Trò chơi vương quyền – Riverlands và Gia tộc Tully

Trò chơi vương quyền – Riverlands và Gia tộc Tully

Tựa sách: Thế giới của Băng và Lửa (tựa gốc: The World of Ice & Fire)

Tác giả: George. R.R. Martin

Nhóm dịch: Bapstory.net

Nhiều câu chuyện lịch sử đầy vinh quang và bi kịch đã trải dài trên khắp những vùng đất được tắm mát bởi dòng sông Trident cùng ba nhánh sông vĩ đại của nó.

Trải dài từ vùng Neck đến những bờ sông của Blackwater, và hướng đông đến những vùng ranh giới của xứ Vale, riverlands được ví như trái tim đang đập nhịp nhàng của Westeros. Không có vùng đất nào khác ở Bảy Vương quốc chứng kiến nhiều cuộc chiến đến như vậy, cũng như không có nơi nào thấy được sự trỗi dậy và sụp đổ của rất nhiều những vị vua nhỏ như nơi đây. Nguyên nhân cho điều này rất dễ hiểu. Giàu có và trù phú, biên giới riverlands giáp ranh với mọi nơi của vương quốc trong Bảy Vương quốc, trừ xứ Dorne, nhưng lại có ít những vùng đất ranh giới tự nhiên để ngăn chặn các cuộc xâm lược. Vùng nước của con sông Trident bồi đắp đất đai nơi đây khiến nó thích hợp cho việc định cư, canh tác và chinh phục, trong khi ba nhánh sông của nó kích thích giao thương hoặc thưởng ngoạn trong thời bình, và đóng vai trò trở thành những con đường và rào cản trong thời chiến.

Tầm quan trọng của Trident đối với nơi đây trở nên rõ nhất khi vua Harwyn Hoare, ông nội của Harren Đen, chiến đấu trên khắp riverlands chống lại Vua Bão Arrec. Những người cai trị từ đảo sắt có thể đạt được ưu thế trên những dòng sông và sử dụng chúng như một phương tiện để vận chuyển lực lượng của mình một cách nhanh chóng giữa các thành trì và chiến trường xa xôi. Vua Bão đã phải chịu thất bại nặng nề nhất tại nơi bãi cạn của Blue Fork gần Fairmarket, khi những chiến thuyền dài cho phép người đảo sắt có thể thâu tóm bãi cạn này dù cho số lượng quân của Arrec cực kỳ áp đảo.

Ba nhánh sông của con sông Trident mang những cái tên đúng như đặc điểm của nó: Red Fork, được phủ một màu bùn và phù sa rơi xuống từ những ngọn núi phía tây; vùng nước Green Fork chứa đầy những mảng rêu nổi lên từ vùng đầm lầy của Neck; và Blue Fork thì được đặt tên vì sự lấp lánh tinh khiết đầy sức sống của nhánh sông này. Những dòng nước trải rộng của chúng là những con đường cho các loại hàng hoá qua lại riverlands, và nơi đây đã chứng kiến hàng dài những con thuyền chèo bằng sào trải ra khắp cả dặm trên sông hoặc hơn thế nữa. Chưa từng có một thành phố nào ở riverlands, điều kì lạ này có vẻ (mặc dù những thị trấn buôn bán sầm uất rất phổ biến) do lịch sử đã tồn tại từ lâu đời của vùng này và xu hướng những vị vua trong quá khứ đã từ chối việc ban đất đai đã khiến những vùng như Saltpans, Thị trấn của Lãnh chúa Harroway hay Fairmarket không thể mở rộng.

Trải qua những chặng dài của thế kỷ khi Tiền Nhân thống trị toàn cõi Westeros, vô số những vương quốc nhỏ trỗi dậy và sụp đổ tại riverlands. Những câu chuyện lịch sử của họ gắn liền và tô điểm cùng với những câu chuyện và những bài hát, phần lớn đều bị lãng quên, ngoại trừ những cái tên của một vài những vị vua và những anh hùng huyền thoại, những người mà hành động của họ đã được khắc sâu trên những viên đá đượm màu thời gian bằng những cổ ngữ, và ý nghĩa của những nét chữ này đến tận bây giờ vẫn là những tranh cãi tại Citadel. Vì thế, trong khi những ca sĩ và những kẻ kể chuyện có thể hoa mỹ với chúng ta những câu chuyện đầy màu sắc về Artos Mạnh mẽ, Florian Ngốc nghếch, Jack Chín ngón, Sharra Nữ hoàng Phù thuỷ và Vua Xanh của Mắt Thần thì sự tồn tại những nhân vật này cần phải được nghiên cứu kỹ lưỡng bởi những học giả nghiêm túc.

