nào thích hợp hơn những nhánh cây được bẻ xuống từ những thân cây lớn.
Những tài liệu lưu trữ tại Citadel có một bức thư từ Maester Aemon, được gửi đến vào những năm đầu dưới triều đại Aegon V, tường trình về một báo cáo từ một thành viên đội lính canh tên là Redwyn, được viết trong những ngày Vua Dorren Stark còn trị vì. Nó kể lại một chuyến đi đến Lorn Point và Frozen Shore, và trong đó cũng xác nhận việc người lính canh này và đội của anh ta đã chiến đấu với những người khổng lồ và giao thương với những đứa con của rừng rậm. Bức thư của Aemon xác nhận rằng ông ấy đã tìm thấy nhiều những báo cáo về những khám phá của Redwyn trong những tài liệu lưu trữ tại the Watch ở Castle Black, và cho rằng những báo cáo đó có thể đáng tin cậy.
Những người khổng lồ không có vua và lãnh chúa, không dựng nơi ở trong những hang động hoặc bên dưới những cái cây cao, và họ cũng không sử dụng kim loại hoặc trồng trọt. Họ vẫn là những sinh vật của Kỷ nguyên Bình Minh ngay cả khi thời kỳ này đã qua từ lâu, số lượng con người ngày một tăng lên và những khu rừng thì bị khai hoang và thu hẹp. Giờ đây những người khổng lồ đã biến mất thậm chí ở những vùng đất đằng sau the Wall, và những báo cáo cuối cùng về họ cũng đã cách đây hơn một trăm tuổi. Và giờ những câu chuyện về họ cũng chỉ là những câu chuyện mơ hồ mà những người lính canh của the Watch kể với nhau khi ngồi xung quanh đống lửa ấm áp.
Những đứa con của rừng rậm, theo nhiều khía cạnh, lại trái ngược với những người khổng lồ. Bọn họ nhỏ nhắn như những đứa trẻ con nhưng đen tối và xinh đẹp, lối cư xử của họ theo kiểu mà ngày nay chúng ta có lẽ gọi là thô lỗ và cộc cằn, thế nhưng bọn họ vẫn được xem là ít tàn ác hơn những người khổng lồ. Họ không sử dụng kim loại, nhưng họ có kỹ năng nghệ thuật tuyệt vời khi sử dụng đá vỏ chai (những gì mà những người bình thường gọi là kính rồng, trong khi những người Valyrian hiểu nó theo một từ có nghĩa là “ngọn lửa bị đóng băng”) để tạo ra những công cụ và vũ khí để đi săn.Bọn họ không tạo ra vải để mặc lên người nhưng có kỹ năng tạo ra trang phục cho mình bằng lá và vỏ cây. Họ học cách làm ra những cây cung từ thân cây weirwood cũng như đan những tấm lưới bằng cỏ để ném vào con mồi, và cả hai giới đực và cái đều đi săn theo những cách này.Bài hát và âm nhạc của họ được kể rằng cũng tuyệt đẹp như họ vậy, nhưng những gì họ hát thì không được ghi nhớ để giữ lại và lưu truyền cho đời sau từ những ngày xa xưa. Những quyển sách như Winter’s Kings hay the Legends and Lineages of the Starks of Winterfell của Maester Childer bao gồm một phần trong đó là một bản nhạc du dương kể về khoảng thời gian mà Brandon the Builder tìm kiếm sự trợ giúp từ những đứa con của rừng rậm khi ông ấy dựng lên the Wall. Ông ấy được dẫn tới một nơi bí mật để gặp gỡ họ, nhưng lần gặp gỡ đầu tiên này ông không thể hiểu được những lời nói của họ, những lời nói được mô tả như âm thanh của những viên đá trong lòng một con suối nhỏ hay như cơn gió khẽ lướt qua từng chiếc lá hoặc có thể là cơn mưa chạm nhẹ vào mặt nước. Cách mà Brandon học để hiểu được những gì Những đứa trẻ nói có một câu chuyện của chính nó, và không cần thiết để lặp lại ở đây. Nhưng dường như rõ ràng là những lời nói của họ bắt nguồn, hoặc lấy cảm hứng từ những âm thanh mà họ đã nghe được hàng ngày.
Những vị thần mà Những đứa con thờ phụng là những vị thần không có tên, và rồi một ngày nào đó những vị thần này sẽ trở thành những vị thần của Tiền Nhân – rất nhiều những vị thần của những con suối, của rừng rậm và của đá. Những đứa con đã khắc lên những thân cây weirwood những khuôn mặt, có lẽ để tạo nên những đôi mắt cho những vị thần của họ, để những vị thần có thể theo dõi được khi ai đó đang thờ phụng họ với sự tôn kính.
