The Witcher Quyển 2 – Điều ước cuối cùng

The Witcher Quyển 2 – Điều ước cuối cùng

Tác giả: Andrzej Sapkowski

Dịch giả: Tổng hợp

Số chương: 13

Tóm tắt: The Witcher gồm 7 quyển kể về cuộc đời của Geralt, một “Witcher”, là những người sở hữu sức mạnh và siêu năng lực đạt được thông qua luyện tập nhằm để chống lại các giống loài quái vật nguy hiểm trên thế giới

 

Như mọi khi, mèo và trẻ con để ý thấy anh đầu tiên. Một con mèo khoang đang nằm ngủ trên một đống củi phơi dưới ánh nắng ấm áp, giật mình tỉnh dậy, ngẩng cái đầu tròn lên, cụp tai lại, rít một tiếng và phóng vào bụi tầm ma. Thằng nhóc Dragomir ba tuổi, con trai của ngư dân Trigla, đang ngồi trên bậu cửa và cố gắng hết mức để làm cái áo đang bẩn lại càng bẩn thêm, bắt đầu hét lên khi trông thấy người kỵ sĩ đang đi qua.

Witcher đi từ tốn, không cố để vượt qua chiếc xe chở rơm đang chiếm mất nửa con đường. Một con lừa nặng cân bước lững thững phía sau anh, vươn cổ ra, và liên tục giật giật sợi dây đang buộc vào yên ngựa của witcher. Ngoài những túi hành lý thông thường, con vật còn phải mang theo một vật hình thù lớn đang bọc trong vải ở trên lưng. Bên sườn của con lừa màu trắng- xám có lẫn những vệt máu khô đã chuyển màu đen.

Chiếc xe cuối cùng cũng rẽ xuống một con phố bên cạnh để hướng tới nhà kho và bến cảng nơi những cơn gió biển tạt qua, mang theo mùi hắc ín và nước đái bò. Geralt tăng tốc. Anh không phản ứng lại với tiếng hét câm lặng của người phụ nữ bán rau đang nhìn chằm chằm vào cái bàn tay xương xẩu đầy móng vuốt thò ra từ bên dưới lớp vải treo trên yên, nhún nhẩy lên xuống theo nhịp di chuyển của con lừa. Anh không nhìn cái đám đông đang lẽo đẽo theo sau anh và xì xào đầy phấn khích.

Như thường lệ, có rất nhiều xe hàng đậu trước cửa nhà thị trưởng. Geralt nhảy xuống, chỉnh lại thanh kiếm sau lưng và buộc dây cương vào cái hàng rào gỗ. Đám đông đằng sau anh tụ tập thành một vòng tròn xung quanh con lừa.

Thậm chí cả ở bên ngoài, tiếng hét của thị trưởng nghe vẫn rất rõ.

“Điều đó bị cấm, ta bảo rồi! Bị cấm, mẹ kiếp! Ngươi không hiểu ta đang nói gì sao, hả đồ vô lại?”

Geralt bước vào. Trước mặt thị trưởng, nhỏ thó, mập mạp và đỏ au vì giận dữ, là một người dân làng đang vất vả giữ lấy cổ một con ngỗng.

“Cái gì – thần linh ơi! Có phải anh đấy không, Geralt? Đôi mắt này có đang đánh lừa tôi không đó?” Và lại quay sang người dân làng: “Đem nó đi đi, đồ con lợn! Điếc à?”

“Họ bảo là,” tay nông dân lắp bắp, nheo mắt nhìn con ngỗng, “là phải cống nạp một chút gì đó cho ông, không thì…”

“Ai bảo?” thị trưởng hét lên. “Ai? Rằng ta nhận hối lộ? Ta không nhận!

Biến đi! Xin chào, Geralt!” “Xin chào, Caldemeyn!”

Thị trưởng siết tay witcher và vỗ lên vai anh. “Anh đã không qua đây được hai năm rồi đó, Geralt. Nhỉ? Anh không bao giờ ở yên một chỗ được lâu, đúng không? Anh từ đâu tới vậy? A, mẹ nó, có khác biệt gì không chứ? Này, ai đó mang cho chúng ta ít bia đi! Ngồi xuống, Geralt, ngồi xuống. Ở đây đang loạn hết cả lên vì ngày mai chúng tôi sẽ họp chợ. Mọi việc với anh thế nào, kể tôi nghe đi!”

“Để sau. Hãy ra ngoài trước đã.”

Đám đông bên ngoài đã nhân lên gấp đôi nhưng khoảng trống xung quanh con lừa vẫn không giảm đi chút nào. Geralt kéo tấm vải trùm ra. Đám đông ồ lên và lùi lại. Miệng Caldemeyn há ra.

“Nhân danh các vị thần, Geralt! Cái gì thế?”

“Một con kikimora. Có phần thưởng nào cho nó không?”

Caldemeyn chuyển từ chân này sang chân kia, nhìn vào cái thân hình giống nhện với lớp da đen khô quắt, con mắt thủy tinh với đồng tử nằm thẳng đứng, những chiếc nanh như kim châm trong cái hàm đẫm máu.

“Từ…từ đâu…?”

“Trên con đê, cách đây chưa đầy bốn dặm. Trong đầm lầy. Caldemeyn, chắc phải có người đã mất tích ở chỗ đó. Trẻ con.”

“À thì, đúng. Nhưng không ai…ai mà đoán được…Này, mọi người, về nhà đi, quay lại làm việc! Đây không phải sô diễn đâu! Che nó lại đi, Geralt. Ruồi đang bâu kìa.”

Quay vào bên trong, thị trưởng cầm lấy một vại bia lớn và uống tới giọt cuối cùng mà không nói lời nào. Ông thở dài một hơi và khịt mũi.

“Không có phần thưởng nào cả,” ông nói u ám. “Chẳng ai lại nghĩ có một thứ như vậy rình rập trong khu đầm lầy. Đúng là có vài người đã mất tích tại những nơi đó, nhưng…hiếm có người lang thang gần con đê. Và tại sao anh lại ở đây? Sao anh không đi đường cái?”

“Trên đường cái tôi khó có thể kiếm sống được, Caldemeyn.”

“Tôi quên mất.” Thị trưởng nén một tiếng ợ, má phồng lên. “Và nơi này từng là một vùng rất thanh bình. Ngay cả quỷ lùn cũng hiếm khi đái vào sữa của phụ nữ. Vậy mà giờ đây, ngay cạnh chúng ta, là một loại ma quỷ nào đó. Tôi nên cảm ơn anh. Bởi vì để trả công cho anh thì tôi không thể. Tôi không có tiền.”

“Thật đáng tiếc. Tôi đang cần một khoản nhỏ để trụ qua mùa đông.” Witcher nhấp một ngụm bia, lau đi lớp bọt. “Tôi đang trên đường tới Yspaden, nhưng tôi không biết liệu có tới kịp trước khi tuyết chắn đường không. Tôi có thể sẽ bị kẹt lại một thị trấn nhỏ nào đấy trên đường Lutonski.”

“Anh có định ở lại Blaviken lâu không?”

“Không. Tôi không thể lãng phí thời gian. Mùa đông sắp đến rồi.”

“Anh định ở đâu đây? Với tôi nhé? Có một phòng trống trên gác xép. Cần gì phải để bản thân bị gạt bởi mấy tay chủ quán trọ, toàn một lũ trộm cắp. Chúng ta sẽ trò chuyện và anh có thể kể tôi nghe về thế giới rộng lớn bên ngoài.”

“Rất sẵn lòng. Nhưng Libushe sẽ nói gì đây? Rõ ràng từ lần trước là bà ấy không có ưa tôi.”

“Phụ nữ không có tiếng nói trong nhà của tôi. Nhưng, chỉ giữa hai ta thôi nhé, đừng làm cái trò mà anh đã làm trong bữa tối lần trước trước mặt bà ấy lần nữa.”

“Ý ông là khi tôi ném cái dĩa vào con chuột đó?”

“Không. Ý tôi là khi anh ném trúng nó, kể cả trong bóng tối.” “Tôi nghĩ như thế rất ấn tượng.”

“Đúng vậy. Nhưng đừng làm trước mặt Libushe. Và nghe này, cái…nó tên gì nhỉ…kiki…”

“Kikimora.”

“Anh có cần nó để làm gì không?”

“Tôi cần nó để làm gì? Ông cứ việc vứt nó xuống hố phân nếu chẳng có phần thưởng nào cả.”

“Đó không phải một ý tồi đâu. Này, Karelka, Borg, Carrypebble! Có đứa nào ở đó không?”

Một lính gác thị trấn bước vào với cây giáo đang ngả trên vai, lưỡi giáo va phải khung cửa.

“Carrypebble,” Caldemeyn ra lệnh. “Tìm ai đó giúp đi và dắt con lừa với cái đống rác bọc trong vải đó qua chuồng lợn, và vứt con kikimora xuống hố phân. Hiểu chưa?”

“Tuân lệnh. Nhưng…thưa thị trưởng…” “Cái gì?”

“Có lẽ là trước khi chôn cái thứ ghê tởm đó…” “Làm sao?”

“Chúng ta có thể đưa nó cho ngài Irion xem. Biết đâu nó lại có ích với ông ấy.”

Caldemeyn vỗ tay lên trán.

“Cậu không ngu tí nào đâu, Carrypebble. Nghe này, Geralt, có thể tay pháp sư trong thị trấn có thể trả cho anh chút gì đó cho cái xác kia. Các ngư dân mang cho ông ta đủ loại cá quái dị – octopedes, clabaters và herrongs – có một số chắc đã kiếm được ít tiền từ việc đó. Đi nào, đến tòa tháp thôi.”

“Ông có một pháp sư ở đây sao? Liệu ông ta ở hẳn hay chỉ đi ngang qua?”

“Ở hẳn luôn. Ngài Irion. Ông ta đã sống ở Blaviken được một năm rồi. Một phù thủy hùng mạnh, Geralt, anh sẽ thấy ngay từ vẻ bề ngoài của ông ta.”

“Tôi không nghĩ là một phù thủy hùng mạnh sẽ trả tiền cho một con kikimora đâu,” Geralt nhăn mặt. “Theo như tôi biết thì nó không phải là thành phần của loại thần dược nào cả. Ngài Irion của ông sẽ chỉ chửi tôi một trận thôi, chắc chắn rồi. Witcher chúng tôi và các pháp sư không ưa nhau cho lắm.”

“Tôi chưa bao giờ nghe ngài Irion sỉ nhục ai cả. Tôi không dám chắc là ông ấy sẽ trả tiền anh, nhưng thử cũng chẳng có hại gì. Có thể còn nhiều con kikimora như vậy nữa ở ngoài đầm lầy, và rồi sao? Hãy để tay pháp sư nhìn qua con quái vật và ếm một bùa chú nào đấy lên khu đầm lầy hay gì đó, đề phòng.”

Witcher suy ngẫm một lát.

“Được rồi, Caldemeyn. Kệ đi, chúng ta sẽ liều thử gặp ngài Irion. Đi thôi chứ?”

“Đi thôi. Carrypebble, đuổi lũ trẻ con đi và mang cái bịt tai ra đây. Mũ của tôi đâu rồi?”

***

Tòa tháp, xây bởi những khối đá granit nhẵn nhụi và lởm chởm tháp canh, trông khá ấn tượng, vượt xa những mái ngói dập nát và lán nhà thủng lỗ chỗ của thị trấn.

“Tôi thấy là ông ta đã tu sửa nó,” Geralt nhận xét. “Bằng thần chú, hay là ông ta nhờ ông làm?”

“Thần chú, chủ yếu là vậy.”

“Ông ta là người như thế nào, cái tay Irion này?”

“Tử tế. Ông ta giúp đỡ mọi người. Nhưng bản thân lại khá cô lập, không nói nhiều lắm. Ông ta hiếm khi rời tòa tháp.”

Trên cánh cửa, được trang trí bởi họa tiết tường vi trên nền gỗ nhạt màu, treo một cái gõ cửa khổng lồ hình đầu một con cá lồi mắt ngậm một chiếc vòng bằng đồng trong khuôn hàm đầy răng. Caldemeyn, rõ ràng là đã quen với cách hoạt động của món đồ này, lại gần, hắng giọng và lên tiếng:

“Thị trưởng Caldemeyn xin được gặp ngài Irion. Cùng với ông ấy là witcher Geralt, cũng xin được diện kiến.”

Trong một khoảng thời gian dài, chẳng có gì xảy ra cả, rồi bất chợt cái đầu cá di chuyển hàm răng lởm chởm và ợ ra một đám hơi nước.

“Ngài Irion không tiếp khách. Xin quý vị hãy rời đi.”

Caldemeyn loay hoay tại chỗ và nhìn Geralt. Witcher nhún vai.

Carrypebble ngoái mũi với sự tập trung cao độ.

“Ngài Irion không tiếp khách.” cái gõ cửa lặp lại một cách máy móc. “Xin quý vị hãy…”

“Tôi không phải quý vị,” Geralt lớn tiếng cắt lời. “Tôi là một witcher. Cái thứ ở trên lưng con lừa kia là một con kikimora, và tôi đã giết nó cách đây không xa lắm. Trông coi đến sự an nguy của khu vực xung quanh mình là trách nhiệm của mọi pháp sư trong vùng. Ngài Irion không cần phải nói chuyện với tôi, không cần phải tiếp đãi tôi, nếu đó là ý muốn của ông ấy. Nhưng hãy cứ để ông ấy khám xét con kikimora và tự rút ra kết luận. Carrypebble, tháo con kikimora ra và để nó ở trước cửa.”