Câu chuyện lịch sử thực sự của riverlands bắt đầu với sự xuất hiện của người Andalos. Sau khi vượt qua vùng biển hẹp và càn quét xứ Vale, những người chinh phục từ phía đông này đã di chuyển đến đây để biến nó thành của riêng họ, họ chèo thuyền vượt qua sông Trident và ba nhánh lớn của nó. Vào thời đó, có vẻ như người Andalos đã chiến đấu theo từng nhóm dưới sự chỉ huỷ của các thủ lĩnh, những người mà sau này các học sĩ sẽ vinh danh họ như những vị vua. Từng chút một, họ chiếm lấy quyền lực của những vị vua nhỏ sở hữu những vương quốc được dòng sông tưới tắm.

Những bài hát kể với chúng ta hết năm này qua năm nọ về Sự sụp đổ của Maidenpool và cái chết của vị vua trẻ, Florian Dũng cảm, đệ Ngũ; về Khúc sông cạn của Goá phụ, nơi ba người con trai của Lãnh chúa Darry giữ chân chỉ huy đội quân Andalos Vorian Vypren và những hiệp sĩ của anh ta trong một ngày một đêm, giết chết hàng trăm người trước khi chính họ cũng ngã xuống; về cái đêm ở Rừng Trắng, nơi được cho rằng những đứa trẻ của rừng rậm đã trồi lên từ bên dưới ngọn đồi rỗng để triệu hồi hàng trăm con sói chống lại cuộc hành quân của người Andalos, xé toạc hàng trăm người bên dưới ánh trăng khuyết; về Trận chiến Dòng sông Cay đắng vĩ đại, nơi những người Bracken của Stone Hedge và những người Blackwood của Raventree Hall đã cùng hợp sức chống lại những kẻ xâm lược, và chỉ bị thất bại bởi cú charge của 777 hiệp sĩ Andalos và bảy học sĩ với hình ngôi sao bảy cánh của Thất diện thần trên những tấm khiên của họ.

Ngôi sao bảy cánh đã đi theo người Andalos khắp mọi nơi mà họ đặt chân đến, biểu tượng này xuất hiện phía trước họ trên những tấm khiên và những cờ hiệu, được thêu trên những chiếc áo choàng của họ, đôi khi được khắc sâu vào da thịt của họ. Trong lòng nhiệt thành với Thất diện thần, những người chinh phục đã nhìn các vị thần cổ xưa của Tiền nhân và những đứa con của rừng rậm chẳng khác gì quỷ dữ, họ đốn ngã những cái cây linh thiêng đó bằng thép và lửa, phá hủy những cây trắng vĩ đại ở bất cứ đâu họ đã tìm thấy và chém hạ những khuôn mặt được chạm khắc trên đó.

Ngọn đồi vĩ đại mang tên Trái tim Ngôi Cao (High Heart) đặc biệt linh thiêng đối với Tiền nhân như đã luôn như thế với những đứa con của rừng rậm thời kỳ trước họ. Được bao quanh bởi các cây weirwood khổng lồ, cổ xưa như bất kỳ nơi cổ xưa nào từng được thấy ở Bảy Phụ quốc, High Heart vẫn là nơi ở của những đứa con và những lục tiên nhân. Khi vua Andal Erreg Sát tộc bao vây ngọn đồi, những đứa con đã trồi lên để bảo vệ nó, gọi tới rất nhiều những con quạ và đội quân sói.. hoặc là truyền thuyết kể với chúng ta như thế. Tuy nhiên, không có răng hay móng vuốt nào là đối thủ của những chiếc rìu thép của người Andalos, những người đã tàn sát những người lục tiên nhân, những con thú cũng như tộc Tiền nhân và xác chết của tất cả những người và con vật đó chất cao hơn một nửa chiều cao của đồi High Heart… hoặc có thể là những ca sĩ truyền tụng như vậy.

