Fire & Blood – Những con rồng cai trị Westeros

Fire & Blood – Những con rồng cai trị Westeros

Tác giả: George. R.R. Martin

Nhóm dịch: Bapstory.net

Số chương: 23

Tóm tắt: Fire and Blood (Lửa và Máu) của tác giả George. R.R. Martin kể về sự kiện cách đây 300 năm trước khi hình thành nên thế giới Game of Thrones. Câu chuyện đào sâu vào Nhà Targaryen, những cuộc chiến không hồi kết và sự suy tàn của loài rồng.

Vũ Điệu Bầy Rồng là một cái tên hoa mỹ được đặt cho một giai đoạn lịch sử đầy dã man khi mà những đụng độ đẫm máu giữa hai nhánh đối địch nhau của Gia Tộc Targaryen nổ ra nhằm tranh giành Ngai Sắt của Westeros trong những năm 129 đến 131 AC. Ví von những hành động hắc ám, hỗn loạn, đẫm máu trong thời kỳ này bằng từ “Vũ Điệu” là không phù hợp tới mức kỳ cục. Không nghi ngờ gì nữa, cụm từ này bắt nguồn từ một số ca sĩ. “Ngày Tàn Của Bầy Rồng” sẽ là một cái tên phù hợp hơn nhiều, nhưng truyền thống, thời gian, và Đại Học Sĩ Munkun đã hằn sâu cái tên thơ mộng hơn vào các trang sách sử, vì vậy chúng ta đành phải thuận theo điều đó.

Có hai ứng viên chính tuyên bố mình có quyền thừa kế Ngai Sắt sau cái chết của Vua Viserys I Targaryen: con gái ông là Rhaenyra, đứa con duy nhất còn sống của cuộc hôn nhân đầu tiên, và Aegon, con trai cả của ông với người vợ thứ hai. Từ sự hỗn loạn và những cuộc tàn sát nổ ra giữa họ, những kẻ mạo nhận mình là vua khác cũng tuyên bố quyền thừa kế, vênh váo như những gã hề trên sân khấu kịch câm trong vòng hai tuần hay một tháng, chỉ để bị hạ bệ cũng nhanh như lúc chúng được dựng lên.

Vũ Điệu chia cắt Bảy Vương quốc thành hai nửa, khi các lãnh chúa, hiệp sĩ và dân chúng tuyên thệ trung thành với bên này hoặc bên kia và cầm vũ khí chống lại nhau. Ngay cả chính nội bộ Gia Tộc Targaryen cũng đã bị chia rẽ, khi bè bạn, họ hàng và con cái của mỗi ứng viên đều bị lôi kéo vào cuộc chiến. Trong hơn hai năm chiến tranh, các lãnh chúa vĩ đại của Westeros, cùng với các chư hầu, hiệp sĩ và dân chúng của họ đều đã phải trả những cái giá vô cùng khủng khiếp. Dù cho vương triều vẫn tồn tại, cuộc chiến kết thúc chứng kiến ​​sức mạnh của gia tộc Targaryen giảm đi vô cùng nhiều, và những con rồng cuối cùng còn sống trên thế giới cũng suy giảm đáng kể về số lượng.

Vũ Điệu là một cuộc chiến không giống với bất kỳ cuộc chiến nào khác từng xảy ra trong suốt lịch sử lâu dài của Bảy Vương Quốc. Mặc dù các đội quân vẫn ra trận và đối đầu nhau trong những trận chiến đẫm máu, phần lớn những cuộc tàn sát đẫm máu nhất lại diễn ra trên mặt nước, và… đặc biệt là… trên không, khi rồng chiến đấu với rồng bằng răng nanh, móng vuốt và lửa. Đó cũng là một cuộc chiến được ghi dấu ấn bằng những âm mưu, những vụ ám sát và cả những kẻ phản bội, một cuộc chiến diễn ra trong bóng tối và những góc cầu thang, những phòng hội đồng và khoảnh sân các lâu đài với những lưỡi dao, những lời dối trá và thuốc độc.

Đã âm ỉ từ lâu, cuộc xung đột bùng phát vào ngày thứ ba của tháng thứ ba năm 129 AC, khi Vua Viserys I Targaryen ốm yếu và đang nằm liệt giường thiếp ngủ trong Xích Thành ở Vương Đô và ra đi mãi mãi không tỉnh dậy. Ông được phát hiện đã qua đời bởi người hầu của mình vào giờ con dơi, khi thói quen của nhà vua là uống một cốc rượu vang thơm. Người hầu chạy đến thông báo cho Nữ Hoàng Alicent, căn buồng của bà ở ngay bên dưới buồng của nhà vua.

Thầy Tu Eustace, viết về những sự kiện này vài năm sau đó, đã chỉ ra rằng tên hầu này đã trực tiếp thông báo tin thảm khốc này cho nữ hoàng, và riêng mình bà mà thôi, mà không rung chuông thông báo cho toàn lâu đài. Eustace không tin điều này hoàn toàn là ngẫu nhiên; cái chết của nhà vua đã được dự đoán trước một thời gian rồi, và Nữ Hoàng Alicent cùng phe của bà, được gọi là phe xanh, đã cẩn thận căn dặn tất cả các vệ sĩ, người hầu của Viserys cần phải làm gì khi ngày đó đến.

(Mushroom thì đưa ra một kịch bản nham hiểm hơn, theo đó Nữ Hoàng Alicent đã thúc đẩy nhanh cái chết của Vua Viserys bằng một chút chất độc trong những ly rượu vang thơm của ông. Cần phải lưu ý rằng Mushroom không ở Vương Đô vào đêm nhà vua chết, mà ở Dragonstone, phục vụ Công chúa Rhaenyra.)