“Geralt,” ông thị trưởng nói khẽ. “Anh sẽ đi nhưng tôi thì phải…”

“Về thôi, Caldemeyn. Carrypebble, bỏ ngón tay ra khỏi mũi và làm như tôi bảo đi.”

“Đợi một chút,” cái gõ cửa nói bằng một giọng hoàn toàn khác. “Geralt, có thật sự là anh đấy không?”

Witcher lầm bầm chửi thề.

“Tôi đang mất kiên nhẫn đây. Phải, chính là tôi. Thì sao?”

“Ra trước cửa đi,” cái gõ cửa nói, ợ ra một đám hơi nước nhỏ. “Một mình, tôi sẽ cho anh vào.”

“Vậy còn con kikimora?”

“Kệ mẹ nó. Tôi muốn nói chuyện với anh, Geralt. Chỉ mình anh thôi.

Xin thứ lỗi nhé, thị trưởng.”

“Có sao đâu, ngài Irion.” Caldemeyn phẩy tay. “Bảo trọng nhé, Geralt.

Chúng ta sẽ gặp lại sau. Carrypebble! Ném con quái vật xuống hố phân đi!” “Như ngài yêu cầu.”

Witcher lại gần cánh cửa trang trí, mà hé mở một chút – vừa đủ để anh lách người qua – rồi đóng sầm một cái, để anh lại trong bóng tối dày đặc

“Này!” anh la lên, không che giấu sự bực tức.

“Đợt một phút,” một giọng nói quen đến kỳ lạ đáp lại.

Cảm giác bất ngờ đến nỗi witcher lảo đảo và vươn tay ra, để tìm chỗ bám. Anh không tìm thấy gì hết.

Khu vườn nở rộ với màu tím và hồng, và có mùi mưa. Bầu trời bị chia làm hai bởi một cầu vồng sặc sỡ, nối từ tán những thân cây cho đến rặng núi xanh lục nằm ở phía xa. Ngôi nhà nằm trọn giữa khu vườn, nhỏ và khiêm tốn, chìm trong thục quỳ. Geralt nhìn xuống và nhận ra rằng mình đang ngập đến hông trong một biển húng tây.

“Chà, vào đi Geralt.” Giọng nói lên tiếng. “Tôi đang ở trước nhà.”

Anh tiến vào khu vườn, bước qua những tán cây. Anh để ý thấy một chuyển động phía bên trái và nhìn xung quanh. Một cô gái với mái tóc rạng rỡ, hoàn toàn khỏa thân, đang chạy dọc một hàng cây mang theo một cái giỏ đầy táo. Witcher nghiêm trang tự hứa rằng không gì sẽ làm anh ngạc nhiên được nữa.

“Cuối cùng. Xin chào, witcher.” “Stregobor!” Geralt ngạc nhiên.

Trong suốt cuộc đời mình, witcher đã từng gặp những tên cướp trông như ủy viên hội đồng, ủy viên hội đồng trông như ăn mày, gái điếm nhìn như công chúa, công chúa nhìn như bò cái và vua chúa giống như trộm cướp. Nhưng Stregobor luôn trông như, theo mọi quan điểm và định kiến, một pháp sư. Ông ta cao, gầy và hơi còng, với cặp lông mày xám vĩ đại rậm rạp và một cái mũi khoằm, dài. Trên hết cả, ông ta còn mặc một chiếc áo choàng đen với cổ tay loe rộng, và cầm một cây trượng có gắn một viên pha lê ở đầu. Geralt chưa từng gặp pháp sư nào nhìn giống Stregobor. Nhưng điều ngạc nhiên nhất chính là Stregobor đích thực là một pháp sư.

Họ ngồi xuống một cái ghế mây đặt cạnh một chiếc bàn cẩm thạch trắng nằm dưới mái hiên trước nhà, bao vây xung quanh là thục quỳ. Cô gái tóc vàng khỏa thân với giỏ táo tiến lại gần, mỉm cười, quay đi, ngoáy hông và trở lại khu vườn.

“Đó cũng là một ảo ảnh à?” Geralt hỏi, nhìn theo cái hông.

“Phải. Như mọi thứ ở đây. Nhưng bạn của tôi à, đó là một ảo ảnh xịn số một đấy. Hoa có mùi thơm, anh có thể ăn được táo, ong có thể đốt được anh, và cô ấy,” người pháp sư ám chỉ tóc vàng, “anh có thể…”

“Có lẽ để sau đi.”

“Khá đúng đấy. Anh đang làm gì ở đây vậy hả, Geralt? Vẫn lang thang ngày này qua tháng khác, đồ sát hết những đại diện cuối cùng của những giống loài sắp tuyệt chủng để kiếm tiền à? Anh kiếm được bao nhiêu với con kikimora kia? Không gì cả, tôi đoán vậy, nếu không thì anh đã chẳng đến đây. Ấy vậy mà có những người còn không tin vào định mệnh. Trừ phi anh biết tôi ở đây. Phải không?”

“Không, tôi không biết. Đây là nơi cuối cùng mà tôi nghĩ có thể tìm thấy ông. Nếu trí nhớ tôi vẫn còn chính xác, ông đã từng sống trong một thị trấn tương tự như này ở Kovir rồi.”

“Rất nhiều thứ đã thay đổi kể từ dạo đó.”

“Như tên của ông chẳng hạn. Có vẻ như giờ ông là ngài Irion rồi.”

“Đó là tên của người đã xây nên tòa tháp này. Ông ta chết khoảng 200 năm về trước, và tôi nghĩ rằng mình nên vinh danh ông ta bằng một cách nào đó nếu như đã trú ngụ nơi đây. Giờ tôi sống ở đây rồi. Đa số dân cư giờ sống dựa vào biển, và như anh biết đấy, chuyên môn của tôi, ngoại trừ ảo ảnh ra, là thời tiết. Đôi lúc tôi làm dịu một cơn bão, đôi lúc gọi lên một cơn bão, đôi lúc đem một đàn cá mối và cá tuyết vào gần bờ hơn bằng gió tây. Tôi sống ổn. Nếu,” ông ta thêm vào một cách khổ sở, “tôi có thể sống được.”

“Sao lại nếu? Ông đổi tên làm gì?”

“Định mệnh mang nhiều khuôn mặt. Của tôi thì đẹp ở bên ngoài và xấu ở bên trong. Cô ta đã vươn mấy cái móng vuốt quái quỷ đó ra với tôi…”

“Ông chẳng thay đổi tí nào cả, Stregobor.” Geralt cau mày. “Ông vẫn cứ nói chuyện khó hiểu trong khi làm mặt thông thái và khôn ngoan. Ông không nói bình thường được à?”

“Tôi có thể,” người pháp sư thở dài. “Tôi có thể nếu anh thích. Tôi đã tới được tận đây, trốn tránh khỏi một con quái vật muốn giết tôi. Xem ra cuộc chạy trốn của tôi là vô nghĩa – nó đã tìm thấy tôi. Khả năng cao là nó sẽ cố giết tôi vào ngày mai, hay muộn nhất là ngày kia.”

“Aha,” witcher bình thản. “Giờ thì tôi hiểu rồi.”

“Việc tôi phải đối mặt với tử thần không làm anh ấn tượng cho lắm nhỉ, phải không?”

“Stregobor,” Geralt lên tiếng, “đó là quy luật của thế giới. Người ta có thể chứng kiến đủ thứ trên con đường du hành. Hai tay nông dân giết nhau vì một mảnh ruộng, mà ngay ngày hôm sau, sẽ bị dẫm nát bởi hai người bá tước và đoàn tùy tùng của họ trong khi cố gắng làm điều tương tự. Đàn ông bị treo cổ bên vệ đường, cướp sát hại thương nhân. Cứ đi mỗi bước trong một thị trấn là vấp phải một xác chết nằm dưới cống. Trong cung điện họ đâm nhau bằng dao, và luôn có người ngã ngửa ra bàn mỗi phút tại một bữa tiệc, mặt xanh lè vì bị đầu độc. Tôi quen rồi. Vậy tại sao một lời đe dọa lại làm tôi ấn tượng được, và nhất là lại nhắm vào ông?”

“Lại nhắm vào tôi.” Stregobor nhắc lại với vẻ mỉa mai. “Và tôi coi anh như một người bạn. Tôi trông đợi vào sự giúp đỡ của anh.”

“Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau,” Geralt nói, “ là tại triều đình vua Idi của Kovir. Tôi tới lấy tiền công cho con amphisboena mà đang hoành hành khắp vùng đó. Ông và cái tay đồng đảng Zavist đó của ông tranh nhau gọi tôi là một tên lừa đảo, một cỗ máy giết chóc vô cảm và một kẻ ăn bám. Thành ra không chỉ Idi không thèm trả tôi một xu, ông ta còn gia hạn cho tôi 12 tiếng để biến khỏi Kovir, và vì cái đồng hồ cát của ông ta bị hỏng, tôi chỉ vừa mới kịp thoát ra. Và giờ ông nói trông đợi vào sự giúp đỡ của tôi. Ông nói một con quái vật đang đuổi theo ông. Ông sợ cái gì hả Stregobor? Nếu nó bắt kịp ông, cứ bảo là ông thích quái vật, là ông bảo vệ chúng và đảm bảo không tên witcher ăn bám nào có thể làm phiền chúng được. Quả thật, nếu con quái vật có xé xác và ăn sống ông, nó đúng là vô ơn quá mà.”

Người pháp sư lặng lẽ quay đầu đi. Geralt cười. “Đừng có phồng lên như cóc thế, pháp sư. Kể tôi nghe cái gì đang đe dọa ông đi nào. Rồi chúng ta xem có thể làm được gì.”

“Anh đã từng nghe nói đến Lời nguyền Mặt Trời Đen chưa?”

“Đương nhiên rồi. Ngoại trừ việc nó được gọi là Cơn điên của Eltibald Khùng, đặt theo tên của tay pháp sư đã khởi xướng ra khái niệm này và khiến cho hàng tá các cô gái từ các gia đình tử tế, thậm chí là quý tộc, bị sát hại hay giam hãm. Nó cho rằng họ bị quỷ ám, nguyền rủa, ô uế bởi Mặt Trời Đen, bởi vì đó, trong cái thứ ngôn ngữ kệch cỡm của các ông, là từ dùng để miêu tả một hiện tượng nhật thực đơn giản nhất.”

“Eltibald không hề khùng chút nào. Ông ta đã giải mã những ký tự trên các trụ đá Dauk, trên những bia mộ trong nghĩa trang Wozgor, và xem xét kỹ lưỡng mọi huyền thoại và truyền thuyết. Tất cả đều đề cập đến nhật thực rất rõ ràng. Mặt Trời Đen là điềm báo sự trở về của Lilit, vẫn được tôn vinh ở phương Đông dưới cái tên Niya, và ngày tàn của nhân loại. Con đường của Lilit sẽ được chuẩn bị bởi “sáu mươi người phụ nữ đội vương miện vàng, những kẻ sẽ đổ đầy những con sông trong thung lũng bằng máu.”

“Nhảm nhí,” Geralt phản bác. “Và hơn cả, nó chẳng có vần gì hết. Mọi lời tiên tri hẳn hoi đều có vần. Ai cũng biết trong đầu Eltibald và Hội Đồng Pháp Sư lúc đó nghĩ cái gì. Các ông đã lợi dụng những lời lảm nhảm của một kẻ điên để tăng thêm quyền lực cho mình. Để phá vỡ các liên minh, đập tan lòng trung thành dựa trên hôn nhân, khuấy đảo các triều đại. Nói ngắn gọn: để buộc thêm dây cho những con rối đội vương miện. Vậy mà ông dám ngồi đây lên mặt với tôi về tiên đoán, mà bất cứ người kể truyện lão làng nào ở chợ cũng phải thấy xấu hổ nếu nghe được.”

“Anh cứ việc giữ lấy quan điểm về giả thiết của Eltibald, hay về cách mà những lời tiên đoán được lý giải. Nhưng anh không thể phủ nhận sự thật rằng những cô gái sinh ra ngay sau nhật thực đều bị biến đổi một cách khủng khiếp.”

“Và sao lại không? Tôi đã nghe người ta nói ngược lại là đằng khác.” “Tôi đã có mặt trong một lần họ giải phẫu một trong số các cô gái đó,”

người pháp sư nói. “Geralt, cái mà chúng tôi tìm thấy bên trong hộp sọ và

xương sống là không thể diễn tả nổi. Một chất dịch đỏ xốp. Toàn bộ cơ quan nội tạng đều bị xáo trộn, có một số còn biến mất hoàn toàn. Tất cả được bao bọc bởi một thứ lông mao xanh-hồng. Trái tim có sáu ngăn, với hai ngăn bị teo gần hết. Anh nói sao với cái đó?”

“Tôi đã từng thấy có người mọc vuốt đại bàng thay cho bàn tay, nanh sói thay cho răng. Những người mọc thừa chi, thừa nội tạng và có nhiều hơn 5 giác quan. Tất cả đều là do ma thuật của các ông.”