Bản ghi chép True History thì nói ngược lại, nó khăng khăng rằng những đứa con đã rời bỏ riverlands rất lâu trước khi người Andalos băng qua biển hẹp. Tuy nhiên, việc những cây weirwood đã bị đốn hạ vẫn xảy ra. Ngày nay chúng ta chỉ còn được nhìn thấy phần gốc còn trơ trọi nơi mà trước đây là những thân cây weirwood đứng sừng sững ở đó.

Mặc dù cái tên Erreg là một trong những điều đen tối nhất trong lịch sử cổ đại, người ta có thể tự hỏi liệu anh ta có thật sự tồn tại hay không. Archmaester Perestan đã gợi ý rằng Erreg có thể, trên thực tế, chỉ là một danh hiệu ám chỉ sự xấu xa của Andalos và hoàn toàn không phải là một cái tên của ai đó. Perestan đã nói nhiều hơn trong cuốn A Consideration on History, cho thấy vị thủ lĩnh Andal không tên này đã chặt cây theo lệnh từ đối thủ nào đó của vua sông, người đã sử dụng người Andalos như lính đánh thuê.

Vị vua kế cuối và vĩ đại nhất trong những vị vua sông đã đứng trước người Andalos là Tristifer đệ Tứ của Gia tộc Mudd, Chiếc búa Công lý, vị vua đã cai trị trong một lâu đài vĩ đại gọi là Oldstones, nằm trên một ngọn đồi gần bờ sông Blue Fork. Những ca sĩ đã hát với chúng ta rằng vị vua ấy đã chiến đấu một trăm trận chiến chống lại những kẻ xâm chiếm và chiến thắng 99 trận chiến, chỉ duy nhất ở trận chiến thứ một trăm là thất bại, khi ông ta cưỡi ngựa vào cuộc chiến chống lại một liên mình gồm 7 vị vua Andalos. Thế nhưng việc các ca sĩ đưa con số 7 này vào bài hát của họ có lẽ để hợp thức hoá với Thất diện thần mà thôi; cũng như có câu chuyện khác kể về cuộc chiến này, được xào nấu bởi những vị học sĩ như một bài học về sự tôn sùng tín ngưỡng.

Trước Gia tộc Mudd, đã có những vị vua quyền uy khác. Trong một vài những biên niên sử ghi chép lại rằng, Gia tộc Fisher là dòng dõi đầu tiên và lâu đời nhất của những vị vua sông (ở ghi chép khác thì cho rằng họ là triều đại thứ hai, và những tài liệu rời rạc được thu thập của báo cáo Annals of the Rivers từ các tu sĩ ở Thất diện thần ở Peaseale thì nói rằng họ thuộc triều đại thứ ba). Cả Blackwoods và Brackens đều tuyên bố đã cai trị riverlands ở nhiều thời điểm khác nhau trong suốt thời Kỷ nguyên Những Anh hùng.

Gia tộc Mudds đã thành công trong việc thống nhất nhiều nơi của riverlands hơn bất kỳ gia tộc nào trước đó, nhưng triều đại của họ không kéo dài. Chiếc búa Công lý được kế thừa bởi chính con trai của ông, Tristifer Đệ ngũ hay còn gọi là Tristifer Cuối cùng, người đã chứng minh không thể ngăn chặn đợt sóng xâm lược của Andalos và thậm chí thất bại ngay trong việc đoàn kết mọi người.

Các vị vua Andalos đã phá huỷ Oldstones và giết chết Tristifer Cuối cùng một cách tàn bạo, họ liên minh hôn nhân với các gia tộc danh giá còn lại của Tiền Nhân và tàn sát những người không chịu quỳ gối. Một tộc người hiếu chiến, hung bạo, những người Andalos chia nhau những vùng đất của riverlands. Máu của các vị vua cuối cùng của tộc Tiền nhân còn chưa kịp khô trước khi những kẻ chinh phục này bắt đầu chiến đấu với nhau để giành quyền thống trị. Mặc dù nhiều lãnh chúa tự xưng là Vua của các con sông và đỉnh đồi hoặc Vua của Trident, hàng thế kỷ sẽ trôi qua trước khi bất cứ vị quân vương nào trong số này cai trị riverlands đủ để xứng đáng với những danh xưng này.