Nữ hoàng Alicent ngay lập tức đến phòng ngủ của nhà vua, cùng với Ser Criston Cole, Tổng Chỉ Huy đội Vệ Vương. Khi họ xác nhận rằng Viserys đã chết, Nữ Hoàng đã ra lệnh niêm phong căn phòng và cử người canh gác. Người phục vụ đã phát hiện cái chết của nhà vua thì bị bắt giam, để đảm bảo rằng hắn không truyền bá câu chuyện. Ser Criston quay trở lại Tháp Gươm Trắng và cử những người anh em Vệ Vương đi triệu tập các thành viên tiểu hội đồng của nhà vua. Thời điểm đó là giờ con cú.

Thời đó cũng như bây giờ, Hội Anh Em Ăn Thề của Đội Vệ Vương bao gồm bảy hiệp sĩ, những người đàn ông đã chứng minh lòng trung thành và khả năng của mình, những người đã tuyên thệ hiến dâng cả sinh mạng mình để bảo vệ nhà vua và hậu duệ của ông. Chỉ có năm thành viên có mặt tại Vương Đô vào thời điểm Viserys qua đời; Ser Criston, Ser Arryk Cargyll, Ser Rickard Thorne, Ser Steffon Darklyn và Ser Willis Fell. Ser Erryk Cargyll (anh em sinh đôi với Ser Arryk) và Ser Lorent Marbrand, ở cùng với Công Chúa Rhaenyra tại Dragonstone, vẫn không hề hay biết và không hề tham dự khi những người anh em cùng hội của mình sải bước vào màn đêm đánh thức các thành viên tiểu hội đồng.

Hội đồng đã được triệu tập tại buồng của nữ hoàng trong Pháo Đài Maegor. Rất nhiều tài liệu ghi chép lại đã cho chúng ta biết về những điều đã được nói và làm trong đêm đó. Cho đến nay, chi tiết và chính tắc nhất trong số những tài liệu đó là quyển Vũ Điệu Của Bẩy Rồng, Những Câu Chuyện Có Thật của Đại Học Sĩ Munkun. Mặc dù tư liệu đầy đủ này của Munkun được viết ở thời điểm hơn một thế hệ sau, và dựa trên nhiều loại tài liệu khác nhau, bao gồm những biên niên sử, hồi ký, ghi chép của những người hầu cận và trò chuyện với một trăm bốn mươi bảy nhân chứng còn sống về những sự kiện trọng đại của thời kỳ này, những ghi chép của ông về những sự kiện diễn ra trong triều đình đều dựa trên những lời thú tội của Đại Học Sỹ Orwyle, được ghi lại trước khi ông ta bị hành quyết. Không giống như Mushroom và Thầy Tu Eustace, những người lan truyền những phiên bản câu chuyện bắt nguồn từ những tin đồn và những truyền thuyết của các gia tộc, vị Đại Học Sỹ đã có mặt tại cuộc họp và tham gia vào các cuộc thảo luận, quyết định của hội đồng… mặc dù phải công nhận rằng vào thời điểm ông viết ra những lời tự thú, Orwyle đã sợ hãi và cố gắng kể về bản thân trong một vị thế trong sạch nhằm miễn cho bản thân mọi trách nhiệm về những điều xảy ra sau đó. Do đó, cuốn sách Những Sự Kiện Có Thật của Munkun có lẽ cũng đã tẩy trắng người tiền nhiệm của mình khá nhiều.

Mọi người tập trung trong phòng của nữ hoàng khi xác của người chồng bà đang lạnh dần trong căn phòng phía bên trên bao gồm chính Nữ Hoàng Alicent; cha bà, Ser Otto Hightower, Cánh Tay Của Nhà Vua; Ser Criston Cole, Tổng Chỉ Huy đội Vệ Vương; Đại Học Sỹ Orwyle; Lãnh Chúa Lyman Beesbury, quản lý ngân khố, đã tám mươi tuổi; Ser Tyland Lannister, quản lý hải quân, em trai Lãnh Chúa của Casterly Rock; Larys Strong, còn được gọi là Larys Chân Thọt, Lãnh Chúa của Harrenhal, quản lý tình báo; và Lãnh Chúa Jasper Wylde, còn được gọi là Sắt Rỉ, quản lý luật pháp. Đại Học Sỹ Munkun đã ví von cuộc họp này là “hội đồng xanh” trong cuốn Những Sự Kiện Có Thật của mình.

Đại Học Sỹ Orwyle mở đầu cuộc họp bằng cách nhắc lại những thông lệ và truyền thống cần phải thực hiện khi một vị vua qua đời. Ông nói, “Thầy Tu Eustace cần được triệu tập để thực hiện những nghi thức cuối cùng và cầu nguyện cho linh hồn của nhà vua. Một con quạ cần phải được gửi đến Dragonstone ngay lập tức để thông báo cho Công chúa Rhaenyra về việc cha nàng đã qua đời. Có lẽ Nữ Hoàng sẽ quan tâm đến việc viết lá thư này, để cân nhắc những từ ngữ chia buồn nhằm làm dịu bớt nỗi đau khổ này? Chuông luôn được rung lên để thông báo về cái chết của một vị vua, ai đó cần làm việc này, và tất nhiên chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị cho lễ đăng quang của Nữ Hoàng Rhaenyra— ”

Ser Otto Hightower ngắt lời ông. “Tất cả những điều đó cần phải đợi,” ông tuyên bố, “cho đến khi câu hỏi về quyền kế vị được làm rõ.” Với tư cách là Cánh Tay của Nhà Vua, ông được trao quyền nói thay mặt nhà vua, thậm chí có thể ngồi lên ngai vua khi nhà vua vắng mặt. Viserys đã ban cho ông quyền cai trị Bảy Vương quốc, và “cho đến khi vị vua mới của chúng ta lên ngôi”, quy tắc đó sẽ tiếp tục.