“Anh nói rằng đã nhìn thấy đủ loại đột biến rồi phải không,” Người pháp sư ngẩng đầu lên. “Và anh đã tàn sát bao nhiêu trong số đó để kiếm tiền, để theo đuổi con đường witcher của mình? Thế nào? Bởi vì một người có thể mọc nanh sói và không làm gì hơn là nhe ra với đám lẳng lơ trong quán rượu, hay có thể mang trong người bản chất của một con sói cũng được, và tấn công trẻ con. Và đó cũng tương tự với những cô gái sinh ra sau nhật thực. Xu hướng mất trí dẫn đến tàn nhẫn, hung bạo, những cơn điên bộc phát và không kiềm chế nổi của họ đều đã được ghi nhận.”

“Ông có thể nói như vậy về bất kỳ người phụ nữ nào cũng được,” Geralt mỉa mai. “Ông muốn chứng tỏ cái gì đây? Ông hỏi tôi đã giết bao nhiêu người đột biến. Sao ông không hỏi tôi đã cứu được bao nhiêu khỏi lời nguyền, bùa chú? Tôi, một witcher mà ông khinh ghét. Và ông đã làm được gì nào, hỡi pháp sư vĩ đại?”

“Các phép thuật cao cường hơn đã được sử dụng. Của chúng tôi và cả các tu sĩ, từ nhiều đền thờ khác nhau. Mọi cố gắng đều dẫn đến cái chết của các đối tượng thí nghiệm.”

“Điều đấy chứng tỏ ông kém, chứ chẳng liên quan gì đến họ. Và giờ thì chúng ta đã có những cái xác đầu tiên. Tôi đoán là họ đều đã được giải phẫu?”

“Không. Đừng nhìn tôi như vậy, anh biết rất rõ là còn nhiều xác hơn thế mà. Ý định đầu tiên là thanh trừng hết tất cả bọn họ. Chúng tôi đã loại bỏ được một vài…Tất cả đều được giải phẫu. Một trong số đó thậm chí vẫn còn đang sống khi chúng tôi làm việc.”

“Và lũ khốn khiếp các ông còn có gan để nhiếc móc witcher? Ôi, Stregobor, rồi có ngày mọi người sẽ biết, và cho lũ các ông một bài học.”

“Tôi không nghĩ ngày đó sẽ đến sớm đâu,” người pháp sư tỏ ra khinh khỉnh. “Đừng có quên là chúng tôi hành động vì lợi ích chung của mọi người. Các cô gái đột biến đó sẽ nhấn chìm hàng tá vương quốc trong biển máu.”

“Đấy là pháp sư các ông nói vậy, với sống mũi ngẩng cao, kiêu ngạo và tự tin vào sự hoàn hảo của bản thân. Trong khi tiện nhắc đến, chắc là ông sẽ không muốn cho tôi biết rằng trong cái cuộc săn lùng người đột biến này, ông chưa một lần nào phạm sai lầm?”

“Được rồi.” Stregobor lên tiếng sau một hồi lâu im lặng. “Tôi sẽ thành thật, mặc dù vì sự an nguy của bản thân tôi không nên làm vậy. Chúng tôi có phạm sai lầm – nhiều hơn là một. Xác định được họ là một việc vô cùng khó khăn. Và đó là vì sao chúng tôi ngừng…loại bỏ họ, mà thay vào đó là cô lập.”

“Những tòa tháp trứ danh của các ông.” Witcher khịt mũi.

“Những tòa tháp của chúng tôi. Nhưng đó lại là một sai lầm nữa. Chúng tôi đã đánh giá thấp họ. Rất nhiều đã trốn thoát được. Một trào lưu giải cứu người đẹp điên rồ bỗng nổi lên trong giới hoàng tử, đặc biệt là các thanh thiếu niên, những kẻ mà chẳng có gì nhiều để làm và càng có ít hơn để mất. Đa số họ, may mắn thay, ngã gãy cổ…”

“Theo như tôi biết, những người bị nhốt trong tháp chết rất nhanh. Họ nói rằng các ông đã góp tay vào việc đó.”

“Đó là một lời vu khống. Nhưng đúng thật là những người trong tháp trở nên lãnh cảm rất nhanh, không chịu ăn uống…Điều thú vị là ngay trước khi chết, họ biểu hiện được một số tài năng tiên tri. Càng thêm chứng cứ cho sự đột biến.”

“Chứng cứ của ông ngày càng kém thuyết phục. Còn nữa không?”

“Tôi còn. Silvena, quý phu nhân của Narok, người mà chúng tôi chưa bao giờ có cơ hội tiếp cận bởi vì bà ta thâu tóm quyền lực quá nhanh. Giờ mọi thứ đang đổ bể ở Narok. Fialka, con gái của Evermir, đã trốn thoát khỏi tòa tháp của mình bằng một sợi dây thừng tự chế và giờ đang khủng bố toàn vùng Bắc Velhad. Bernika thành Talgar được giải thoát bởi một gã hoàng tử đần độn. Giờ thì hắn đã được ngồi trong nhà giam, mù, và khung cảnh đặc trưng nhất của Talgar là giá treo cổ. Còn vài trường hợp nữa.”

“Đương nhiên là còn rồi,” witcher đáp lời. “Ví dụ, tại Yamurlak, vương triều của Abrad già. Ông ta bị mắc tràng nhạc, không còn cái răng nào trong mồm, sinh ra vào khoảng mấy trăm năm trước lần nhật thực này, và không thể ngủ nổi trừ khi có người bị tra tấn đến chết trước mặt mình. Ông ta trừ khử sạch sẽ họ hàng và tàn sát một nửa vương quốc trong một lần – ông gọi là cái gì nhỉ – cơn điên bộc phát. Cũng có một số biểu hiện tính khí nóng nảy. Có vẻ như thời trẻ ông ta có biệt danh Abrad Điên-hết-mức. Ôi, Stregobor, nếu mà sự tàn bạo của các vị vua có thể được lý giải chỉ bằng đột biến hay nguyền rủa thôi thì tuyệt biết bao.”

“Nghe này, Geralt…”

“Không. Ông không thuyết phục được tôi với mớ lý luận đó đâu, hay chứng minh được rằng Eltibald không phải một gã sát nhân loạn trí, nên hãy quay lại chủ đề con quái vật đang đe dọa ông đi. Hãy hiểu rằng, sau màn giới thiệu vừa rồi, tôi không thích câu truyện này lắm. Nhưng tôi vẫn sẽ nghe hết.”

“Mà không xen ngang bằng những câu bình luận chua cay?” “Cái đó tôi không hứa được.”

“Thôi được rồi,” Stregobor cho hai tay vào ống tay áo thụng, “như thế càng khiến việc này lâu hơn thôi. Câu truyện bắt đầu ở Creyden, một vương quốc nhỏ trên phía bắc. Vợ của Fredefalk, hoàng tử của Creyden, là Aridea, một người phụ nữ khôn ngoan, được giáo dục đàng hoàng. Gia đình cô ấy sở hữu nhiều bảo vật ma thuật – và nhờ vào quyền thừa kế, chắc là vậy – cô ấy sở hữu trong tay một món đồ rất hiếm và quyền năng. Một trong những chiếc Gương Nehalenia. Chúng chủ yếu được dùng bởi các nhà tiên tri và bà đồng bởi khả năng dự đoán tương lai khá chính xác, dù hơi khó hiểu một chút. Aridea thường xuyên nhờ cậy đến chiếc Gương…”

“Với câu hỏi phổ biến nhất, tôi đoán thế,” Geralt xen ngang. “Thế gian ai đẹp được dường như ta? Tôi biết, tất cả Gương Nehalenia đều hoặc là rất lịch sự, hoặc là bị hỏng.”

“Anh sai rồi. Aridea quan tâm đến số phận vương quốc của mình hơn. Và chiếc Gương đã trả lời câu hỏi của cô ấy bằng việc dự đoán cái chết khủng khiếp của chính cô, và một cơ số những người khác bởi bàn tay, hay sai lầm, của con gái của Fredefalk từ cuộc hôn nhân đầu tiên của ông ta. Aridea đã báo việc này lên Hội Đồng, và Hội Đồng đã cử tôi đến Creyden. Chắc tôi không cần phải đề cập rằng con gái đầu lòng của Fredefalk sinh ra ngay sau nhật thực. Trong một thời gian dài tôi đã xoay sở điều tra bí mật. Trong khoảng thời gian đó, con bé đã tra tấn một con chim hoàng yến và hai con chó con, đồng thời móc mắt của một người hầu ra bằng một cái cán lược. Tôi làm vài thử nghiệm với lời nguyền, và đa số kết quả đều cho ra rằng đứa trẻ là người đột biến. Tôi đem chúng tới cho Aridea, bởi vì con gái của Fredefalk là cả thế giới đối với ông ta. Aridea, như tôi đã nói, không hề ngu…”

“Đương nhiên rồi,” Geralt lại xen ngang, “và chắc chắn rằng cô ta cũng chẳng yêu thương gì con nuôi của mình. Cô ta muốn chính máu mủ của mình được thừa kế ngai vàng. Tôi có thể đoán chuyện xảy ra tiếp theo. Sao vẫn chưa có ai siết cổ con bé? Và cả ông nữa, tiện tay.”

Stregobor thở dài, ngước mắt lên trời, nơi chiếc cầu vồng vẫn đang tỏa sáng rực rỡ và lung linh như tranh vẽ.

“Tôi muốn cách ly con bé, nhưng Aridea lại quyết định khác. Cô ấy gửi con bé vào rừng với một tên côn đồ thuê. Về sau chúng tôi tìm thấy hắn nằm trong bụi rậm…không mặc quần, nên cũng chẳng khó để tái hiện lại sự việc. Con bé cắm một cái ghim cài áo vào não hắn, xuyên qua mắt, chắc hẳn là trong khi tâm trí hắn đang bận làm việc khác.”

“Nếu ông nghĩ là tôi thấy thương hại hắn,” Geralt lầm bầm, “thì ông lầm rồi.”

“Chúng tôi tổ chức một cuộc săn người,” Stregobor tiếp tục, “nhưng mọi dấu vết của con bé đều biến mất. Tôi đã phải khẩn trương rời khỏi Creyden vì Fredefalk bắt đầu nghi ngờ. Bỗng nhiên, bốn năm sau tôi nhận được tin từ Aridea. Cô ấy đã điều tra ra con bé đang ở Mahakam cùng với 7 gnome mà con bé đã thuyết phục được rằng cướp thương nhân trên xa lộ thì có lời hơn là lao phổi trong hầm mỏ. Con bé có biệt danh là Shrike vì nó thích xiên những người bắt được lên cọc khi họ vẫn còn sống. Aridea đã thuê sát thủ vài lần, nhưng không kẻ nào quay về. Thế rồi, ngày càng khó tìm được người sẵn sàng đảm nhận công việc – Shrike đã trở nên khá nổi tiếng. Con bé học kiếm thành thục tới nỗi khó có người so bì được. Tôi đã được triệu hồi, và bí mật tới Creyden, chỉ để khám phá ra rằng có kẻ đã đầu độc Aridea. Đa số đều tin rằng đó là do Fredefalk, người đã tìm được một tình nhân trẻ trung, đầy đặn hơn. Nhưng tôi nghĩ đó là do Renfri.”

“Renfri?”

“Đó là tên con bé. Tôi nói rằng chính nó đã đầu độc Aridea. Không lâu sau khi hoàng tử Fredefalk chết trong một tai nạn đi săn kỳ quặc, con trai cả của Aridea biến mất không dấu vết. Đó chắc cũng là do bàn tay con bé. Tôi nói “con bé” bởi vì vào lúc đó nó mới 17 tuổi.”

“Trong khi đó,” người pháp sư tiếp tục sau một quãng nghỉ, “con bé và đám gnome đã trở thành cơn ác mộng của cả Mahakam. Cho tới một ngày, chúng xích mích vì chuyện gì đó, tôi không rõ lắm – chia chác của cải, hay đêm nay là đến lượt thằng nào ngủ với con bé – dù sao thì, chúng tàn sát lẫn nhau bằng dao. Chỉ có Shrike còn sống sót. Chỉ có con bé. Và lúc đó tôi thì đang ở quanh khu vực đấy. Chúng tôi chạm trán nhau: con bé nhận ra tôi ngay tức thì và biết vai trò của tôi trong vụ việc ở Creyden. Để tôi nói anh nghe, Geralt, tôi chỉ suýt soát kịp hét lên một lời nguyền – và tay tôi run như chưa bao giờ được run – khi con mèo hoang đó lao vào tôi với một thanh kiếm. Tôi đã biến nó thành một khối pha lê nhẵn nhụi. Một khi nó đã hôn mê, tôi quẳng khối pha lê xuống hầm mỏ của tụi gnome và đánh sập nó.”

“Không được gọn ghẽ cho lắm,” Geralt bình phẩm. “Câu thần chú đó có thể bị đảo ngược. Ông không thể thiêu cô ta ra tro sao? Sau cùng thì ông biết bao nhiêu câu thần chú kia mà.”