Vị vua đầu tiên của tộc Andalos, người đã cai trị toàn bộ riverlands là một đứa con hoang được sinh ra từ cuộc tình bí mật giữa hai kẻ thù cổ xưa, Blackwoods và Brackens. Khi còn là một cậu bé, Benedict Rivers đã bị mọi người khinh miệt, nhưng anh ta đã trở thành chiến binh vĩ đại nhất trong độ tuổi của mình, Ser Benedict Liều lĩnh. Năng lực của anh ta trong trận chiến đã giành được sự ủng hộ của cả gia tộc ở phía ngoại lẫn phía nội, và chẳng mấy chốc, những lãnh chúa sông khác cũng quỳ gối trước anh ta. Mất hơn ba mươi năm để Benedict lật đổ những vị vua nhỏ bé cuối cùng của Trident. Chỉ khi vị vua cuối cùng từ bỏ vương vị, anh ấy mới đội lên đầu chiếc vương miện của chính mình.

Với tư cách là vua, anh ta được biết đến với cái tên Benedict Công lý, một cái tên làm anh ta hài lòng đến nỗi anh ta gạt bỏ họ con hoang của mình và lấy Justman làm họ mới của gia tộc. Vừa khôn ngoan vừa nghiêm khắc, anh ta trị vì trong 23 năm, mở rộng lãnh địa của mình đến tận Maidenpool và vũng Neck. Con trai anh ta, một Benedict khác, trị vì trong sáu mươi năm và bổ sung thêm Duskendale, Rosby, và cửa sông Blackwater vào vương quốc sông của mình.

Nhà Justman cai trị riverlands trong gần 3 thế kỷ, các giai thoại kể như vậy. Dòng dõi của họ bị chấm dứt khi Qhored Hoare, Vua của Đảo Sắt, sát hại những đứa con trai của Vua Bernarr II trong khi họ bị giam cầm ở Pyke. Cha của họ cũng không sống lâu hơn là bao, khi ông ta trở nên kích động trong một cuộc chiến vô vọng trả thù Đảo Sắt.

Một thời kỳ hỗn loạn và đổ máu tiếp theo sau đó. Vương quốc mà Benedict Liều lĩnh đã thống nhất với nhau đã bị xé nát một lần nữa, và một trăm năm xung đột đã chứng kiến những vị vua nhỏ bé: Nhà Blackwood, Bracken, Vance, Mallister, Charlton tranh giành nhau để giành quyền tối cao.

Người chiến thắng không thể ngờ tới trong những cuộc xung đột này là Lãnh chúa Torrence Teague, một kẻ phiêu lưu không rõ thân thế, kẻ đã thu được một khối tài sản bằng vàng trong một cuộc tấn công táo bạo vào vùng westerlands và sử dụng sự giàu có đó để mang những tay lính đánh thuê qua biển hẹp với số lượng lớn. Tất cả các chiến binh dày dạn kinh nghiệm, lưỡi kiếm của họ đã chứng minh sự khác biệt, và Teague lên ngôi Vua của Trident tại Maidenpool sau sáu năm dài chiến tranh.

Tuy nhiên, người ta nói rằng cả Vua Torrence và những người thừa kế của ông đều không ngồi an toàn trên ngai của họ. Những người Teague rất ít được yêu mến bởi những người mà họ cai trị, đến nỗi họ buộc phải giữ các con trai và con gái của tất cả các gia tộc lớn vùng Trident tại triều đình làm con tin, phòng trường hợp phản quốc. Mặc dù vậy, vị vua thứ tư của Teague, Vua Theo the Saddle-Sore, đã dành toàn bộ thời gian trị vì của mình, dẫn các hiệp sĩ của ông chống lại hết cuộc nổi loạn này đến cuộc nổi loạn khác, trong khi treo cổ con tin trên khắp các cành cây.

Cũng như Tiền nhân, triều đại của các vị vua sông Andalos cũng ngắn ngủi như thế, vì kẻ thù bao vây vương quốc của họ ở mọi phía. Người sắt từ các hòn đảo đột kích vào bờ biển của họ ở phía tây, trong khi những tên cướp biển từ Stepstones và Three Sisters cũng làm như vậy ở phía đông. Westermen cưỡi ngựa từ những ngọn đồi băng qua Red Fork để cướp bóc và xâm lược, và các bộ lạc trỗi dậy từ Những ngọn núi Mặt trăng để đốt phá, cướp bóc và bắt đi phụ nữ. Từ phía tây nam, các lãnh chúa vùng Reach gửi những đội quân hiệp sĩ sắt băng qua Blackwater bất cứ khi nào họ muốn; cho tới phía đông nam, nơi là lãnh địa của Những vị vua Bão, những kẻ luôn háo hức với vàng và sự vinh quang.