Một số người khác, với ít bằng chứng hơn, xác nhận rằng những Lục tiên nhân (greenseer) – những đứa con thông thái của Những đứa con – có thể nhìn thấy thông qua những đôi mắt được chạm khắc trên những thân cây weirwood. Bằng chứng được đưa ra là, chính Tiền Nhân cũng tin vào điều này; về nỗi sợ của họ khi mường tượng rằng những thân cây weirwood đang dõi theo họ từ trên cao và điều đó thôi thúc họ chặt bỏ rất nhiều những cây gỗ được chạm khắc và những bụi cây weirwood lùm xùm, để ngăn Những đứa con có lợi thế. Thế nhưng Tiền Nhân ít hiểu biết hơn chúng ta bây giờ và có những thứ chứng minh rằng những hậu duệ của họ ngày nay thì không như thế; xem xét những gì được viết trong Wed to the Sea, Being an Account of the History of White Harbor from Its Earliest Days của Maester Yorrick, mà ông có kể lại về những buổi thực hành hiến tế bằng máu đến những cựu thần. Những buổi hiến tế như thế được tiếp tục xác nhận là tồn tại cho đến khoảng thời gian cách đây gần năm thế kỷ, theo như những tài liệu được viết từ những người tiền nhiệm của Maester Yorrick ở White Harbor.
Điều này không có nghĩa rằng những Lục tiên nhân không biết về những thứ cao siêu thuộc về những quyền năng tối thượng (higher mysteries), như nhìn thấy những sự kiện ở một khoảng cách rất xa hoặc giao tiếp băng qua tận một nửa vương quốc (như những người Valyria, những người đã đến sau họ rất lâu, đã làm). Nhưng có lẽ một vài những khả năng mà những Lục tiên nhân có được bắt đầu từ những câu chuyện ngu ngốc nhiều hơn là sự thật. Họ không thể thay đổi hình dạng của mình thành những con thú, như một vài người có xu hướng nghĩ như thế, nhưng dường như đúng là họ có khả năng giao tiếp với những loài động vật theo cách mà chúng ta không thể có được bây giờ; và cũng từ đó mà những truyền thuyết về những Thú nhân (skinchangers hoặc beastlings) trỗi dậy.
Có một sự thật rằng, những truyền thuyết về những thú nhân có rất nhiều, nhưng câu chuyện phổ biến nhất – được mang về từ đằng sau Bức Tường bởi những người của Hội gác đêm, và được ghi chép lại bởi những giáo sĩ (septons) và học giả (maesters) trong nhiều thế kỷ qua – kể rằng những thú nhân không chỉ giao tiếp với những con quái thú mà còn kiểm soát chúng bằng tâm trí của họ. Thậm chí những người man tộc (wildling) nói rằng những thú nhân này gây ra sự sợ hãi khi nhìn họ như những người siêu nhiên, có thể kêu gọi những con vật trở thành đồng minh của họ. Một vài những câu chuyện nói về việc những thú nhân mất đi tâm thức của chính họ bên trong những con thú mà họ kiểm soát và những câu chuyện khác lại kể rằng những con vật có thể nói tiếng người khi một thú nhân kiểm soát chúng. Nhưng tất cả những câu chuyện đều thống nhất rằng đa phần họ đều có thể kiểm soát những con sói – thậm chí là những con sói tuyết to lớn – và khi đó họ được man tộc gọi bằng cái tên đặc biệt: Sói nhân (warg)
Truyền thuyết xa xôi hơn thì kể rằng những Lục tiên nhân cũng có thể đào sâu vào quá khứ và nhìn thấy tận tương lai xa xôi. Nhưng như tất cả những điều chúng ta biết hiện hữu trước mắt, Những quyền năng tối thượng mà xác nhận về năng lực này cũng xác nhận rằng những tầm nhìn của họ về những thứ xảy đến thường không rõ ràng và gây hiểu lầm – một điều dễ dàng lợi dụng để đánh lừa những kẻ không cảnh giác khi những kẻ đó đi tìm kiếm những lời tiên đoán. Mặc dù Những đứa con có những khả năng của riêng chúng, nhưng sự thật phải luôn được tách ra khỏi sự mê tín, và kiến thức phải được kiểm tra và đảm bảo chắc chắn. Những quyền năng tối thượng, những nghệ thuật của phép thuật, đã từng và tới bây giờ vẫn luôn vượt khỏi ranh giới của những con người phàm tục để có thể khám phá được chúng.