“Không. Đó không phải sở trường của tôi. Nhưng anh nói đúng, tôi đã mắc sai lầm. Một gã hoàng tử đần độn nào đó đã tìm thấy con bé, tiêu tốn cả một gia tài để đảo ngược lời nguyền và đem con bé như một chiến lợi phẩm về nhà ở một vương quốc khỉ ho cò gáy nào đấy tít phía đông. Cha của hắn, một lão già du côn, đã tỏ ra khôn ngoan hơn. Ông ta đập cho thằng con trai một trận, và tra hỏi Shrike về kho báu mà con bé và tụi gnome đã tích cóp được và giấu ở đâu đó. Sai lầm của ông ta là để cho thằng con cả hỗ trợ mình trong khi ông ta để con bé nằm dài trên cái bàn hành hình, khỏa thân. Bằng một cách nào đó, ngày hôm sau, cũng chính gã con cả đó – giờ không còn cha mẹ lẫn anh chị em – đã thống trị vương quốc, và Shrike thay thế cho người tình yêu thích nhất của hắn.”

“Có nghĩa là cô ta không hề xấu xí.”

“Cái đó là tùy con mắt nhìn. Con bé không được sủng ái lâu. Cho tới lần đảo chính đầu tiên trong cung điện, đấy là cho nó một cái tên hoành tráng rồi đấy – nó giống một cái nhà kho hơn. Rõ ràng là con bé vẫn chưa quên tôi. Nó cố ám sát tôi ba lần ở Kovir. Tôi quyết định không nên liều lần thứ tư và đợi nó quên đi chuyện này ở Pontar. Lại lần nữa, nó tìm thấy tôi. Lần này tôi trốn tới Angren, nhưng con bé cũng lùng ra tôi ở đấy. Tôi không biết nó làm kiểu gì, tôi đã che đậy dấu vết rất cẩn thận. Chắc hẳn đó phải là một khả năng nhờ vào gien đột biến của nó.”

“Điều gì đã ngăn ông biến cô ta thành một khối pha lê lần nữa? Ngại à?”

“Không. Tôi chẳng bao giờ bị những thứ đó. Con bé đã trở nên kháng ma thuật.”

“Không thể nào.”

“Có thể đấy. Nếu sở hữu trong tay một bảo vật hoặc hào quang cực mạnh. Hoặc có thể là nhờ gien đột biến của con bé, mà càng ngày càng phát triển. Tôi đã trốn thoát khỏi Angren và ẩn mình ở đây, ở Arcsea, tại Blaviken. Tôi đã sống trong yên bình được một năm rồi, nhưng con bé lại tìm ra tôi lần nữa.”

“Làm sao ông biết? Cô ta đã ở trong thị trấn rồi sao?”

“Phải. Tôi trông thấy nó trong quả cầu pha lê.” Người pháp sư vẫy cây đũa phép. “Con bé không đi một mình. Nó đang cầm đầu một băng nhóm, thế có nghĩa là nó đang mưu tính chuyện gì rất lớn. Geralt, tôi không còn nơi nào để chạy cả. Tôi không biết mình còn trốn đâu được nữa. Sự thật rằng anh có mặt ở đây tại thời điểm này không thể là ngẫu nhiên. Đó là định mệnh.”

Witcher nhướng một bên lông mày. “Ông đang nghĩ cái gì?” “Rõ ràng quá rồi còn gì. Anh sẽ giết con bé.”

“Tôi không phải một tên côn đồ cho thuê, Stregobor.” “Anh không phải một tên côn đồ, tôi đồng ý.”

“Tôi giết quái vật vì tiền. Những con thú gây nguy hại đến tính mạng người khác. Những cơn ác mộng được triệu hồi bởi ma thuật và bùa chú do bàn tay các ông. Không phải người.”

“Con bé không phải người. Nó chính xác là một con quái vật: một kẻ đột biến, một kẻ đột biến bị nguyền rủa. Anh đã mang một con kikimora đến đây. Shrike còn tệ hơn một con kikimora. Một con kikimora giết bởi vì nó đói, nhưng Shrike làm vậy vì khoái lạc. Hãy giết nó và tôi sẽ trả anh bao nhiêu tiền cũng được. Đương nhiên là phải trong giới hạn vừa phải rồi.”

“Tôi đã nói với ông rồi. Tôi coi câu truyện về đột biến và lời nguyền của Lilit là nhảm nhí. Cô gái có lý do để trả thù ông, và tôi sẽ không dính vào chuyện này. Hãy nhờ thị trưởng, hay lính gác. Ông là pháp sư của thị trấn, ông được luật pháp bảo vệ.”

“Tôi nhổ vào cái luật pháp, tay thị trưởng và sự giúp đỡ của ông ta!” Stregobor bùng nổ. “Tôi không cần bảo vệ, tôi cần phải giết nó! Không ai vào được tòa tháp này – tôi an toàn ở trong đây. Nhưng thế thì có nghĩa lý gì chứ? Tôi không định sống nốt phần đời còn lại trong một tòa tháp, và Shrike sẽ không bao giờ bỏ cuộc chừng nào tôi vẫn còn sống. Chẳng lẽ tôi phải ngồi đây và chờ chết hay sao?”

“Họ đã phải chịu như vậy. Ông biết gì không, pháp sư? Lẽ ra ông nên để cuộc săn lùng các cô gái đó lại cho những phù thủy hùng mạnh hơn. Lẽ ra ông nên thấy trước được hậu quả.”

“Làm ơn đi, Geralt.” “Không, Stregobor.”

Người pháp sư im lặng. Vầng mặt trời không thực trên bầu trời không thực chưa hề di chuyển một chút nào nhưng witcher biết ở Blaviken giờ đã là hoàng hôn rồi. Anh thấy đói.

“Geralt,” Stregobor cất lời, “khi chúng tôi nghe Eltibald trình bày, rất nhiều người đã hồ nghi. Nhưng chúng tôi đã quyết định chọn cái ác nhỏ hơn. Giờ tôi đang yêu cầu anh lựa chọn tương tự.”

“Cái ác là cái ác, Stregobor,” witcher nói nghiêm trang trong khi đứng dậy. “Dù là nhỏ, lớn, hay vừa, đều như nhau cả. Tỷ lệ có thể du di, những lằn ranh có thể lu mờ. Tôi không phải một ẩn sĩ sùng đạo, cả đời tôi không hoàn toàn chỉ làm những điều tốt. Nhưng nếu tôi phải chọn giữa một cái ác này hay cái ác kia, thì tôi thà không chọn còn hơn. Đã đến lúc tôi phải đi rồi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ngày mai.”

“Có thể,” người pháp sư nói, “nếu anh tới kịp.”

***

Tòa Án Vàng, nhà trọ thanh lịch của thị trấn, giờ này đang chật ních người và náo nhiệt. Khách khứa, dân địa phương lẫn người ngoài, chủ yếu đang tham gia vào các hoạt động đặc trưng cho vùng miền hay nghề nghiệp của mình. Những lái buôn nghiêm nghị cãi nhau với người lùn về giá cả và lãi suất tín dụng. Những lái buôn ít nghiêm túc hơn thì cấu mông các cô hầu bàn mang bia, bắp cải và đậu xanh trên tay. Những thằng đần trong thị trấn thì giả vờ am hiểu. Gái điếm đang cố chiều lòng những ai có tiền và hắt hủi những kẻ rỗng túi. Thợ thủ công và ngư dân uống như không có ngày mai. Một vài thủy thủ đang hát một bài ca ngợi sóng biển, lòng dũng cảm của thuyền trưởng và sắc đẹp của tiên cá, vế sau có vẻ sống động và chi tiết hơn rất nhiều.

“Cố nhớ lại đi, ông bạn.” Caldemeyn nói với chủ quán trọ, nghiêng người qua quầy rượu để nghe rõ hơn trong hỗn hợp tiếng ồn xung quanh. “Sáu người đàn ông và một cô ả, đều mặc đồ da đen đính bạc theo phong cách Novigrad. Tôi đã trông thấy họ ở ngưỡng cửa. Họ ở trọ tại đây hay quán Cá Ngừ?”

Người chủ quán nhăn trán và chùi một cái cốc lên tạp dề.

“Ở đây, thưa thị trưởng.” Cuối cùng ông ta nói. “Họ nói rằng tới đây vì phiên họp chợ nhưng tất cả đều mang theo kiếm, thậm chí cả người phụ nữ. Ăn mặc, đúng như ông nói, toàn đồ đen.”

“Được rồi,” thị trưởng gật đầu. “Giờ thì họ ở đâu? Tôi không thấy họ trong đây.”

“Ở mé trong. Họ trả bằng vàng.”

“Tôi sẽ vào một mình,” Geralt nói. “Không việc gì phải biến đây thành vấn đề với nhà chức trách trước mặt họ, ít nhất là trong lúc này. Tôi sẽ đem cô ta ra đây.”

“Có lẽ thế là tốt nhất. Nhưng hãy cẩn thận, tôi không muốn rắc rối.” “Tôi sẽ cẩn thận.”

Bài ca của các thủy thủ, dựa vào sự gia tăng tần suất những từ ngữ tục tĩu, đang đi tới hồi kết. Geralt vén bức màn – khô cứng và dính dáp đầy bụi bẩn – mà dùng để che phần mé trong sang một bên.

Sáu người đàn ông ngồi tại cái bàn. Shrike không ở cùng họ.

“Ngươi muốn gì?” người nhận ra anh đầu tiên la lên. Hắn trọc đầu và mặt bị hủy hoại bởi một vết sẹo chạy dọc lông mày trái, qua sống mũi đến má phải.

“Tôi muốn gặp Shrike.”

Hai dáng người tương tự nhau đứng dậy – cùng gương mặt vô hồn và điển trai, mái tóc rối bời dài đến vai, cùng trang phục đen gọn ghẽ đính bạc. Và với cùng một chuyển động như nhau, cả hai cầm lên hai thanh kiếm như sinh đôi đang đặt trên bàn.

“Bình tĩnh nào Vyr. Ngồi xuống đi, Nimir.” Người đàn ông mặt sẹo nói, chống khuỷu tay lên bàn. “Anh muốn gặp ai hả người anh em? Shrike là ai?”

“Anh biết rất rõ tôi đang nói tới ai mà.”

“Ai đây hả?” một người với thân hình như vận động viên, cởi trần, mồ hôi nhễ nhại, thắt lưng treo lủng lẳng đồ và một tấm đệm gai cài trên mu bàn tay lên tiếng hỏi. “Cậu biết hắn à, Nohorn?”

“Không.” Người đàn ông mặt sẹo trả lời.

“Một gã bị bệnh bạch tạng nào đó,” một người gầy gò, tóc đen ngồi cạnh Nohorn cười khúc khích. Gương mặt quý phái, cặp mắt đen lớn và tai nhọn cho thấy hắn là một nửa-elves. “Bạch tạng, đột biến, lũ dị hợm của tự nhiên. Vậy mà cái thể loại này được cho phép vào quán rượu cùng những con người tử tế.”

“Tôi đã nhìn thấy hắn ở đâu rồi.” Một người to béo, dạn dày sương gió với một bím tóc nói, đo lường Geralt bằng ánh mắt thâm hiểm.

“Chẳng quan trọng cậu đã nhìn thấy anh ta ở đâu, Tavik.” Nohorn nói. “Nghe này. Civril vừa mới sỉ nhục anh phút trước. Anh không định thách đấu cậu ta à? Buổi tối nay nhàm chán quá.”

“Không.” Witcher điềm tĩnh đáp lời.

“Còn tôi, nếu tôi đổ cái bát súp cá này lên đầu anh, anh có định thách đấu tôi không?” Người đàn ông cởi trần khục khặc.

“Bình tĩnh nào, Fifteen.” Nohorn trấn áp. “Anh ta nói không, nghĩa là không. Đấy là trong lúc này. Được rồi, người anh em, nói cái gì cần nói rồi lượn đi. Anh có một cơ hội để tự ra khỏi đây. Nếu không tuân theo, các thính giả đây sẽ mang anh ra.”

“Tôi không có gì để nói với các anh. Tôi muốn gặp Shrike. Renfri.”

“Có nghe thấy không, các chàng trai?” Nohorn liếc mắt qua các chiến hữu. “Anh ta muốn gặp Renfri. Và tôi có thể hỏi vì lý do gì không?”

“Không.”

Nohorn ngước đầu lên và nhìn cặp song sinh đang bước tới một bước, những chiếc khóa bạc trên hai đôi ủng kêu leng keng.

“Tôi biết rồi,” người đàn ông với bím tóc chợt nói. “Tôi biết đã nhìn thấy hắn ở đâu rồi.”

“Cậu đang lải nhải cái gì thế, Tavik?”

“Trước cửa nhà thị trưởng. Hắn mang một con gì đó trông như rồng đến để trao đổi, một kiểu lai tạp giữa nhện và cá sấu. Mọi người nói hắn là một witcher.”

“Witcher là cái gì?” Fifteen hỏi. “Hả? Civril?”

“Một tên pháp sư cho thuê.” gã nửa-elves trả lời. “Một tên phù thủy nhận một nắm bạc để làm phép. Tôi đã nói rồi, lũ dị hợm của tự nhiên. Một sự xúc phạm tới nhân loại và quy luật của thần linh. Những kẻ như hắn nên bị thiêu sống hết đi.”

“Chúng ta không thích pháp sư.” Tavik rít lên, không rời mắt khỏi Geralt. “Civril, tôi thấy có vẻ như chúng ta có nhiều việc để làm trong cái hố xí này hơn là mình tưởng đó. Không chỉ có một tên ở đây và ai cũng biết là chúng luôn đi cùng nhau.”