Trong lịch sử lâu dài của Trident, dưới hàng trăm người cai trị, hầu như không có lúc nào người dân vùng sông không có cuộc chiến với ít nhất một trong những kẻ “láng giềng” của họ. Đôi khi họ buộc phải chiến đấu với hai hoặc thậm chí ba kẻ thù cùng một lúc.

Tồi tệ hơn, rất ít những vị vua sông nhận được hưởng sự hỗ trợ hoàn toàn từ các lãnh chúa chư hầu. Ký ức về những sai lầm cổ xưa và những sự phản bội lâu đời chưa bao giờ phai nhạt đối với những lãnh chúa vùng sông, sự thù hằn của họ khắc sâu như những dòng sông đang tưới tắm cho vùng đất này. Hết lần này đến lần khác, một hoặc nhiều trong số những vị lãnh chúa này sẽ liên minh với một số kẻ xâm lược chống lại chính vua của họ; thật vậy, trong một số trường hợp, chính những vị lãnh chúa này đã đưa những người bên ngoài vào vùng sông, để nghị họ những vùng đất hoặc vàng hoặc gả con gái để được giúp đỡ chống lại kẻ thù – những vị vua – từ lâu này của mình.

Vua Benedict của Gia tộc Justman

Nhiều vị vua sông đã bị lật đổ bởi các liên minh như vậy, và mỗi trận chiến mới chỉ là nơi để phục vụ cho những mối liên minh tiếp theo. Từ những gì đã xảy ra, thật đơn giản để thấy rằng chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi một trong những kẻ xâm lược chọn ở lại và tuyên bố riverlands cho riêng hắn.

Người đầu tiên làm điều đó là Vua Bão, Arlan III Durrandon.

Humfrey của House Teague là Vua của những Dòng sông và những Ngọn đồi trong những ngày đó. Một người cai trị ngoan đạo, ông đã thành lập nhiều đền thờ và cố gắng đàn áp sự thờ phụng các vị thần cũ trong vương quốc của mình.

Điều này dẫn đến vùng Raventree nổi dậy chống lại ông ta vì nhà Blackwood chưa bao giờ chấp nhận Thất diện thần. Nhà Vance của Atranta và Nhà Tully của Riverrun tham gia cùng họ trong cuộc nội dậy. Vua Humfrey và những người trung thành của ông, được hỗ trợ bởi Swords và Stars của Faith Militant chuẩn bị tấn công nghiền nát họ thì Lãnh chúa Roderick Blackwood xin sự giúp đỡ từ Storm’s End. Quyền lãnh chúa của ông bị trói buộc vào Nhà Durrandon bằng hôn nhân, vì Vua Arlan đã lấy một trong những cô con gái của Lãnh chúa Roderick về làm vợ, cưới cô bằng những nghi thức cổ bên dưới cây weirwood vĩ đại đã chết tại rừng thiêng của Raventree.

Arlan III đã nhanh chóng hành động. Gọi tất cả các chư hầu của mình, Vua Bão đã dẫn một đội quân vĩ đại băng qua Blackwater Rush, đập tan Vua Humfrey và những người trung thành của ông ta trong một loạt các trận chiến đẫm máu và phả bỏ cuộc bao vây Raventree. Cả Roderick Blackwood và Elston Tully đều ngã xuống trong trận chiến, cùng với Những Lãnh chúa Bracken, Darry, Smallwood và cả Những Lãnh chúa Vance. Vua Humfrey, anh trai và là người bảo vệ ông, Ser Damon, và các con trai của ông Humfrey, Hollis và Tyler đều đã thiệt mạng trong trận chiến cuối cùng của trận chiến này, một cuộc chiến đẫm máu đã diễn ra bên dưới hai ngọn đồi được gọi là Mother Lemon Teats trên vùng đất mà cả Blackwoods và Brackens đều tuyên bố quyền cai trị.