Mặc dù điều này có vẻ không đáng tin cậy, trong thời đại chúng ta, nhưng một mẩu ghi chép trong Unnatural History của Septon Barth đã đưa tới một dẫn chứng gây ra những tranh cãi trên khắp các hành lang ở Citadel. Xác nhận từ việc tham khảo những bài viết được lưu trữ tại Castle Black, Septon Barth đã cho biết rằng Những đứa con của rừng rậm có thể nói chuyện với những con quạ và khiến chúng lặp lại lời của họ. Theo Barth, quyền năng tối thượng này được Những đứa con truyền dạy cho Tiền Nhân để những con quạ có thể truyền đi những thông điệp ở một khoảng cách xa hơn. Giờ đây khả năng đó đã vịn xuống những học giả, ở một hình thái xuống cấp, khi mà những học giả này không biết cách nói chuyện với những con chim này. Sự thật là những người này cũng hiểu được lời nói của những con quạ… nhưng điều này chỉ hiểu đơn giản thông qua những mục đích khi chúng cào cấu và kêu ré, những dấu hiệu về nỗi sợ và sự giận dữ của chúng, và như là cách để chúng thể hiện sự sẵn sàng giao phối hoặc đang bị bệnh.Quạ là một trong những loài chim thông minh nhất, nhưng nó không thể thông khôn ngoan hơn lũ trẻ sơ sinh, và còn ít có khả năng nói sự thật nữa, dù cho Septon Barth có thể tin điều đó hay không. Một vài học giả, mang trên mình mắc xích kim loại thép Valyrian, đã đưa ra lý do để nói rằng Barth đã đúng, nhưng không một ai có thể chứng minh những xác nhận đó của Barth về việc nói chuyện giữa con người và lũ quạ.
Thế nhưng, dù cho sự thật về những khả năng của Những đứa con thế nào, thì bọn họ được dẫn dắt bởi những Lục tiên nhân của họ, và không có nghi ngờ gì về việc họ có thể đã từng được nhìn thấy từ Vùng đất của Mùa đông vĩnh cữu đến những bờ biển vùng Biển Mùa hè. Họ dựng những chỗ ở một cách đơn giản, kiến trúc lỏng lẻo, không lâu đài, không hành phố. Thay vào đó họ cư trú trong rừng, trong những hang động nằm trên đầm lầy (crannogs), những vùng đất ẩm ướt và những đầm lầy và thậm chí bên trong những hang động và những khoảng trống ở những ngọn đồi. Có người nói rằng, ở trong rừng, họ làm những nơi trú ẩn bằng lá cây và buộc những cành cây phía trên những cái cây – gọi là “những con phố” cây bí ẩn.
Nhiều câu chuyện từ lâu đã nói rằng họ làm điều này để bảo vệ chính họ khỏi những kẻ săn mồi như những con sói tuyết dữ tợn hoặc những con mèo to lớn dữ tợn không kém (shadowcat), mà những vũ khí làm từ đá đơn giản – và thậm chí là những Lục tiên nhân tài ba nhất của họ – cũng không thể chống lại. Nhưng những câu chuyện khác thì tranh cãi với điều này, nói rằng kẻ thù lớn nhất của họ là những người khổng lồ, như đã được gợi ý trong những câu chuyện được kể ở phương Bắc, và có thể được chứng minh bởi Maester Kennet trong nghiên cứu về một nghĩa địa gần hồ Long Lake – nơi chôn cất một người khổng lồ với những đầu mũi tên bằng đá vỏ chai được tìm thấy giữa những xương sườn còn sót lại. Điều này cũng gợi nhớ đến một bản ghi chép về một một bài hát của man tộc trong quyển sách History of the Kings-Beyond-the-Wall của Maester Herryk, liên quan đến hai anh em Gendel và Gorne. Họ được kêu gọi để hòa giải một cuộc tranh chấp giữa một nhóm trẻ em và một gia đình những người khổng lồ về việc sở hữu một hang động. Gendel và Gorne, như được kể, cuối cùng đã giải quyết vấn đề nhờ vào mánh khóe của họ, khiến cả hai bên không còn bất cứ khao khát nào đối với cái hang đó nữa, sau đó cả hai anh em đã khám phá ra hang động đó là một phần trong một chuỗi những hang động vĩ đại hơn mà điểm kết thúc của nó là ở bên dưới Bức Tường. Thế nhưng dù những người man tộc không có chữ viết, nhưng những câu chuyện lâu đời của họ đúng là khiến người khác phải ghen tị. Tuy nhiên, cuối cùng những quái thú của rừng rậm và những người khổng lồ cũng liên minh với nhau, trở thành những hiểm họa vô cùng lớn.
Có một khả năng xuất hiện rằng lúc này đã có Bảy Vương Quốc trong Thời kỳ Bình minh, và có một chủng tộc thứ ba đang sinh sống ở đó nhưng khả năng này quá thiếu cơ sở cho nên nó đã bị dập tắt ngay lập tức.Những người ở Đảo Sắt kể rằng khi Tiền Nhân lần đầu tiên đến Iron Isles đã tìm thấy chiếc ngai Seastone Chair nổi tiếng trên Old Wyk, nhưng lúc đó những hòn đảo này không có người ở. Nếu đúng như thế thì bản chất và nguồn gốc về những gì làm nên chiếc ngai này là một bí ẩn. Maester Kirth trong bản thu thập về những truyền thuyết của những người ở Đảo Sắt, Songs the Drowned Men Sing, đã nói rằng chiếc ngai đã bị lấy đi bởi những vị khách từ bên kia Vùng biển Hoàng hôn (Sunset Sea), nhưng không có bằng chứng gì cho câu chuyện này, mà chỉ là sự suy diễn từ vị học giả.