“Không giống lông cũng giống cánh.” Gã nửa-elves mỉm cười hiểm ác. “Không thể tưởng tượng nổi sao cái giống nhà ngươi lại được bước đi trên trái đất này. Ai đã đẻ ra lũ dị hợm các ngươi hả?”

“Một chút tôn trọng đi, làm ơn,” Geralt bình thản đáp lại, “bởi ta thấy mẹ ngươi chắc hẳn đã lang thang trong rừng một mình đủ lâu để ngươi có lý do tò mò về nơi sinh chốn đẻ của mình.”

“Có lẽ vậy,” gã nửa-elves trả lời, nụ cười trên gương mặt vẫn chưa biến mất. “Nhưng ít ra ta biết mẹ mình là ai. Witcher các ngươi không có được cái đặc ân đó.”

Geralt hơi tái đi một chút và mím môi. Nohorn, nhận thấy điều đó, phá lên cười.

“Chà, người anh em, anh không thể bỏ qua một lời sỉ nhục như vậy được. Cái thứ anh đeo sau lưng kia trông giống một thanh kiếm. Thế nào? Anh có định ra ngoài kia với Civril không? Buổi tối nay thật chán quá mà.”

Witcher không phản ứng. “Thằng hèn,” Tavik khịt mũi.

“Hắn nói cái gì về mẹ Civril ấy nhỉ?” Nohorn tiếp tục bằng chất giọng đều đều, tựa cằm lên tay. “Nghe có vẻ rất bậy bạ, nếu tôi hiểu đúng. Rằng bà ấy là một ả dễ dãi, hay gì đó. Này, Fifteen, ngồi nghe một tên lang thang xúc phạm mẹ chiến hữu của mình thì có hợp lý không? Một người mẹ là một điều thiêng liêng, thằng chó à!”

Fifteen chủ động đứng dậy, cởi kiếm ra và ném lên bàn. Hắn ưỡn ngực ra, chỉnh lại tấm đệm gai đeo trên vai, khạc một bãi và bước lên trước.

“Nếu vẫn còn chưa hiểu,” Nohorn nói, “thì Fifteen đang thách đấu ngươi tay bo đấy. Ta đã nói là họ sẽ mang ngươi ra khỏi đây mà. Dọn chỗ đi.”

Fifteen lại gần hơn và giơ nắm đấm lên. Geralt đặt tay lên cán kiếm. “Cẩn thận đấy,” anh nói. “Thêm một bước nữa và ngươi sẽ được nhìn bàn tay của mình nằm dưới sàn.”

Nohorn và Tavik nhảy dựng lên, cầm lấy kiếm. Cặp song sinh thầm lặng rút vũ khí ra trong cùng một chuyển động. Fifteen lùi lại. Chỉ có Civril là không động đậy.

“Có chuyện gì xảy ra ở đây thế, mẹ kiếp? Tôi không bỏ các anh lại một mình được một phút hay sao?”

Geralt quay người thật chậm và nhìn vào đôi mắt có màu như biển cả.

Cô ta cao gần bằng anh. Mái tóc màu rơm cắt nham nhở dài đến dưới mang tai. Cô ta đặt một tay lên cửa, mặc một chiếc áo khoác nhung bó người với một cái đai lưng trang trí. Chiếc váy của cô ta không đều – dài quá đầu gối ở bên trái, và ở bên phải để lộ ra bắp đùi to khỏe bên trên một chiếc ủng làm từ da hươu. Ở bên trái, cô ta mang một thanh kiếm. Ở bên phải, một con dao găm với chuôi nạm một viên ngọc vĩ đại.

“Mất giọng à?”

“Hắn là một witcher.” Nohorn lầm bầm. “Thì sao?”

“Hắn muốn nói chuyện với cô.”

“Thì sao?”

“Hắn là một pháp sư!” Fifteen rống lên. “Chúng ta không ưa pháp sư.” Tavik gầm gừ.

“Bình tĩnh nào, các chàng trai.” Cô gái nói. “Hắn muốn nói chuyện với tôi, đó không phải là tội. Các anh quay lại chơi vui vẻ đi. Và không được gây rối đấy. Mai là ngày họp chợ. Chắc chắn là các anh không muốn trò chơi khăm của mình làm ảnh hưởng đến một sự kiện quan trọng như vậy đối với cư dân của thành phố yên bình này?”

Một tiếng khúc khích rung động trong không khí giữa sự im lặng. Civril, vẫn đang nằm bò ra ghế, đang cười.

“Thôi nào, Renfri.” Gã nửa-elves khục khặc. “Sự kiện…quan trọng!” “Câm đi, Civril. Ngay lập tức.”

Civril ngừng cười. Ngay lập tức. Geralt không ngạc nhiên. Có gì đó rất lạ trong giọng nói của Renfri – thứ gì đó tương tự như ánh lửa phản chiếu trên lưỡi kiếm, tiếng người la hét khi bị tàn sát, tiếng ngựa hý và mùi máu. Những kẻ khác ắt cũng có liên tưởng giống vậy – thậm chí gương mặt sương gió của Tavik cũng tái đi.

“Thế nào, tóc-trắng.” Renfri phá vỡ sự im lặng. “Cùng ra phòng ngoài thôi. Hãy gặp ông thị trưởng đã cùng anh đến đây nào. Chắc là ông ta cũng muốn nói chuyện với tôi nữa.”

Khi trông thấy họ, Caldemeyn, đang ngồi đợi cạnh quầy rượu, chấm dứt cuộc trò chuyện nho nhỏ với chủ quán, ngồi thẳng dậy và gấp tay trước ngực.

“Nghe này, cô nương.” Ông ta nói nghiêm trang, không tốn thời gian với phép tắc lịch sự, “tôi đã biết được từ witcher xứ Rivia này lý do đã đưa cô tới Blaviken. Có vẻ như cô có thù oán với người pháp sư của chúng tôi.”

“Có lẽ thế. Vậy thì sao?” Renfri khẽ hỏi, bằng chất giọng lỗ mãng tương

“Ở đây có tòa án dành cho những việc đó. Những ai muốn dàn xếp tư thù bằng thép – ở Arcsea này – thì được coi là tội phạm. Và thêm nữa, một là cô rời khỏi Blaviken vào sáng sớm ngày mai cùng với đồng đảng của mình, hai là tôi sẽ tống các người vào nhà giam, để – anh nói thế nào nhỉ, Geralt?

“Để đề phòng.”

“Chính xác. Hiểu chưa, cô nương.”

Renfri thò tay vào trong túi xách đeo bên thắt lưng và rút ra một tấm giấy da đã được gấp nhỏ lại.

“Đọc đi, thị trưởng. Nếu ông biết đọc. Và đừng có gọi tôi là ‘cô nương’.”

Caldemeyn cầm tấm giấy da, đọc mất một lúc lâu, và không nói câu nào, đưa cho Geralt.

“Gửi tới các chư hầu và thần dân của ta,” witcher đọc to. “Ta tuyên bố rằng Renfri, công chúa của Creyden, phải được phục vụ và tiếp đón đàng hoàng, bất cứ ai dám ngược đẫi cô ấy đều sẽ đối mặt với cơn thịnh nộ của ta. Audoen, Vua…” Ngược đãi không đánh vần như vậy. Nhưng con dấu có vẻ là thật.”

“Bởi vì nó là thật,” Renfri nói, cướp lấy tấm giấy da từ tay anh. “Nó được đóng dấu bởi Audoen, người trị vì nhân từ của chúng ta. Đó là lý do vì sao tôi khuyên các ông không nên ngược đãi tôi. Bất kể có đánh vần ra sao, hậu quả sẽ là khôn lường. Ngài thị trưởng đáng kính, ông sẽ không tống tôi vào nhà giam. Hay gọi tôi là ‘cô nương’. Tôi vẫn chưa vi phạm điều luật nào cả. Ít ra là trong lúc này.”

“Nếu cô phạm chỉ một lỗi nhỏ,” Caldemeyn nhìn trông như sắp khạc một bãi, “tôi sẽ tống cô vào tù cùng với cái mảnh giấy này. Tôi thề với thần linh đấy, cô nương à. Đi thôi, Geralt.”

“Còn anh, witcher,” Renfri chạm vào vai Geralt. “Tôi muốn nói đôi lời.” “Đừng về muộn bữa tối nhé,” Ông thị trưởng vẫy tay, “nếu không

Libushe sẽ bực lắm đấy.”

“Tôi không về muộn đâu.”

Geralt tựa người lên quầy. Nghịch ngợm mặt dây chuyền đầu sói trong tay, anh nhìn vào đôi mắt xanh-lục của cô gái.

“Tôi đã nghe người ta nói về anh,” cô ta lên tiếng. “Anh là Geralt, witcher tóc trắng xứ Rivia. Stregobor có phải bạn anh không?”

“Không.”

“Điều đó khiến mọi chuyện dễ dàng hơn.”

“Không dễ quá đâu. Đừng trông đợi rằng tôi sẽ để yên chuyện này.” Đôi mắt Renfri nheo lại.

“Stregobor sẽ chết vào ngày mai,” cô ta nói khẽ, vuốt mái tóc cắt nham nhở ra khỏi trán. “Nếu hắn chết một mình thì sẽ đỡ rắc rối hơn.”

“Nếu ông ta chết một mình, phải. Nhưng sự thật là, trước khi Stregobor chết, một số những người khác cũng sẽ chết. Tôi không thấy còn khả năng nào khác.”

“Một số, witcher, là nói giảm đi rồi đấy.”

“Cô cần nhiều hơn là từ ngữ để dọa tôi, Shrike.”

“Đừng có gọi tôi là Shrike. Tôi không thích cái tên đó. Vấn đề là, tôi có thấy vài khả năng khác. Chúng đáng để bàn bạc thêm…nhưng Libushe đang đợi. Bà ấy có đẹp không, Libushe ý?”

“Cô chỉ có vậy để nói với tôi thôi sao?”

“Không. Nhưng anh nên đi đi. Libushe đang đợi.”

***

Có người đã ở sẵn trong căn phòng nhỏ trên gác mái của anh. Geralt biết từ trước cả khi bước vào phòng, nhận ra được nhờ vào rung động nhỏ gần như không phát ra từ tấm mề đay. Anh thổi tắt ngọn đèn dầu dùng để chiếu sáng lối lên cầu thang, rút con dao trong ủng ra, giắt vào sau thắt lưng và đặt tay lên nắm đấm cửa. Căn phòng rất tối. Nhưng không tối với một witcher.

Anh chủ đích bước qua ngưỡng cửa thật chậm, khẽ khàng đóng nó lại sau lưng mình. Giây tiếp theo anh nhảy vào cái bóng người đang ngồi trên giường, đè hắn xuống lớp chăn, ấn chặt tay vào dưới cằm hắn và với lấy con dao. Anh không rút nó ra. Có gì đó không đúng lắm.

“Không phải một khởi đầu tệ,” cô ta nói bằng giọng hơi nghẹt, nằm bất động bên dưới anh. “Tôi đã trông đợi vào cái gì đó như thế này, nhưng tôi không nghĩ là chúng ta lại lên giường nhanh đến vậy. Làm ơn bỏ tay anh ra khỏi cổ họng tôi với.”

“Là cô.”

“Là tôi. Giờ thì có hai khả năng. Một: anh xuống khỏi người tôi và chúng ta nói chuyện. Hai: chúng ta giữ yên tư thế này, mà nếu vậy thì tôi muốn cởi giày ra trước đã.”

Witcher bỏ cô gái ra. Cô ta thở dài, ngồi dậy và chỉnh trang lại tóc tai và quần áo.

“Thắp nến lên,” cô ta nói. “Tôi không nhìn được trong bóng tối, không như anh, và tôi thích nhìn mặt người đang nói chuyện với mình.”

Cô ta lại gần chiếc bàn – cao, mảnh mai, uyển chuyển – và ngồi xuống, duỗi đôi chân dài đeo ủng ra. Cô ta không mang theo vũ khí nào nhìn thấy được.

“Anh có gì để uống ở đây không?” “Không.”

“Vậy thật tốt là tôi đã mang theo cái gì đó,” cô ta cười, đặt một cái túi da heo cùng hai cái cốc lên bàn.

“Gần nửa đêm rồi,” Geralt nói, lạnh lùng. “Chúng ta vào vấn đề chính được không?”

“Đợi một phút đã. Đây, uống đi. Mừng sức khỏe của anh, Geralt.” “Tương tự, Shrike.”

“Tên tôi là Renfri, mẹ kiếp.” Cô ta ngẩng đầu lên. “Tôi cho phép anh không cần nêu tước hiệu, nhưng hãy thôi gọi tôi là Shrike đi.”

“Bé mồm thôi không cô sẽ đánh thức cả nhà dậy bây giờ. Liệu tôi có được biết vì sao cô lại lẻn vào đây bằng cửa sổ không?”

“Anh chậm hiểu thật, witcher. Tôi muốn cứu Blaviken khỏi cơn thảm sát. Tôi đã bò qua mái nhà như một con mèo cái vào giữa tháng ba để bàn chuyện đó với anh. Coi trọng cố gắng của tôi chút đi.”