“Cho đến khi nữ hoàng mới của chúng ta đăng quang,” ai đó nói. Trong ghi chép của Đại Học Sỹ Munkun, những lời này là của Orwyle, được nói một cách nhẹ nhàng, không hơn gì một lời góp ý. Nhưng Mushroom và Thầy Tu Eustace khẳng định rằng chính Lãnh Chúa Beesbury mới là người lên tiếng, với một giọng điệu gay gắt.

“Vua,” Nữ Hoàng Alicent nhấn mạnh. “Theo luật, Ngai Sắt phải được truyền lại cho người con trai cả chính thức của Đức Vua.”

Cuộc thảo luận sau đó kéo dài đến tận rạng sáng, theo như Đại Học Sỹ Munkun ghi chép lại. Mushroom và Thầy Tu Eustace cũng thống nhất với điều này. Theo lời kể lại của họ, chỉ có mình Lãnh Chúa Beesbury ủng hộ Công Chúa Rhaenyra. Vị quản lý ngân khố già, người đã phục vụ Vua Viserys trong phần lớn thời gian trị vì của người, và ông nội của người, Vua Già Jaehaerys trước đó, đã nhắc nhở hội đồng rằng Rhaenyra lớn tuổi hơn các em trai của cô và có nhiều huyết thống Targaryen hơn, rằng vị vua quá cố đã chọn nàng làm người kế vị, rằng người cũng đã nhiều lần từ chối thay đổi quyền kế vị bất chấp sự cầu xin của Nữ Hoàng Alicent và những đồng minh phe xanh, rằng hàng trăm lãnh chúa và hiệp sĩ được ban đất đai đã nguyện trung thành với công chúa vào năm 105 AC, và tuyên thệ bảo vệ quyền hợp pháp của nàng. (Lời kể của Đại Học Sỹ Orwyle chỉ khác ở chỗ ông nhận công về phần mình nhiều hơn so với Lãnh Chúa Beesbury, nhưng các sự kiện tiếp theo đã chứng minh rằng không phải như vậy, như chúng ta sẽ thấy.)

Nhưng những lời này cứ như là rót vào những đôi tai làm bằng đá. Ser Tyland chỉ ra rằng nhiều lãnh chúa từng thề bảo vệ quyền kế vị của Công Chúa Rhaenyra đã chết từ lâu. “Đã hai mươi bốn năm,” ông nói. “Bản thân tôi cũng chưa từng thề điều đó. Lúc đó tôi còn là một đứa trẻ”. Sắt Rỉ, quản lý luật pháp, đã trích dẫn lời Đại Hội Đồng năm 101 và việc Vua Già chọn Baelon thay vì Rhaenys vào năm 92, sau đó thuyết trình dài dòng về Aegon Nhà Chinh Phục và các chị em gái của ông, và truyền thống của người Andalos linh thiêng trong đó quyền thừa kế của con trai ruột luôn luôn được xếp cao hơn quyền của người con gái. Ser Otto nhắc nhở họ rằng chồng của Rhaenyra không ai khác chính là Hoàng Tử Daemon, và “tất cả chúng ta đều biết gốc gác của con người đó. Đừng phạm sai lầm, nếu Rhaenyra ngồi lên ngai vàng, thì chính là Lãnh Chúa của Flea Bottom sẽ cai trị chúng ta, một vị vua tàn ác và không khoan nhượng y như Maegor ngày trước. Đầu của ta sẽ bị chặt đầu tiên, ta không nghi ngờ điều đó, nhưng nữ hoàng của các ngươi, con gái của ta, cũng sẽ sớm chung số phận.”

Nữ hoàng Alicent tiếp lời ông. “Chúng cũng sẽ không tha cho các con ta,” nàng tuyên bố. “Aegon và những đứa em của nó đều là những đứa con trai ruột của nhà vua, với quyền thừa kế ngai vàng lớn hơn những đứa con hoang của cô ta. Daemon sẽ tìm ra lý do nào đó để giết tất cả chúng. Kể cả Helaena và những đứa con nhỏ của nó. Một trong số những kẻ thuộc gia tộc Strong đã chọc mù mắt của Aemond, đừng bao giờ quên điều đó. Khi đó nó chỉ là một đứa nhóc, đúng vậy, nhưng nó giờ là một người đàn ông, và bản chất của những đứa con hoang đều là quái vật.”

Ser Criston Cole lên tiếng. Nếu công chúa trị vì, ông nhắc nhở họ, Jacaerys Velaryon sẽ kế vị bà. “Xin Thất Diện Thần cứu rỗi vương quốc này nếu chúng ta đặt một tên con hoang lên Ngai Sắt.” Ông bắt đầu nói về lối sống buông thả của Rhaenyra và sự hoang dâm của chồng cô. “Họ sẽ biến Xích Thành thành một nhà thổ. Sẽ không có đứa con gái nào, hay vợ của bất kỳ ai được an toàn. Ngay cả các cậu bé… chúng ta đều biết Laenor là thứ gì. ”

Sử sách đã không ghi lại rằng Lãnh Chúa Larys Strong từng nói một lời nào trong cuộc tranh luận này, nhưng điều đó không có gì lạ. Mặc dù cũng mở miệng khi cần thiết, tên quản lý tình báo này thận trọng với lời nói của mình như một kẻ khốn cùng tích trữ từng đồng xu, hắn thích nghe hơn là nói.

“Nếu chúng ta làm như vậy,” Đại Học Sỹ Orwyle cảnh báo hội đồng, theo cuốn Những Sự Kiện Có Thật, “chắc chắn sẽ dẫn đến chiến tranh. Công chúa sẽ không ngoan ngoãn đứng sang một bên, và cô ấy có rồng. “

“Và bạn bè,” Lãnh Chúa Beesbury nói. “Những người trọng danh dự, những người sẽ không quên lời thề mà họ đã tuyên thệ với cô ấy và cha cô ấy. Tôi là một ông già, nhưng không già đến mức sẽ ngồi đây một cách hiền lành trong khi những kẻ như các người âm mưu cướp vương miện của cô ấy”. Nói đoạn, ông đứng dậy định rời đi.