Vua Humfrey là người đầu tiên chết ngày hôm đó, người ta đã viết như thế. Người thừa kế của ông, Hoàng tử Humfrey, đã tiếp nối vương miện và thanh kiếm của cha mình, nhưng chết một thời gian ngắn sau đó, người con trai thứ hai, Hollis, cũng làm như vậy, và rồi cũng bị giết. Và rồi cứ thế, vương miện đẫm máu của vị vua cuối cùng của dòng sông truyền từ người con trai này sang người con trai kia, và cuối cùng là anh trai của vua Humfrey, chỉ trong vòng buổi chiều hôm đó. Vào thời điểm mặt trời lặn, Nhà Teague đã hoàn toàn bị tận diệt, cùng với Vương quốc của Sông và Đồi. Cuộc chiến mà họ đã chết sau đó được gọi là Trận chiến sáu vị vua, để vinh danh Arlan III, Vua Bão và năm vị vua trên sông đã chết, thậm chí một số người chỉ kịp trị vì trong thời gian vài phút, không thể tính đến bằng giờ.

Một số lá thư được tìm thấy bởi những học giả phục vụ tại Storm’s End và Raventree Hall trong các thế kỷ sau đó cho thấy Arlan III đã không có ý định tự mình chiếm lấy riverlands khi anh ta hành quân phía bắc mà chỉ dự định khôi phục lại vương miện cho Nhà Blackwood, đại diện cho cha vợ của anh ta là Lãnh chúa Roderick. Tuy nhiên, cái chết của vị lãnh chúa này đã thay đổi kế hoạch đó, khi mà người thừa kế của Raventree lúc đó là một cậu bé tám tuổi, và Vua Bão không thích cũng không tin tưởng anh em còn sống của Lãnh chúa Blackwood. Có vẻ như Vua Arlan đã nhanh chóng xem xét về việc trao vương miện cho chị vợ của mình là Shiera, đứa con gái lớn nhất của Roderick Blackwood, và con trai của mình cai trị bên cạnh cô ấy, nhưng các lãnh chúa đã lên tiếng chống lại việc bị một người phụ nữ cai trị, và Vị vua đã quyết định riverlands trở nên một trong những vùng đất mình sẽ cai trị.

Và họ tiếp tục cai trị trong hơn ba thế kỷ, mặc dù các lãnh chúa đã nổi dậy chống lại Storm’s End ít nhất một lần mỗi thế hệ. Một tá những kẻ tự xưng mình mang họ những gia tộc vùng sông, cho rằng bản thân là Vua sông hoặc Vua của Trident và thề sẽ thoát khỏi ách thống trị của những kẻ gây bão. Một số kẻ thậm chí đã thành công… trong một hai tuần, một tháng, thậm chí một năm. Nhưng ngai vàng của chúng được xây dựng trên bùn và cát, và cuối cùng, một đội quân mới sẽ hành quân từ Storm’s End để lật đổ chúng và treo cổ những kẻ đã tự phụ dám thay thế vị trí của họ. Vì thế các triều đại không mấy vinh quang nhanh chấm chấm dứt, như của Lucifer Justman (Lucifer Dối trá), Marq Mudd (Mad Bard), Lãnh chúa Robert Vance, Lãnh chúa Petyr Mallister, Tiểu thư Jeyne Nutt, vua con hoang Ser Addam Rivers, vua nông dân Pate of Fairmarket, và Ser Lymond Fisher, Hiệp sĩ của Oldstones, cùng với hàng tá người khác.

Sự cai trị của Storm’s End lên riverlands cuối cùng cũng chấm dứt, nhưng kẻ phá vỡ quyền cai trị đó không phải là một lãnh chúa sông mà là mà là một đối thủ xâm lược từ bên ngoài vùng Trident: Harwyn Hoare, được gọi là Hardhand, Vua của Quần đảo Sắt. Vượt qua Vịnh Ironman với hàng trăm chiến thuyền, lực lượng của Harwyn đổ bộ lên vùng đất cách bốn mươi league về phía nam của Seagard và hành quân vào Blue Fork, mang theo những con thuyền trên vai và hành động đã được các ca sĩ của hòn đảo vẫn còn ca tụng.