“Tôi có.” Geralt nói. “Nhưng tôi không biết liệu tâm sự có giải quyết được cái gì không. Tình huống rất rõ ràng. Stregobor đang ở trong tòa tháp, và cô sẽ phải bao vây nó nếu muốn bắt được ông ta. Nếu làm vậy, cái lá thư miễn tội kia sẽ không cứu được cô. Audoen sẽ không bảo vệ cô nếu cô ngang nhiên vi phạm luật pháp. Thị trưởng, lính gác, toàn bộ Blaviken sẽ chống lại cô.”

“Toàn bộ Blaviken sẽ hối hận vì dám chống lại tôi.” Renfri mỉm cười, để lộ ra một chiếc răng nanh trắng như thú săn mồi. “Anh đã nhìn qua các chàng trai của tôi chưa? Họ là dân chuyên nghiệp cả đấy, tôi đảm bảo. Anh có thể tưởng tượng nổi một cuộc đấu giữa họ và cái đám lính gác đần độn cứ liên tục vấp ngã bởi chính cán giáo của mình không?”

“Cô có tưởng tượng nổi là tôi sẽ đứng yên nhìn một cuộc đấu như vậy diễn ra không? Tôi đang ở tại nhà của thị trưởng, như cô có thể thấy. Nếu cần, tôi sẽ đứng về bên của ông ấy.”

“Tôi không nghi ngờ việc đó.” Renfri bất chợt nghiêm túc. “Nhưng khả năng cao là anh sẽ đứng một mình trong khi những kẻ còn lại co cụm dưới tầng hầm. Không một chiến binh nào trên thế giới có thể đấu lại bảy kiếm sĩ cùng lúc. Vậy nên, tóc-trắng, hãy dừng dọa dẫm nhau lại đi. Như tôi nói đó: thảm sát và đổ máu có thể tránh được. Có hai người có khả năng ngăn chặn điều này.”

“Tôi đang nghe đây.”

“Người đầu tiên,” Renfri lên tiếng, “chính là Stregobor. Lão tự nguyện rời tháp, tôi sẽ đưa lão đến một nơi vắng vẻ, và Blaviken lại chìm vào yên bình và quên hết toàn bộ vụ việc.”

“Stregobor có vẻ điên, nhưng không điên tới mức đó.”

“Ai mà biết được, witcher, ai mà biết được. Có một số lập luận là không thể chối từ, như tối hậu thư Tridam chẳng hạn. Tôi định sẽ trình bày nó với tay pháp sư.”

“Cái tối hậu thư này là gì?”

“Đó là bí mật ngọt ngào của tôi.”

“Tùy cô thôi. Nhưng tôi không nghĩ nó sẽ có hiệu quả đâu. Răng Stregobor đánh cầm cập khi nhắc đến cô. Một tối hậu thư mà thuyết phục được ông ta tự nguyện nộp mình vào bàn tay đẹp đẽ của cô sẽ phải hợp lý lắm đấy. Vậy người còn lại là ai? Để tôi đoán nhé.”

“Tôi tò mò không biết anh sắc xảo cỡ nào, tóc-trắng.”

“Đó là cô, Renfri. Cô sẽ thể hiện một phẩm chất xứng tầm công chúa – tôi đang nói gì thế này, một sự cao thượng của hoàng gia và từ bỏ cuộc trả thù của mình. Tôi đoán đúng chứ?”

Renfri ngửa đầu ra sau và cười, lấy tay che miệng. Rồi cô ta im lặng và chiếu đôi mắt lấp lánh lên witcher.

“Geralt,” cô ta nói, “tôi đã từng là một công chúa. Tôi có mọi thứ mình muốn. Người hầu, váy vóc, giày dép. Quần lót bằng vải lanh. Nữ trang, ngựa, cá vàng trong một cái hồ. Búp bê, và một cái nhà búp bê còn to hơn căn phòng này. Đó đã là cuộc sống của tôi cho tới khi Stregobor và ả điếm Aridea đó ra lệnh cho một tên thợ săn làm thịt tôi trong rừng và mang về lá gan và quả tim. Đáng yêu thật, anh không nghĩ vậy sao?”

“Không. Tôi mừng là cô đã trốn được khỏi tên thợ săn, Renfri.”

“Có cứt ấy mà tôi trốn được. Hắn thương hại tôi và thả tôi đi. Sau khi thằng chó ấy đã cưỡng bức và cướp sạch đồ của tôi rồi.”

Geralt, nghịch ngợm sợi dây chuyền, nhìn thẳng vào mắt cô ta. Renfri không hạ ánh nhìn.

“Đó là cái kết cho nàng công chúa,” cô ta tiếp tục. “Cái váy rách bươm, cái quần lót bẩn thỉu. Và sau đó là bụi, cơn đói, mùi hôi thối và sự dày vò. Bán mình cho bất cứ lão già nào để đổi lấy một bát súp hay một mái nhà. Anh có biết tóc tôi đã từng như nào không? Lụa. Và nó dài quá cả hông tôi một thước. Tôi đã phải cắt đến tận da đầu bằng một cái dao nạo lông cừu khi nó bị chấy. Nó không bao giờ mọc lại như trước được.”

Cô ta im lặng một lúc, lơ đãng vuốt những lọn tóc dài ngắn khác nhau phủ trên trán.

“Tôi ăn trộm để khỏi phải chết đói. Tôi giết để tránh bị giết. Tôi đã bị nhốt trong những xà lim sặc mùi nước đái, không biết rằng họ sẽ treo cổ tôi vào sáng mai, hay quất cho tôi một trận và thả đi. Và trên hết cả bà mẹ kế của tôi và gã pháp sư của anh liên tục theo gót tôi, với cái đám sát thủ và thuốc độc và bùa chú. Vậy mà anh muốn tôi thể hiện đức cao thượng hoàng gia? Tha thứ cho lão? Tôi sẽ bứt đầu lão ra trước.”

“Aridea và Stregobor cố đầu độc cô sao?”

“Bằng một quả táo tẩm bạch anh. Tôi được cứu nhờ một tay gnome, và một cơn nôn mửa như muốn lộn cả ruột ra ngoài. Nhưng tôi đã sống.”

“Đó có phải là một trong bảy gã gnome không?” Renfri, đang rót rượu, đông cứng với bàn tay cầm cái túi da.

“Ah,” cô ta thốt lên. “Anh biết khá nhiều về tôi đấy chứ. Phải không? Anh có ác cảm gì với gnome à? Hay những sinh vật giống người? Họ còn đối tốt với tôi hơn cả con người, nhưng chẳng liên quan gì đến anh.”

“Stregobor và Aridea săn lùng tôi như một con thú hoang. Cho tới khi tôi trở thành thợ săn. Aridea chết trên giường của mình. Bà ta may là tôi đã không tóm được bà ta trước lúc đó – tôi có một kế hoạch rất đặc biệt dành cho nữ hoàng, và giờ thì tôi có một dành cho tay pháp sư. Anh có nghĩ lão đáng chết không?”

“Tôi không phải quan tòa. Tôi là một witcher.”

“Anh đúng là như vậy. Tôi đã nói rằng có hai người ngăn chặn được đổ máu ở Blaviken. Người thứ hai chính là anh. Tên pháp sư sẽ để anh vào trong tháp. Anh có thể giết lão.”

“Renfri,” anh nói điềm tĩnh, “cô ngã đập đầu từ mái nhà trên đường tới phòng tôi à?”

“Anh có phải là một witcher hay không, chết tiệt? Họ nói rằng anh đã giết một con kikimora và đem nó tới đây trên một con lừa để đổi lấy tiền. Stregobor còn tệ hơn một con kikimora. Nó chỉ là một con thú không biết suy nghĩ, giết chóc bởi vì các vị thần đã tạo ra nó như vậy. Stregobor là một con quái vật tàn bạo thực sự. Hãy mang lão tới cho tôi trên một con lừa và tôi sẽ không quan tâm anh đòi bao nhiêu tiền.”

“Tôi không phải một tên côn đồ cho thuê, Shrike.”

“Anh không phải,” cô ta đồng ý với một nụ cười. Cô ta ngửa ra sau ghế và vắt chân lên bàn mà không thèm che đùi lại. “Anh là một witcher, một người bảo vệ nhân loại trước cái ác. Và cái ác chính là sắt và lửa mà sẽ gây ra đại họa ở đây nếu chúng ta đấu với nhau. Anh không nghĩ rằng tôi đang đề nghị một cái ác nhỏ hơn sao, một giải pháp tốt hơn? Thậm chí cả với cái tên Stregobor khốn khiếp đó. Anh có thể giết lão một cách nhân từ, với một đường kiếm. Lão sẽ chết mà chưa kịp nhận ra. Trong khi tôi thì đảm bảo điều ngược lại cho lão nếu rơi vào tay mình.”

Geralt im lặng.

Renfri duỗi mình, vươn tay ra.

“Tôi hiểu sự do dự của anh,” cô ta nói. “Nhưng tôi cần một câu trả lời ngay.”

“Cô có biết vì sao mà Stregobor và vợ của đức vua lại muốn giết mình không?”

Renfri đột ngột ngồi thẳng dậy và bỏ chân xuống khỏi bàn.

“Quá rõ ràng rồi,” cô ta gầm gừ. “Tôi là người thừa kế ngai vàng. Con của Aridea sinh ngoài giá thú và không có quyền…”

“Không.”

Renfri cúi đầu, nhưng chỉ trong một giây. Đôi mắt cô ta rực sáng. “Được thôi. Có vẻ như tôi bị nguyền rủa hay sao đó. Xâm nhiễm từ trong bụng mẹ. Có vẻ như tôi là…”

“Ừ sao?”

“Một con quái vật.” “Và cô có phải không?”

Trong một giây ngắn ngủi, cô ta trông hoàn toàn bất lực, tan vỡ. Và vô cùng buồn bã.

“Tôi không biết, Geralt,” cô ta thì thầm, và gương mặt lại trở nên cứng rắn. “Bởi vì làm sao mà tôi biết được chứ, mẹ kiếp? Khi cắt phải tay, tôi chảy máu. Tôi chảy máu mỗi tháng. Tôi đau bụng khi ăn quá nhiều, và say khi uống rượu. Tôi hát khi vui vẻ và chửi bới khi buồn bực. Khi ghét ai đó tôi giết họ và khi…Nhưng đủ rồi! Anh trả lời đi, witcher.”

“Câu trả lời của tôi là không.”

“Anh có nhớ tôi đã nói gì không?” cô ta hỏi sau một hồi im lặng. “Có những yêu cầu mà ta không thể khước từ, vì hậu quả là vô cùng khủng khiếp, và đây chính là một. Hãy nghĩ kỹ đi.”

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Và gợi ý của tôi cũng nghiêm túc không kém.”

Renfri im lặng một lúc lâu, nghịch sợi dây chuyền ngọc trai quấn ba lần quanh cổ trước khi buông thõng trước ngực đầy khiêu gợi, những đường cong chỉ hiện vừa đủ qua khe áo cô ta.

“Geralt.” cô ta hỏi. “Có phải Stregobor đã nhờ anh giết tôi không?” “Phải. Ông ta tin rằng đó là cái ác nhỏ hơn.”

“Liệu tôi có thể tin rằng anh đã từ chối lão không, như đã từ chối tôi?” “Cô có thể.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi không tin vào cái ác nhỏ hơn.”

Renfri mỉm cười nhẹ nhàng, một vẻ mặt cau có xấu xí trong ánh nến vàng vọt.

“Anh nói rằng không tin vào nó. Thì anh đúng, theo cách nào đó. Chỉ có cái ác và cái ác lớn hơn tồn tại và đằng sau chúng, trong bóng tối, là cái ác thực sự đang ẩn nấp. Cái ác thực sự, Geralt, là một thứ mà anh không hình dung nổi, kể cả khi anh tin rằng không gì có thể làm mình ngạc nhiên được nữa. Và đôi khi cái ác thực sự nắm lấy cổ anh và ra lệnh cho anh chọn giữa nó và một cái ác nhỏ hơn, ít xấu xa hơn.”

“Mục đích của cô là gì, Renfri?”

“Không gì cả. Tôi đã uống một chút và giờ đang chiêm nghiệm triết lý. Tôi đang tìm kiếm sự thật. Và tôi đã tìm được một: cái ác nhỏ hơn có tồn tại, nhưng ta không thể chọn giữa chúng. Chỉ có cái ác thực sự mới có thể ép ta chọn lựa. Dù ta có thích hay không.”

“Có lẽ là tôi uống chưa đủ.” Witcher mỉm cười chua chát. “Và trong khi đó, đã qua nửa đêm rồi. Hãy nói trắng ra đi. Cô sẽ không giết Stregobor ở Blaviken bởi vì tôi sẽ không để cô làm thế. Tôi sẽ không để một cuộc thảm sát diễn ra ở đây. Vậy nên, tôi nói lần thứ hai, hãy từ bỏ tham vọng trả thù đi. Hãy chứng tỏ với ông ta, với tất cả mọi người, rằng cô không phải một con quái vật phi nhân tính và khát máu. Hãy chứng tỏ rằng ông ta đã làm cô tổn thương tới mức nào bằng sai lầm của mình.”

Trong một lúc Renfri ngắm nhìn tấm mề đay của witcher đung đưa trong khi anh xoắn sợi dây xích.