Về điều diễn ra sau đó, chúng ta có nhiều nguồn thông tin khác nhau.

Đại Học Sỹ Orwyle kể lại rằng Lãnh Chúa Beesbury đã bị bắt giữ ngay tại cửa bởi lệnh của Ser Otto Hightower và bị áp giải đến ngục tối. Bị giam trong xà lim đen, ông ta chết vì lạnh trong khi đang chờ xét xử.

Thầy Tu Eustace lại kể một câu chuyện khác. Theo đó, Ser Criston Cole đã buộc Lãnh Chúa Beesbury quay trở lại chỗ ngồi của mình và dùng dao găm rạch họng ông ta. Mushroom cũng buộc tội Ser Criston chịu trách nhiệm cho cái chết của vị lãnh chúa của mình, nhưng trong phiên bản câu chuyện của hắn, Cole đã tóm cổ ông già và ném ông ta ra ngoài cửa sổ, ông ta chết vì bị xiên bởi những chiếc cọc nhọn bằng sắt chôn trong hào khô phía dưới.

Cả ba câu chuyện đều thống nhất với nhau ở một điểm: người đổ máu đầu tiên trong Vũ Điệu Bầy Rồng là Lãnh Chúa Lyman Beesbury, quản lý ngân khố và thủ kho của Bảy Vương Quốc.

Không có thêm bất đồng quan điểm nào sau cái chết của Lãnh Chúa Beesbury. Phần còn lại của đêm đó được dành để lập kế hoạch cho lễ đăng quang của vị vua mới (việc này phải được thực hiện nhanh chóng, tất cả đều thống nhất như vậy), và lên danh sách các đồng minh và kẻ thù tiềm năng, nếu Công Chúa Rhaenyra từ chối chấp nhận quyền lên ngôi của Vua Aegon. Với việc công chúa đang bị cầm chân tại Dragonstone, sắp sinh nở, phe xanh của Nữ Hoàng Alicent có lợi thế hơn; Rhaenyra càng chậm biết về cái chết của nhà vua, thì nàng càng chậm hành động hơn. “Biết đâu con điếm đó sẽ chết trong khi sinh con,” Nữ Hoàng Alicent được cho là đã nói như vậy (theo lời Mushroom).

Không có con quạ nào bay đi vào đêm đó. Không có tiếng chuông nào vang lên. Những người hầu biết về sự ra đi của nhà vua đã bị đưa đến ngục tối. Ser Criston Cole được giao nhiệm vụ quản thúc những người thuộc phe đen đang ở trong triều đình, những lãnh chúa và hiệp sĩ có xu hướng ủng hộ Công Chúa Rhaenyra. “Đừng dùng vũ lực với họ, trừ khi họ kháng cự,” Ser Otto Hightower ra lệnh. “Những người nào trong số đó chịu quỳ gối và thề trung thành với Vua Aegon sẽ không bị tổn hại gì dưới tay chúng ta.”

“Còn những người không như vậy?” Đại Học Sỹ Orwyle hỏi.

“Là phản nghịch,” Sắt Rỉ nói, “và phải chết như một tên phản nghịch.”

Lãnh Chúa Larys Strong, quản lý tình báo, sau đó đã cất lời lần đầu tiên và cũng là duy nhất. “Hãy để chúng ta là những người đầu tiên tuyên thệ,” anh nói, “kẻo có những kẻ phản bội ở đây giữa chúng ta.” Rút con dao găm của mình ra, Chân Thọt rạch một đường trong lòng bàn tay. “Một lời thề bằng máu,” ông ta thúc giục, “hãy gắn kết tất cả chúng ta lại với nhau, huynh đệ sống chết.” Và thế là mỗi người tự rạch một đường vào lòng bàn tay mình và nắm tay nhau, tuyên thệ là huynh đệ. Chỉ có một mình Nữ hoàng Alicent trong số họ là được miễn tuyên thệ, vì lý do bà là phụ nữ.

Thời điểm Nữ Hoàng Alicent cử Đội Vệ Vương hộ tống hai con trai của bà là Aegon và Aemond đến hội đồng thì bình minh đã ló dạng. (Hoàng Tử Daeron, đứa bé nhất và yếu ớt nhất trong số những đứa con của bà, đang ở Oldtown, phục vụ với tư cách hầu cận của Lãnh Chúa Hightower.)

Hoàng Tử một mắt Aemond, mười chín tuổi, được tìm thấy đang ở trong kho vũ khí, đánh bóng áo giáp và khiên cho buổi tập luyện sáng tại sân lâu đài. “Anh Aegon có phải là vua không?” chàng hỏi Ser Willis Fell, “hay chúng ta phải quỳ xuống và hôn chân con điếm già?” Công chúa Helaena đang ăn sáng cùng các con khi Đội Vệ Vương đến tìm nàng… nhưng khi được hỏi Hoàng Tử Aegon đang ở đâu, người anh trai và cũng là chồng của nàng, nàng chỉ nói, “Chàng ấy không ở trên giường của ta, chắc chắn như vậy. Cứ thoải mái tìm kiếm bên dưới lớp chăn. “

Hoàng tử Aegon đang “say sưa với những thú vui của mình,” Munkun viết trong cuốn Những Sự Kiện Có Thật một cách mơ hồ như vậy. Lời kể của Mushroom thì nói rằng Ser Criston đã tìm thấy vị vua trẻ tuổi đang say rượu và khỏa thân trong một khu ổ chuột ở Flea Bottom, nơi hai con chó săn răng sắc nhọn đang cắn xé nhau để mua vui cho anh ta trong khi một cô gái không hơn mười hai tuổi đang thỏa mãn chàng bằng miệng của mình. Tuy nhiên, chúng ta hãy bỏ hình ảnh xấu xí đó qua một bên và coi Mushroom chỉ là Mushroom, và thay vào đó hãy xem xét những ghi chép của Thầy Tu Eustace.