Khi người đảo sắt di chuyển lên xuống dọc theo con sông, cướp bóc và đột kích khi họ cảm thấy thích thú, các lãnh chúa sông rút lui hoặc trú ẩn trong các lâu đài của họ, không muốn chiến đấu mạo hiểm dưới danh nghĩa của một vị vua mà nhiều người trong số họ đã chửi rủa. Những người cầm vũ khí đứng lên đã bị trừng phạt một cách dã man. Một hiệp sĩ trẻ táo bạo tên Samwell Rivers, con trai ruột của Tommen Tully, Lãnh chúa của Riverrun, tập hợp một đội quân nhỏ và gặp Vua Harwyn tại Tumblestone, nhưng đội quân của anh ta tan vỡ khi Hardhand tấn công. Hàng trăm người chết đuối khi đang cố gắng bỏ chạy. Bản thân Rivers đã bị chặt làm đôi, để mỗi nửa cơ thể đó có thể được giao trả cho cha và mẹ của anh ta.

Lãnh chúa Tully đã bỏ chạy khỏi Riverrun mà không chiến đấu, chạy trốn với tất cả sức lực của mình để tham gia vào đội quân đang tập hợp ở Raventree Hall dưới sự chỉ huy của Tiểu thư Agnes Blackwood và các con trai của bà. Nhưng khi Lady Agnes hành quân tiến về phía quân đảo sắt, người đang ở phe bà, Lãnh chúa Lothar Bracken đã phản bội và tấn công đội quân phía sau của bà với tất cả sức mạnh của hắn và khiến quân của bà chạy tán loạn. Bản thân phu nhân Agnes và hai con trai của bà đã bị bắt và giao cho vua Harwyn, người đã buộc người mẹ phải quan sát cảnh hắn đang bóp cổ con trai bà bằng tay không. Nhưng Tiểu thư Agnes đã không khóc nếu những câu chuyện kể lại là sự thật. “Ta còn những người con trai khác”, bà ấy nói với Vua của hòn đảo sắt. “Raventree sẽ tồn tại lâu dài sau khi ngươi và lũ người của ngươi bị hạ gục và tiêu diệt. Dòng dõi của ngươi sẽ kết thúc trong máu và lửa.”

Có khả năng lời tuyên bố mang tính tiên tri đó là một sự thêm vào sau này của một số ca sĩ hoặc những người kể chuyện. Những gì chúng ta biết là Harwyn Hardhand đã rất ấn tượng bởi sự kiên cường từ người tù nhân của anh ta đến nỗi anh ta đề nghị tha mạng cho bà và lấy bà làm vợ muối. “Ta thà để thanh gươm của ngươi đâm ta còn hơn là con cu của ngươi”, Tiểu thư Agnes trả lời. Và Harwyn Hardhand đã thực hiện mong ước của bà ấy.

Sự thất bại của đội quân Phu nhân Blackwood đã kết thúc sự chống đối của những lãnh chúa sông đối với người đảo sắt, nhưng không phải là kết thúc cuộc chiến, vì lời truyền miệng về cuộc xâm lược cuối cùng đã đến với Vua Arrec Durrandon tại Storm’s End xa xôi. Tập hợp một đội quân hùng mạnh, Vua Bão tức tốc tiến về phía bắc để gặp kẻ thù.

Vị vua trẻ này quá háo hức để chiến đấu với người đảo sắt đến nỗi anh ta sớm vượt qua đoàn tuỳ tùng mang vũ khí và lương thực ở phía sau – một lỗi lầm nghiêm trọng, khi mà lúc Arrec băng qua Blackwater và thấy rằng mọi lâu đài đều chống lại anh ta, cũng như không có lương thực hoặc gia súc nào được tìm thấy, khung cảnh lúc đó chỉ là những thị trấn bị đốt cháy và những cánh đồng phủ một màu đen.

Nhiều người trong số các lãnh chúa sông đã gia nhập vào lực lượng người đảo sắt sau đó. Dưới sự chỉ huy của Lãnh chúa Goodbrook, Paege và Vypren, họ di chuyển băng qua Blackwater và tấn công đội quân đang mang vũ khí và lương thực chậm chạp phía sau trước khi nó đến con sông, khiến toán  quân này của Arrec bỏ chạy tán loạn và chiếm lấy đồ lương thực và vũ khí của anh ta.