“Và nếu như tôi nói với anh, witcher, rằng tôi không thể tha thứ cho Stregobor hay từ bỏ tham vọng báo thù của mình, vậy có nghĩa là tôi sẽ thừa nhận rằng lão đã đúng, có phải không? Tôi sẽ chứng tỏ rằng mình đích thực là một con quái vật bị thần linh nguyền rủa? Anh biết gì không, khi tôi mới tập làm quen với cuộc sống này, một tên lính đánh thuê đã nhận tôi vào. Hắn mê mẩn tôi, mặc dù tôi thấy hắn thật tởm lợm. Vậy nên mỗi lần muốn phang tôi hắn phải đập tôi mềm đến nỗi không di chuyển được, thậm chí cả đến ngày hôm sau. Một buổi sáng tôi dậy khi trời vẫn còn tối và cắt cổ hắn bằng một lưỡi hái. Lúc đó tôi vẫn chưa điệu nghệ như bây giờ, và một con dao có vẻ bé quá. Và trong khi đứng đó nghe hắn ậm ực và nghẹt thở, nhìn hắn giãy dụa, tôi cảm thấy vết chân và nắm tay hắn in trên người mờ đi, và tôi cảm thấy, ôi, thật tuyệt, tuyệt biết bao…Tôi bước ra ngoài, huýt sáo, nhún nhảy, cảm thấy vui sướng, hạnh phúc vô ngần. Và lần nào cũng như vậy. Nếu không thì ai lại tốn thời gian đi báo thù làm gì?”

“Renfri,” Geralt nói. “Bất kể động cơ của cô là gì, cô sẽ không rời khỏi đây vui vẻ và hạnh phúc đâu. Nhưng cô sẽ rời khỏi đây mà vẫn còn sống, vào sáng sớm mai, như thị trưởng yêu cầu. Cô sẽ không giết Stregobor ở Blaviken.”

Đôi mắt Renfri sáng lên trong ánh nến, phản chiếu ngọn lửa, chuỗi ngọc trai lấp lánh trên khe áo cô ta, tấm mề đay sói đung đưa trên sợi xích bạc.

“Tôi thấy thương hại anh,” cô ta nói thật chậm, nhìn tấm mề đay. “Anh nói rằng cái ác nhỏ hơn không tồn tại. Anh đang đứng trên viên đá lót đường đẫm máu, cô độc và cô độc làm sao bởi vì anh không thể chọn, nhưng anh buộc phải. Và anh sẽ không bao giờ biết, không bao giờ chắc chắn, nếu anh đúng…Và phần thưởng của anh sẽ là một viên sỏi, và một lời chửi rủa. Tôi thương hại anh…”

“Còn cô?” witcher hỏi khẽ, gần như thì thầm. “Tôi cũng không chọn được.”

“Cô là cái gì?’

“Tôi là tôi.”

“Cô đang ở đâu?” “Tôi…thấy…lạnh…”

“Renfri!” Geralt nắm chặt tấm mề đay trong tay.

Cô ta ngẩng đầu lên như thể tỉnh ngủ, và chớp mắt vài lần, ngạc nhiên.

Trong một giây cô ta nhìn có vẻ sợ hãi.

“Anh thắng rồi,” cô ta nói dứt khoát. “Anh thắng rồi, witcher. Sáng mai tôi sẽ đi khỏi Blaviken và không bao giờ quay lại cái thị trấn mục nát này nữa. Không bao giờ. Giờ thì đưa tôi cái túi da đây.”

Nụ cười xảo quyệt quay trở lại trên môi khi cô ta đặt cái cốc rỗng lên bàn. “Geralt này?”

“Tôi đây.”

“Cái mái nhà chết tiệt đó dốc lắm. Tôi muốn rời đi vào bình minh còn hơn là trượt chân và tự làm đau mình trong bóng tối. Tôi là một công chúa và cơ thể nhạy cảm. Tôi có thể cảm thấy một hạt đậu đặt dưới tấm nệm – miễn sao nó không nhồi đầy rơm, dĩ nhiên rồi. Thế nào hả?”

“Renfri,” bất chấp bản thân, Geralt mỉm cười, “như thế có ra dáng một công chúa lắm không?”

“Anh thì biết gì về công chúa hả, chết tiệt? Tôi đã sống một cuộc đời như vậy và niềm vui của nó là có thể làm mọi thứ mình thích. Tôi có cần nói thẳng ra là mình muốn gì không?”

Geralt, vẫn đang mỉm cười, không trả lời.

“Tôi không thể tin được là anh không thấy tôi hấp dẫn.” Renfri nhăn mặt. “Anh sợ gặp phải số phận giống như tay lính đánh thuê sao? Hả, tóc- trắng. Tôi không mang gì nhọn trên người đâu. Tự kiểm tra đi.”

Cô ta gác chân lên đầu gối anh. “Cởi giày tôi ra mà xem. Ủng là nơi tốt nhất để giấu một con dao.”

Chân trần, cô ta đứng dậy, cởi thắt lưng ra. “Tôi cũng không giấu gì ở đây đâu. Hay ở đây, anh có thể thấy. Tắt cái ngọn nến chết tiệt đó đi.”

Bên ngoài, trong bóng đêm, một con mèo ngáp một tiếng. “Renfri?”

“Cái gì?”

“Đây có phải vải lanh không?”

“Đương nhiên rồi, chết tiệt. Tôi có phải một công chúa hay không nào?”

***

“Cha ơi,” Marilka vòi vĩnh, “khi nào thì chúng ta ra chợ ạ? Ra chợ đi, cha!”

“Trật tự đi, Marilka,” Caldemeyn quát một tiếng, vét nốt đĩa bằng mẩu bánh mỳ. “Vậy anh nói sao, Geralt? Họ sẽ rời đi à?”

“Phải.”

“Tôi đã không nghĩ là nó sẽ kết thúc êm thấm như này. Họ bắt chẹt được tôi bằng lá thư của Audoen đó. Tôi đã cố ra vẻ cứng rắn, nhưng phải nói thật, tôi chẳng thể làm gì được họ.”

“Kể cả khi họ phá luật? Bắt đầu đánh nhau?”

“Kể cả khi họ làm vậy. Audoen là một vị vua rất nhạy cảm. Ông ta đày người ta ra giá treo cổ chỉ vì linh cảm. Tôi còn vợ, một đứa con gái, và tôi rất hài lòng với công việc hiện tại của mình. Tôi không phải lo là sẽ kiếm thịt cho ngày mai ở đâu. Thật tốt là họ sẽ rời đi. Nhưng làm sao, và tại sao, lại xảy ra chuyện đó?”

“Cha ơi, con muốn ra chợ!”

“Libushe! Đem Marilka ra chỗ khác đi! Geralt, tôi đã hỏi Centurion, tay chủ quán Tòa Án Vàng, về cái băng đảng Novigrad đó. Họ đích thực là một băng nhóm. Vài người còn khá nổi tiếng.”

“Vậy sao?”

“Người với vết sẹo cắt ngang mặt là Nohorn, phụ tá cũ của Abergard ở trong Quân Đoàn Tự Do Angren – anh chắc đã nghe đến họ rồi. Cái gã mà gọi là Fifteen đó cũng từng là người của họ và tôi không nghĩ là cái biệt danh đó bắt nguồn từ 15 việc tốt đâu. Gã nửa-elves là Civril, một tên cướp và sát thủ chuyên nghiệp. Có vẻ như hắn có dính líu tới vụ thảm sát ở Tridam.”

“Ở đâu cơ?”

“Tridam. Anh không nghe tin gì sao? Tất cả mọi người đều bàn tán về nó khoảng ba…đúng rồi, ba năm về trước. Nam tước của Tridam có bắt giữ vài tên cướp trong hầm ngục. Đồng đội của chúng – một trong số đó là cái gã Civril đấy – đã chiếm một cái phà chở đầy khách hành hương trong thời gian Lễ hội Nis. Chúng đòi nam tước phóng thích tù nhân. Nam tước từ chối, vậy nên chúng bắt đầu giết con tin, từng người một. Cho đến lúc nam tước thả tù nhân thì chúng đã thả hơn chục cái xác trôi dòng rồi – và theo sau vụ thảm sát đó thì nam tước phải đứng trước nguy cơ bị trục xuất, hoặc thậm chí là tử hình. Một số người đổ lỗi cho ông ta đã đợi quá lâu, một số lại cho rằng ông ta đã gây ra tội ác lớn hơn bằng việc phóng thích đám sát nhân đó, mà vì vậy đã tạo nên một tiền – tiền lệ hay gì đó. Băng nhóm đấy lẽ ra nên bị bắn chết ngay trên bờ sông, cùng với cả con tin, hoặc quân lính nên xông ra chiếm lại phà. Lẽ ra ông ta không nên nhượng bộ một phân. Trong phiên xử người nam tước cãi rằng ông ta không có lựa chọn, ông ta phải chọn cái ác nhỏ hơn để cứu lấy nhiều hơn là 25 người – cả phụ nữ và trẻ em – trên chuyến phà.”

“Tối hậu thư Tridam,” witcher thì thầm. “Renfri…” “Cái gì?”

“Caldemeyn, ra chợ.” “Cái gì?”

“Cô ta đã lừa chúng ta. Họ sẽ không rời đi. Họ sẽ ép Stregobor ra khỏi tòa tháp như đã ép nam tước của Tridam. Hoặc là họ sẽ ép tôi…Họ sẽ bắt đầu giết người tại phiên họp chợ, đó là một cái bẫy!”

“Nhân danh thánh thần ơi – Con định chạy đâu thế? Ngồi xuống!” Marilka, hoảng sợ bởi tiếng quát, chạy vào góc bếp và nấp ở đó.

“Tôi đã nói rồi!” Libushe la lên, chỉ tay vào witcher. “Tôi đã nói là anh ta chỉ mang rắc rối đến thôi mà!”

“Im đi, đồ đàn bà! Geralt? Ngồi xuống!”

“Chúng ta phải ngăn họ lại. Ngay bây giờ, trước khi mọi người bắt đầu vào chợ. Và gọi lính gác đi. Ngay khi băng nhóm đó rời khỏi nhà trọ, hãy bắt giữ họ.”

“Suy nghĩ tỉnh táo chút đi. Chúng ta không thể. Chúng ta không thể chạm nổi một sợi tóc trên đầu họ nếu họ không làm gì sai trái. Họ sẽ tự vệ và rồi sẽ có đổ máu. Họ là dân chuyên nghiệp, họ sẽ tàn sát người của tôi, và cái đầu tôi sẽ phải chịu tội nếu chuyện này lọt đến tai Audoen. Tôi sẽ cho lính gác tới khu chợ và để mắt đến họ…”

“Việc đó sẽ chẳng có ích gì đâu, Caldemeyn. Nếu đám đông đã ở quảng trường rồi thì ông sẽ không thể ngăn nổi cơn hoảng loạn và cuộc thảm sát. Renfri phải bị ngăn chặn, ngay bây giờ, khi mà chợ vẫn còn vắng người.”

“Việc đó là phi pháp. Tôi không thể đồng ý được. Người ta chỉ đồn là gã nửa-elves đã có mặt ở Tridam thôi. Anh có thể sai, và Audoen sẽ lột da tôi.”

“Chúng ta phải chọn cái ác nhỏ hơn!”

“Geralt, tôi cấm đấy! Với danh nghĩa thị trưởng, tôi cấm anh! Bỏ kiếm lại! Đứng yên đó!”

Marilka hét lên, lấy tay che miệng.

***

Lấy tay che mắt, Civril ngắm nhìn mặt trời ló dạng sau hàng cây. Khu chợ bắt đầu náo nhiệt. Xe hàng chạy qua lại và các thương nhân đầu tiên đã bắt đầu xếp hàng. Một chiếc búa đang gõ, một con gà gáy và hải âu vần vũ phía trên đầu.

“Có vẻ như là một ngày đẹp trời.” Fifteen trầm ngâm. Civril liếc xéo hắn nhưng không nói gì.

“Ngựa đã chuẩn bị xong chưa, Tavik?” Nohorn hỏi, đeo găng tay vào. “Đã sắp yên cương và sẵn sàng. Nhưng vẫn chưa có nhiều người ở chợ.” “Rồi sẽ có thêm.”

“Chúng ta nên ăn.” “Để sau đi.”

“Đúng đó. Các cậu sẽ có thời gian sau. Và có hứng nữa.” “Nhìn kìa.” Fifteen bất chợt lên tiếng.

Witcher xuất hiện trên con phố chính, bước đi giữa những quầy hàng, tiếng thẳng về phía họ.

“Renfri đã đúng,” Civril nói. “Đưa tôi cái nỏ, Nohorn.” Hắn cúi gập người xuống, giữ nỏ bằng chân, kéo dây cung ra sau. Hắn cẩn thận lắp mũi tên vào trong khi witcher tiếp tục lại gần. Civril giơ nỏ lên.

“Không được tiến thêm bước nào nữa, witcher!” Geralt dừng lại cách nhóm khoảng 40 bước. “Renfri đâu?”

Gương mặt điển trai của gã nửa-elves nhăn nhó. “Tại tòa tháp. Cô ấy đang đề nghị gã pháp sư một yêu cầu mà lão không thể khước từ. Nhưng cô ấy biết là ngươi sẽ đến. Cô ấy đã để lại một thông điệp cho ngươi.”

“Nói đi.”

“Tôi là tôi. Chọn đi. Hoặc là tôi, hoặc một cái ác nhỏ hơn.” ngươi khắc tự biết thế nghĩa là gì.”