Mặc dù vị thầy tu tốt bụng này thừa nhận rằng Hoàng Tử Aegon đang ở cùng với một người phụ nữ khi anh ta được tìm thấy, nhưng ông khẳng định cô gái đó là con gái của một thương nhân giàu có và được giáo dục tốt. Hơn nữa, ban đầu hoàng tử từ chối tham gia vào kế hoạch của mẹ mình. “Chị gái tôi là người thừa kế, không phải tôi,” anh nói trong ghi chép của Eustace. “Loại em trai nào lại đi cướp quyền khai sinh của chị gái mình chứ?” Chỉ khi Ser Criston thuyết phục anh ta rằng công chúa chắc chắn phải xử tử anh và các em trai của anh nếu cô ấy đội vương miện thì Aegon mới dao động. Cole nói: “Chừng nào còn một người Targaryen còn sống, thì không kẻ nào thuộc gia tộc Strong có thể hy vọng ngồi lên Ngai Sắt,” Cole nói. “Rhaenyra không có lựa chọn nào khác ngoài việc lấy đầu của ngài nếu cô ấy muốn lũ con hoang của mình cai trị sau cô ấy.” Chính điều này, và chỉ điều này, đã thuyết phục Aegon chấp nhận chiếc vương miện mà hội đồng nhỏ trao cho anh ta, vị thầy tu tốt bụng của chúng ta khẳng định như vậy.

Trong khi các hiệp sĩ của Đội Vệ Vương đang tìm kiếm các con trai của Nữ Hoàng Alicent, các thành viên khác đã triệu tập Tổng Chỉ Huy của Đội Cận Vệ Thành Phố cùng các đội trưởng dưới quyền anh ta (có bảy người, mỗi người chỉ huy một cổng thành) đến Xích Thành. Năm người trong số đó đã được đánh giá là ủng hộ Hoàng Tử Aegon sau khi thẩm vấn. Hai người còn lại, cùng với chỉ huy của họ, bị coi là không đáng tin cậy, và bị bỏ tù. Ser Luthor Largent, kẻ đáng sợ nhất trong nhóm “năm kẻ trung thành”, được phong làm chỉ huy mới của đội áo choàng vàng. Khỏe như một con bò đực, cao gần 7 mét, Largent được đồn đại là đã từng giết chết một con ngựa chiến chỉ bằng một cú đấm. Tuy nhiên, Ser Otto là một người thận trọng, ông đã cẩn thận phong cho con trai của chính mình là Ser Gwayne Hightower (em trai của nữ hoàng) là phó chỉ huy của Largent, dặn dò anh ta luôn để mắt đến Ser Luthor phòng khi ông ta có bất kỳ dấu hiệu không trung thành nào.

Ser Tyland Lannister được phong là quản lý ngân khố thay cho Lãnh Chúa Beesbury quá cố, và đã ngay lập tức sử dụng ngân khố hoàng gia. Kho vàng hoàng gia được chia thành bốn phần. Một phần được giao cho Ngân Hàng Sắt tại Braavos trông coi để bảo đảm an toàn, một phần khác được gửi theo một đoàn bảo hộ cẩn mật đến Casterly Rock, phần thứ ba đến Oldtown. Phần của cải còn lại được sử dụng cho việc hối lộ và quà tặng, và thuê lính đánh thuê khi cần. Để thay thế vị trí quản lý hải quân của Ser Tyland, Ser Otto tìm đến Quần Đảo Sắt, phái một con quạ tới Dalton Greyjoy, Thủy Quái Đỏ, vị Lãnh Chúa Cướp Biển của đảo Pyke mười sáu tuổi táo bạo và khát máu, đề nghị trao cho anh ta chức đô đốc hải quân và một vị trí trong hội đồng để đổi lấy lòng trung thành của anh.

Một ngày trôi qua, rồi thêm một ngày nữa. Không một tu sĩ hay nữ tu nào được triệu tập đến phòng ngủ nơi Vua Viserys nằm đó, sưng tấy và thối rữa. Không có tiếng chuông nào vang lên. Những con quạ được gửi đi, nhưng không con nào tới Dragonstone. Thay vào đó, là đến Oldtown, đến Casterly Rock, Riverrun, tới Highgarden, và đến nhiều lãnh chúa và hiệp sĩ khác mà Nữ Hoàng Alicent cho rằng ủng hộ con trai bà.

Bản ghi chép của Đại Hội Đồng năm 101 đã được đưa ra và kiểm tra, và được ghi chép lại thông tin những vị lãnh chúa nào đã ủng hộ Viserys, và vị nào ủng hộ Rhaenys, Laena, hoặc Laenor. Theo thống kê, các lãnh chúa ủng hộ người thừa kế là nam vượt trội hơn gấp hai mươi lần những người ủng hộ nữ, những cũng đã có những kẻ bất đồng chính kiến, và những gia tộc này là những nơi có khả năng nhất sẽ góp quân hỗ trợ Công Chúa Rhaenyra nếu xảy ra chiến tranh. Công chúa sẽ có sự hỗ trợ của Rắn Biển và các hạm đội của ông ta, Ser Otto đánh giá, và có lẽ gồm cả các lãnh chúa khác của bờ biển phía Đông: Lãnh Chúa Bar Emmon, Massey, Celtigar và Crabb, có lẽ thậm chí là Evenstar của đảo Tarth. Tất cả đều chỉ là những thế lực nhỏ, ngoại trừ gia tộc Velaryon. Những người phương Bắc lại là mối quan tâm lớn hơn: Winterfell đã ủng hộ Rhaenys ở Harrenhal, cũng như những chư hầu của Lãnh Chúa Stark, Dustin của Barrowton và Manderly ở White Harbour. Cũng không thể trông cậy vào Gia Tộc Arryn, vì Eyrie hiện đang được cai trị bởi một người phụ nữ, Quý Cô Jeyne, Trinh Nữ xứ Vale, quyền lực của chính bà có thể bị đặt dấu hỏi nếu Công Chúa Rhaenyra bị loại sang một bên.