Vì sự tấn công đó, đội quân ở trong thể trạng đói khát của stormlanders khi đối mặt với Harwyn Hardhand tại Fairmarket, nơi Lothar Bracken, Theo Charlton, và một số các lãnh chúa khác đã tham gia cùng ông ta. Vua Arrec có số quân nhiều gấp đôi của kẻ thù, nhưng người của ông ta đã mệt mỏi sau những ngày hành quân, bối rối và tan rã, và nhà vua của họ sớm cho thấy mình là người cứng đầu vừa thiếu quyết đoán. Khi trận chiến được diễn ra, kết quả là một thất bại tan hoang dành cho stormlanders. Bản thân Arrec đã thoát khỏi cuộc tàn sát, nhưng hai anh em của anh ta đã chết trong trận chiến, và sự cai trị của Storm’s End trên vùng đất của Trident đã có một kết thúc nhanh chóng và đẫm máu.

Trên khắp riverlands, người ta kể rằng người dân vui mừng khi nghe tin, trong khi các lãnh chúa “đầy dũng cảm” của họ nổi dậy chống lại một toán quân nhỏ của stormlanders vẫn còn rải rác trong vùng, đuổi đi hoặc chém giết. Tiếng chuông tại Stoney Sept vang lên suốt một ngày một đêm, các câu chuyện đã nói như thế, và các ca sĩ và kẻ lang thang xin ăn đi từ thị trấn này sang thị trấn khác để tuyên bố rằng người của Trident sẽ lại là chủ nhân của họ một lần nữa.

Tuy nhiên thực tế chứng minh những lời chúc mừng này là vô cùng ngắn ngủi. Người ta kể lại rằng, đặc biệt là về Stone Hedge, Lãnh chúa Lothar Bracken đã có thoả thuận chung bằng niềm tin với người đảo sắt rằng Hardhand sẽ giúp anh ta thành vua một khi stormlanders bị trục xuất, nhưng không có bằng chứng bằng giấy tờ nào chứng thực cho thoả thuận này. Có vẻ như điều này là không đúng: Harwyn Hoare không phải là kiểu người có thể từ bỏ những vương miện. Giống như Arlan III Durrandon đã thực hiện ba thế kỷ trước đó, Harwyn đã tự mình tuyên bố cai trị riverlands. Những lãnh chúa sông đã chiến đấu bên cạnh hắn ta chẳng nhận được gì ngoài việc có một tên cai trị mới và tên cai trị này khắc nghiệt hơn, độc ác hơn và nghiêm khắc hơn so với người cũ.

Bản thân Lothar Bracken là một trong những người đầu tiên học được bài học đó khi anh ta tìm cách chống lại Hardhand nửa năm sau đó. Chỉ có một vài lãnh chúa nhỏ tập hợp dưới cờ hiệu của anh ta và Vua Harwyn đã nghiền nát đội quân anh ta hoàn toàn, cướp phá, thể hiện sự khỉnh bỉ với Stone Hedge và nhốt Lãnh chúa Bracken trong một cái lồng và treo lên trong gần một năm trời và để anh ta chết đói từ từ.

Sau này, Vua Arrec hai lần cố gắng vượt qua Blackwater để lấy lại những gì anh đã mất, nhưng không thành công. Con trai cả và người kế vị của ông, Vua Arlan V, cũng đã cố gắng và chết trong nỗ lực này.

Harwyn Hardhand cai trị riverlands cho đến khi anh ta chết (hưởng thọ 64 tuổi, trong khi đang tận hưởng niềm vui xác thịt của một trong nhiều người vợ muối của mình), và con trai và cháu trai của anh ta lần lượt tiếp tục sự thống trị của người đảo sắt đối với các những cư dân của Trident. Cháu trai của Harwyn, Vua Harren Đen, đã dành phần lớn cuộc đời của mình ở riverlands để xây dựng pháo đài khổng lồ mang tên mình, cũng trở về Quần đảo Sắt nhưng không thường xuyên.

Vua Bão Arrec quan sát trận chiến ở Fairmarket

Và rồi Aegon Chinh phục từ vùng biển xa xôi đến đây và chấm dứt Harren và Nhà Hoare. Sự cai trị của người đảo sắt trên riverlands kết thúc trong cuộc chiến đẫm máu đã nhấn chìm Harrenhal. Sau đó, Aegon phong Edmyn Tully của Riverrun, lãnh chúa riverlands đầu tiên tuyên thệ với gia tộc Targaryen, Lãnh chúa tối cao của Trident, các lãnh chúa khác là chư hầu. Vương quyền anh ta giữ lại cho mình; sẽ không có vị vua nào khác ở Westeros ngoài Aegon cả.

About The Author

Ngo David

Power is Power