Witcher gật đầu, tay với lên trên vai phải, và rút kiếm ra. Lưỡi kiếm vẽ một cung tròn lấp lóe trên đầu anh. Bước thật chậm, anh tiến lại gần băng cướp.

Civril cười tàn độc, u ám.

“Renfri nói chuyện này sẽ xảy ra, witcher, và để lại cho chúng ta một món quà tặng ngươi. Ngay giữa hai mắt.”

Witcher tiếp tục lại gần, và gã nửa-elves giương nỏ áp lên má. Không khí trở nên tĩnh lặng.

Tiếng dây cung bật, thanh kiếm của witcher lóe sáng và mũi tên bị đánh bay lên trời với âm thanh chát chúa của kim loại, xoay một vòng cho tới khi rơi xuống mái nhà và lăn xuống cống.

“Hắn đánh bay nó…” Fifteen rên rỉ. “Đánh bật nó khi đang bay…”

“Tập hợp lại,” Civril ra lệnh. Những thanh kiếm rít lên khi được rút khỏi vỏ, cả nhóm đứng vai kề vai, một rừng kiếm tua tủa.

Witcher đi nhanh hơn, chuyển động mềm mại của anh biến thành bước chạy – không phải lao thẳng vào cả nhóm với kiếm chìa ra, mà vòng quanh nó theo một hình xoáy trôn ốc ngày càng thắt chặt.

Tavik không chịu nổi. Hắn lao tới witcher, cặp song sinh bám sát theo. “Đừng tách ra!” Civril rống lên, lắc đầu và mất dấu witcher. Hắn nguyền

rủa và nhảy sang bên, nhìn cả nhóm tan tác, tản khắp xung quanh các quầy hàng.

Tavik xông lên đầu tiên. Hắn đang đuổi theo witcher thì bỗng thấy Geralt chạy ngược lại về phía mình. Hắn phanh gấp, cố dừng lại, nhưng witcher sượt qua trước khi hắn kịp giơ kiếm lên. Tavik cảm thấy một nhát chém mạnh bên dưới hông, quỵ gối xuống, và khi nhìn thấy hông mình, bắt đầu hét.

Cặp song sinh đồng loạt tấn công cái bóng người đen đúa, mờ nhạt đang lao tới chúng, căn trượt thời gian và đổ vào nhau khi Geralt cắt một nhát ngang ngực Vyr và thái dương Nimir, để một tên lảo đảo, ngã sấp mặt xuống quầy rau quả, và tên còn lại xoay tại chỗ và đổ người xuống cống.

Khu chợ sôi lên với các thương nhân tháo chạy tán loạn, quầy hàng lật sang bên và tiếng hét vang vọng trong bầu không khí bụi bặm. Tavik cố đứng dậy trên đôi chân run rẩy và đau đớn ngã xuống đất.

“Vào từ bên trái, Fifteen!” Nohorn rống lên, chạy thành một cung tròn để tiếp cận witcher từ đằng sau.

Fifteen xoay người. Nhưng không đủ nhanh. Hắn nhận một mũi kiếm vào bụng, chuẩn bị tấn công và lại ăn thêm một đường kiếm nữa vào cổ, ngay bên dưới tai. Hắn bước bốn bước lảo đảo và dẫm phải một xe chở cá, mà trượt đi bên dưới chân mình. Vấp phải đống hàng trơn tuột, Fifteen ngã ra vỉa hè, gai bạc lởm chởm vung vãi.

Civril và Nohorn tấn công đồng thời từ hai phía, gã elves với một đường kiếm cao quét ngang, và Nohorn từ một vị trí quỳ trên đầu gối, thấp và thẳng. Witcher bắt được cả hai, âm thanh ba lưỡi kiếm va vào nhau nhập làm một. Civril nhảy sang bên và trượt chân, ngã dựa vào một quầy hàng trong khi Nohorn đỡ một đường kiếm mạnh tới nỗi đánh hắn bật ra sau. Đứng dậy, hắn cố phản công nhưng quá chậm, và nhận một nhát cắt trên mặt song song với vết sẹo cũ.

Civril lao tới từ quầy hàng, nhảy qua Nohorn khi hắn đổ xuống, đánh trượt witcher và né sang bên. Nhát đâm thật ngọt, và chính xác tới nỗi hắn không cảm thấy được, chân hắn chỉ không thể di chuyển nổi khi hắn định tấn công lại. Thanh kiếm rơi khỏi tay hắn, gân tay bị cắt bên trên cùi chỏ. Civril khuỵu gối và lắc đầu, cố đứng lên không thành công. Đầu hắn gục xuống, và giữa đống quầy hàng và đồ đạc vỡ nát, giữa đống cá và rau lẫn lộn, xác hắn nằm im trên một vũng máu đỏ.

Renfri bước vào khu chợ.

Cô ta tiến lại thật chậm với từng bước di chuyển như mèo, tránh các xe hàng và đồ đạc. Đám đông đứng trên phố và trong nhà, mà nãy giờ xì xào như tổ ong, trở nên im lặng. Geralt đứng bất động, thanh kiếm trong tay hạ xuống. Renfri lại gần cách khoảng 10 bước chân và đứng lại, đủ gần để thấy rằng bên dưới chiếc áo khoác, cô ta mặc một lớp áo thép dài quá hông.

“Anh đã lựa chọn rồi.” Cô ta nói bình thản. “Anh có chắc là nó đúng đắn không?”

“Đây sẽ không phải là Tridam.” Geralt nói khó nhọc.

“Đằng nào nó cũng sẽ không như vậy. Stregobor cười vào mặt tôi. Lão nói rằng tôi cứ việc tàn sát cả Blaviken và toàn bộ các ngôi làng lân cận và lão cũng sẽ không rời khỏi tháp. Và lão cũng sẽ không cho ai vào, kể cả anh. Tại sao anh lại nhìn tôi như thế? Phải, tôi đã lừa anh. Tôi sẽ lừa bất kỳ ai nếu tôi buộc phải, anh thì có gì đặc biệt?’

“Ra khỏi đây đi, Renfri.”

Cô ta cười. “Không, Geralt.” Cô ta rút kiếm ra, nhanh nhẹn và uyển chuyển.

“Renfri.”

“Không. Anh đã chọn rồi. Giờ là tới lượt tôi.” Với một chuyển động chớp nhoáng, cô ta xé chiếc váy ra khỏi người và xoay nó trên không, quấn vòng quanh cổ tay mình. Geralt lùi lại và giơ tay lên, ngón tay xếp lại thành Dấu.

Renfri cười khàn. “Nó không có tác dụng với tôi đâu. Chỉ có thanh kiếm thôi.”

“Renfri.” Anh nhắc lại. “Đi đi, nếu chúng ta chạm kiếm, tôi…tôi sẽ không thể…”

“Tôi biết.” Cô ta trả lời. “Nhưng tôi, tôi không thể làm gì khác. Tôi đơn giản là không thể. Chúng ta là chúng ta, anh và tôi.”

Cô ta di chuyển về phía anh với một bước chân nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, thanh kiếm lóe sáng trên tay phải, chiếc váy kéo lê trên đất bên tay trái.

Cô ta nhảy, chiếc váy tung bay trong gió, giấu đi chuyển động của thanh kiếm lóe sáng trong một nhát cắt ngắn, thử nghiệm. Geralt né sang bên, mảnh vải không chạm tới anh, và lưỡi kiếm của Renfri trượt qua một nhát đỡ chéo. Anh phản công theo bản năng, xoay kiếm của cả hai theo một đường tròn, cố gắng hất vũ khí của cô ta ra khỏi tay. Đó là một sai lầm. Cô ta đánh trượt lưỡi kiếm của anh và cắt, nhắm vào mặt witcher. Anh chỉ vừa kịp đỡ và xoay đi, né đường kiếm múa lượn của cô ta và lại nhảy sang bên. Cô ta xáp tới anh, hất mảnh vải lên mắt anh và chém một nhát thẳng từ khoảng cách gần, xoay tròn. Xoay cùng cô ta, anh tránh được đường kiếm. Cô ta nhận ra được mánh khóe và cùng quay người với anh, thân thể họ ở gần nhau tới mức anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô ta khi lưỡi kiếm chạy dọc qua ngực mình. Anh thấy một cơn đau nhói, phớt lờ nó. Anh lại xoay người, theo hướng ngược lại, đánh bay đường kiếm nhắm vào thái dương mình, làm một động tác giả nhanh và tấn công. Renfri nhảy đi như thể định tấn công từ trên cao trong khi Geralt lao tới trước và chém một đường kiếm chớp nhoáng vào bên đùi lộ ra của cô ta bằng đầu mũi kiếm của mình.

Renfri không hét. Ngã sang bên, cô ta đánh rơi thanh kiếm và ôm chân.

Máu chảy qua kẽ ngón tay thành từng dòng và thấm xuống đôi ủng da hươu, xuống nền đá bẩn thỉu của con đường. Đám đông đứng chật ních xung quanh xôn xao khi nhìn thấy máu.

Geralt tra kiếm lại vào bao.

“Đừng đi…” cô ta rên rỉ, cuộn người lại. Anh không trả lời.

“Tôi…thấy…lạnh…”

Anh không nói gì. Renfri lại rên lên, cuộn lại chặt hơn khi máu lan ra giữa những kẽ nứt trên đá.

“Geralt…ôm tôi đi…” Witcher im lặng.

Renfri ngả đầu sang bên, má áp lên vỉa hè và bất động. Một con dao đẹp đẽ, giấu bên dưới thân người cô ta cho tới lúc này, trượt khỏi những ngón tay tê cứng.

Sau một lúc lâu witcher mới ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng gậy của Stregobor gõ lên những viên đá lát đường. Người pháp sư lại gần thật nhanh, cẩn thận tránh những cái xác.

“Thật là một trận thảm sát,” ông ta thở dốc. “Tôi đã trông thấy, Geralt, tôi quan sát bằng quả cầu pha lê…”

Ông ta lại gần hơn, cúi xuống. Trong chiếc áo choàng đen, chống gậy, ông ta trông thật già.

“Không thể tin nổi.” Stregobor lắc đầu. “Shrike đã chết.” Geralt không đáp lại.

“Chà, Geralt.” Người pháp sư đứng thẳng dậy. “Hãy kiếm một cái xe và chúng ta sẽ đưa cô ta về tháp để khám nghiệm.”

Ông ta nhìn witcher, và khi không nhận được câu trả lời nào, cúi xuống cái xác.

Ai đó mà witcher không quen đã tìm thấy cán kiếm của anh và rút nó ra.

“Động đến một sợi tóc trên đầu cô ấy,” người mà witcher không quen cất tiếng, “động đến một sợi tóc trên đầu cô ấy và đầu của ông sẽ nằm dưới đường.”

“Anh điên rồi à? Anh đang bị thương, và sốc! Một cuộc giải phẫu là cách duy nhất để xác minh…”

“Đừng có động vào cô ấy!”

Stregobor, trông thấy lưỡi kiếm giơ cao, nhảy sang bên và vẫy cây gậy. “Được rồi!” Ông ta la lên. “Như anh muốn! Nhưng anh sẽ không bao giờ biết! Anh sẽ không bao giờ chắc chắn! Không bao giờ, nghe chưa, witcher?”

“Biến đi.”

“Như anh muốn.” Người pháp sư quay đi, cây gậy gõ lên đá lát đường. “Tôi sẽ quay về Kovir. Tôi sẽ không ở lại cái hố xí này thêm một ngày nào nữa. Hãy đi cùng tôi trừ khi anh muốn mục xác ở đây. Những người này không hiểu chuyện gì đâu, họ chỉ nhìn thấy anh đã giết người thôi. Và anh đã giết thật man rợ, Geralt. Thế nào, có đi không?”

Geralt không trả lời, anh không nhìn ông ta. Anh cất thanh kiếm lại vào bao. Stregobor nhún vai và bỏ đi, cây gậy gõ theo nhịp từng bước chân.

Một viên đá bay tới từ đám đông và rớt xuống nền đường. Một viên thứ hai bay theo, sượt qua vai Geralt. Witcher, đứng thẳng người lên, giơ cả hai tay và thực hiện một động tác mau lẹ. Đám đông rộ lên, đá bay tới nhiều hơn nhưng Dấu bảo vệ anh đằng sau một tấm chắn vô hình đã đẩy chúng sang bên.

“Đủ rồi!” Caldemeyn quát. “Quỷ tha ma bắt, quá đủ rồi!”

Đám đông rống lên như một cơn sóng nhưng đá đã ngừng bay tới.

Witcher đứng, bất động.

Thị trưởng lại gần anh.

“Đây có phải,” ông ta nói, với một động tác ám chỉ những cái xác im lìm nằm rải rác quảng trường, “là cái ác nhỏ hơn của anh không? Đây là điều mà anh tin là cần thiết?”

“Phải.” Geralt từ tốn đáp lời, một cách khó khăn.

“Vết thương của anh có nghiêm trọng không?” “Không.”

“Nếu vậy, hãy rời khỏi đây.”

“Được.” witcher nói. Anh đứng một lúc nữa, tránh ánh nhìn của thị trưởng. Rồi quay đi thật chậm, rất chậm.

“Geralt.”

Witcher ngoảnh lại.

“Đừng quay lại.” Caldemeyn nói. “Đừng bao giờ quay lại.”

About The Author

Ngo David

Power is Power