Mối nguy hiểm được coi là lớn nhất là Storm’s End, vì Gia Tộc Baratheon đã luôn trung thành ủng hộ quyền hợp pháp của Công Chúa Rhaenys và các con của bà. Mặc dù Lãnh Chúa già Boremund đã chết, con trai của ông ta là Borros thậm chí còn hiếu chiến hơn cha mình, và các chúa tể vùng bão nhỏ hơn chắc chắn sẽ đi theo bất cứ nơi nào ông ta dẫn dắt họ. “Vậy thì chúng ta phải khiến hắn dẫn họ đến với vua của chúng ta,” Nữ Hoàng Alicent tuyên bố. Sau đó, bà gửi thư cho đứa con trai thứ hai của mình.

Do đó, không phải là một con quạ bay đến Storm’s End vào ngày hôm đó, mà là Vhagar, già nhất và lớn nhất trong số những con rồng của Westeros. Trên lưng nó là Hoàng Tử Aemond Targaryen, với một viên ngọc xa phia ở vị trí con mắt bị mất của mình. “Mục đích của ngài là phải giành được hôn ước với một trong những người con gái của Lãnh Chúa Baratheon,” ông của hoàng tử, Ser Otto nói với người trước khi bay. “Bất kỳ ai trong số bốn đứa đều được. Tỏ tình và kết hôn với cô ấy, và Lãnh Chúa Borros sẽ trao vùng đất bão cho anh trai của ngài. Nếu thất bại-“

“Ta sẽ không thất bại,” Hoàng Tử Aemond tự tin. “Aegon sẽ có Storm’s End, và ta sẽ có cô gái này.”

Vào thời điểm Hoàng Tử Aemond khởi hành, mùi hôi thối từ phòng ngủ của vị vua đã chết đã tỏa ra khắp Pháo Đài Maegor, và nhiều câu chuyện cũng như tin đồn hoang đường đã lan truyền khắp triều đình và lâu đài. Các ngục tối dưới Xích Thành đã nuốt chửng rất nhiều kẻ bị nghi ngờ là không trung thành đến nỗi ngay cả Tu Sĩ Tối Cao cũng bắt đầu băn khoăn về những vụ mất tích này, và gửi thư từ Tu Viện Ngàn Sao tại Oldtown hỏi về những người bị mất tích. Ser Otto Hightower, theo đúng phong cách của một người từng phụng sự với tư cách Cánh Tay, muốn có thêm thời gian để chuẩn bị, nhưng Nữ Hoàng Alicent biết rằng họ không thể trì hoãn thêm được nữa. Hoàng tử Aegon đã trở nên mệt mỏi với việc phải giữ bí mật. “Con có phải là vua hay không đây?” ngài chất vấn mẹ của mình. “Nếu con là vua, thì hãy trao vương miện cho con.”

Chuông bắt đầu vang lên vào ngày thứ mười của tuần trăng thứ ba năm 129 AC, báo hiệu sự kết thúc của một triều đại. Cuối cùng, Đại Học Sỹ Orwyle cũng được phép gửi đi những con quạ của mình, và hàng trăm con chim đen bay lên không trung, truyền đi tin tức về sự lên ngôi của Aegon đến mọi ngóc ngách xa xôi của vương quốc. Những nữ tu được cử đến để chuẩn bị thiêu xác, và những kỵ sỹ đi trên những con ngựa nhợt nhạt truyền tin cho người dân khắp Vương Đô, và khóc rằng “Vua Viserys đã chết, Vua Aegon muôn năm”. Nghe thấy tiếng khóc, Munkun viết, một số thì khóc than trong khi những người khác thì hò reo, nhưng hầu hết dân chúng chỉ nhìn chằm chằm trong im lặng, bối rối và cảnh giác, và thỉnh thoảng có một giọng nói vang lên, “Nữ hoàng của chúng ta muôn năm.”

Trong khi đó, những công việc chuẩn bị cho lễ đăng quang đã được gấp rút thực hiện. Hố Rồng đã được chọn làm địa điểm. Dưới mái vòm hùng vĩ của nó là những chiếc ghế dài bằng đá đủ chỗ ngồi cho tám nghìn người, và những bức tường dày, mái nhà chắc chắn và những cánh cửa bằng đồng cao chót vót khiến nơi đây có thể phòng thủ được nếu những kẻ phản bội cố gắng phá rối buổi lễ.

Vào ngày đã định, Ser Criston Cole đội chiếc vương miện được đúc từ sắt đính hồng ngọc của Aegon Nhà Chinh Phục lên đầu đứa con trai cả của Vua Viserys và Nữ hoàng Alicent, tuyên bố anh ta là Aegon của Gia tộc Targaryen, Đệ Nhị, Vua của Người Andalos, Người Rhoyne và Tiền Nhân, Lãnh chúa của Bảy vương quốc và Hộ vệ Vương triều. Mẹ của anh, Nữ hoàng Alicent, người luôn được người dân yêu quý, đặt vương miện của chính bà lên đầu con gái mình, Helaena, vợ và là em gái của Aegon. Sau khi hôn má đứa con gái yêu quý, bà quỳ xuống trước nàng, cúi đầu và nói, “Nữ hoàng của ta.”

Bao nhiêu người đã tham dự buổi lễ trao vương miện này vẫn còn là một vấn đề gây tranh cãi. Đại học sĩ Munkun, ông đã lấy nguồn tư liệu từ Đại học sĩ Orwyle, cho biết rằng đã có hơn một trăm ngàn dân thường đổ vào Hố Rồng, tiếng reo hò của họ lớn đến nỗi đã làm rung chuyển mọi bức tường, trong khi đó thì Mushroom lại cho rằng số ghế ngồi bằng đá khi đó mới được lấp đầy chỉ một nửa. Tu sĩ Tối cao ở Oldtown, quá già và ốm yếu để có thể đến Vương Đô, đã cử Tu sĩ Eustace đến để xức dầu thánh cho Vua Aegon và cầu Bảy vị thần ban phước cho ngài.

Trong số những người tham dự buổi lễ, những người có ánh mắt tinh tường nhất, có lẽ đã nhận ra rằng chỉ có bốn hiệp sĩ áo choàng trắng bên cạnh vị vua mới mà không phải là năm như trước đây. Aegon Đệ Nhị đã gặp một sự phản bội đầu tiên vào đêm hôm trước, khi Ser Steffon Darklyn của Đội Vệ Vương đã lẻn ra khỏi thành phố cùng với một cận vệ, hai người hầu và bốn người hộ vệ của mình. Bên dưới màn đêm đen kịt, họ tìm đường ra khỏi cổng phụ của thành để đến nơi có chiếc thuyền nhỏ của người đánh cá đang chờ để đưa họ đến Dragonstone. Họ mang theo một chiếc vương miện bị đánh cắp: chiếc vương miện bằng vàng được đính bảy viên ngọc có bảy màu khác nhau. Đây là vương miện mà Vua Viserys đã đội và trước đó là Vua Già Jaehaerys. Khi Hoàng tử Aegon quyết định đội chiếc vương miện bằng sắt đính hồng ngọc của người trùng tên với mình, Nhà Chinh Phục, Nữ hoàng Alicent đã ra lệnh giữ vương miện của Viserys ở nơi an toàn, nhưng kẻ hầu cận được giao nhiệm vụ này, thay vào đó đã cuỗm lấy nó.

Sau lễ phong vị, Đội Vệ vương hộ tống Aegon đến gặp con rồng của mình, một sinh vật lộng lẫy với lớp vảy vàng lóng lánh và màng cánh màu hồng nhạt. Con rồng đẹp như ánh vàng rực rỡ của bình minh này được đặt tên là “Sunfyre”. Munkun kể rằng vị vua đã bay cùng với nó tận ba lần quanh thành phố trước khi đáp xuống bên trong những bức tường của Xích Thành. Ser Arryk Cargyll dẫn vua vào bên trong phòng ngai đã được thắp sáng, nơi Aegon Đệ Nhị bước từng bước lên trên Ngai Sắt trước hàng ngàn lãnh chúa và hiệp sĩ. Những tiếng hô vang lan ra khắp các sảnh đường.

Ở Dragonstone, không có lời ca tụng nào được nghe thấy. Thay vào đó, những tiếng hét vang vọng khắp các sảnh và bậc thang ở Tháp Rồng Biển, tiếng hét phát ra từ những căn phòng của nữ hoàng, nằm bên dưới tòa tháp, nơi Rhaenyra Targaryen đang căng mình và run rẩy trong lần chuyển dạ thứ ba. Còn tận một tháng nữa đứa bé mới chào đời, nhưng những ngọn thủy triều từ Vương Đô đã dồn công chúa đến mức giận dữ không thể kiểm soát, và cơn thịnh nộ dường như đã khiến cô phải sinh sớm đứa bé, như thể đứa bé bên trong cũng giận dữ như vậy, và chiến đấu để ra ngoài. Công chúa buông những lời nguyền rủa cùng những tiếng hét chói tai trong suốt những lần chuyển dạ của mình, cô kêu gọi những vị thần trút cơn thịnh nộ lên những người em cùng cha khác mẹ với mình và cả mẹ của họ, nữ hoàng, và kể lể chi tiết về những đòn tra tấn mà cô sẽ áp dụng lên họ trước khi để họ chết. Cô cũng nguyền rủa đứa con trong bụng, Mushroom đã kể lại, trong khi bàn tay cô cào cấu lên cái bụng to phồng của mình, Học sĩ Gerardys và người hộ sinh của cô cố gắng giữ cô lại và hét lớn, “Quái vật, quái vật, ra ngoài, ra ngoài, RA NGOÀI NGAY!”

Khi đứa bé cuối cùng cũng ra ngoài, nó đã chứng minh nó là một con quái vật: một bé gái đã chết, người xoắn lại và hình thù dị dạng với một cái lỗ ở ngực nơi đáng lẽ là trái tim của con bé, và nó còn có một cái đuôi ngắn, mập và có vảy. Hoặc đó là những lời mô tả từ Mushroom. Người lùn kể rằng anh ta đã đem sinh linh bé nhỏ đó đến một khoảng sân và thiêu. Bé gái đã chết này được đặt tên là Visenya, Công chúa Rhaenyra đã tuyên bố vào ngày hôm sau, khi sữa của cây anh túc đã giúp làm giảm cơn đau của cô ấy. ‘Con bé là con gái duy nhất của ta, và bọn chúng đã giết nó. Chúng đã cướp lấy vương miện và thảm sát con gái ta, và chúng sẽ trả giá cho điều đó.”

Và rồi Vũ điệu bắt đầu, khi công chúa triệu hồi một hội đồng của chính mình. “Hội đồng đen,” cuốn Sự Thật nói rằng bọn họ đã tập họp ở Dragonstone, nhằm chống lại “hội đồng xanh” ở Vương Đô. Rhaenyra là người chủ trì, cô ngồi với người là chú và là chồng của mình, Hoàng tử Daemon, và cố vấn trung thành, Học sĩ Gerardys. Ba người con trai của cô đều hiện diện, mặc dù không có ai trong số này đạt đến độ tuổi được gọi là trưởng thành (Jace mười bốn tuổi, Luke mười ba, Joffrey mười một). Hai vệ vương đứng bên cạnh họ: Ser Erryk Cargyll, người em sinh đôi của Ser Arryk, và người vùng đất phía tây, Ser Lorent Marbrand.

Ba mươi hiệp sĩ, hàng trăm cung thủ và ba trăm binh lính tạo thành phần còn lại của toàn bộ lực lượng tại Dragonstone. Đây luôn được xem là quá đủ cho sức mạnh của một pháo đài phòng thù. ‘Tuy nhiên, để là một công cụ cho cuộc chinh phạt, thì đội quân của chúng ta còn phải cải thiện nhiều,” Hoàng tử Daemon nhìn xuống một cách đầy chua chát.

Chưa tới mười hai lãnh chúa, những đồng minh và chư hầu đến Dragonstone, ngồi ở hội đồng đen như: Celtigar Đảo móng vuốt, Staunton của Vùng Sự nghỉ ngơi của Quạ, Massey Đá nhảy nhót, Bar Emmon Đầu nhọn và Darklyn vùng Duskendale. Nhưng lãnh chúa vĩ đại nhất đến cam kết sự ủng hộ sức mạnh của mình dành cho công chúa là Corlys Velaryon vùng Driftmark. Mặc dù Rắn Biển đã già, nhưng ông thích nói rằng ông đang bám víu vào sự sống “giống như một tên thủy thủ sắp chết đuối đang cố bám vào những đống đổ nát của một con tàu đang chìm. Có lẽ Thất Diện Thần đã giữ tôi lại cho cuộc chiến cuối cùng này”. Lãnh chúa Corlys đến cùng với vợ ông ta, Công chúa Rhaenys, năm mươi lăm tuổi, khuôn mặt bà gầy và nhăn nheo, mái tóc đen điểm xuyết vài sợi trắng, nhưng vẻ dữ tợn và không hề sợ hãi ở bà vẫn mạnh mẽ như cái hồi bà mới đôi mươi. “Nữ Hoàng Nhưng Chưa Bao Giờ Là Nữ Hoàng,” Mushroom gọi bà như vậy. (Thứ gì Viserys từng có mà bà ta không có? Một cái xúc xích nho nhỏ? Đó có phải là thứ phải có để trở thành một vị vua? Vậy hãy để Mushroom cai trị. Xúc xích của Mushroom còn to gấp ba lần của ông ta.”)
Những người ngồi ở hội đồng đen tự gọi mình là trung thành, nhưng họ đều biết rằng Vua Aegon Đệ nhị đã tuyên án họ là những kẻ phản bội. Từng người bọn họ đã nhận những lệnh triệu tập từ Vương Đô, yêu cầu bọn họ hiện diện tại Xích Thành để giữ lời thề trung thành với vị vua mới. Tất cả đội quân của họ kết hợp lại cũng không thể chống lại sức mạnh của một mình Gia tộc Hightowers khi hai bên đối đầu. Phe xanh của Aegon còn có được những lợi thế khác nữa. Oldtown, Vương Đô, và Lannisport đều là những thành phố giàu có nhất và rộng lớn nhất của vương quốc; tất cả chúng đều được nắm giữ bởi phe xanh. Mỗi biểu tượng mang tính hợp pháp có thể nhìn thấy được đều thuộc về Aegon. Anh ta ngồi trên Ngai Sắt. Anh ta sống ở Xích Thành. Anh đang đội vương miện của Nhà Chinh phục, mang thanh kiếm của Nhà Chinh phục, được xức dầu thánh bởi một học sĩ của Thất diện thần trước sự dõi theo của hàng trăm ngàn con người. Đại học sĩ Orwyle ngồi trong hội đồng của anh ta và Tổng chi huy của Đội vệ vương đã đội vương miện lên đầu của anh ta khi anh ta còn là hoàng tử. Và anh ta là đàn ông, thứ làm cho anh ta trở thành vị vua hợp pháp trong mắt của nhiều người, còn người chị cùng cha khác mẹ kia chỉ là kẻ tiếm ngôi.

Đối nghịch những điều đó, Rhaenyra chỉ có một ít lợi thế. Một vài những lãnh chúa già hơn có lẽ vẫn nhớ lại những lời thề họ đã thốt ra khi cô được tuyên bố là Công chúa của Dragonstone và là người thừa kế của cha mình. Có một thời gian cô được yêu thương bởi cả những người ở dòng dõi cao quý lẫn thường dân, khi họ đã hò reo tên cô rằng cô là Ánh sáng của Vương triều. Nhiều lãnh chúa trẻ tuổi và hiệp sĩ quý tộc đã tranh dành sự ưu ái của cô… nhưng liệu rằng vẫn có nhiều người sẽ chiến đấu vì cô chứ, chiến đấu cho một người phụ nữ đã có chồng, cơ thể đã có tuổi và trông xồ xề vì sáu lần sinh nở, thì hẳn là một câu hỏi không ai có thể trả lời. Mặc dù người em cùng cha khác mẹ của cô đã cướp lấy kho báu của cha bọn họ, công chúa vẫn được chia sẻ sự giàu có từ Gia tộc Velaryon, hạm đội tàu của Rắn Biển vẫn là một lợi thế tuyệt đối của cô ở biển cả. Và vị hôn phu của cô, Hoàng tử Daemon, một người đàn ông đầy kinh nghiệm và được tôi luyện ở Stepstones, có kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn tất cả những kẻ thù của họ cộng lại. Và cuối cùng, thứ không kém phần quan trọng, những con rồng của Rhaenyra.

“Nhưng Aegon cũng có,” Học sĩ Gerardys chỉ ra.

 “Chúng ta có nhiều hơn,” Công chúa Rhaenys tuyên bố, Nữ Hoàng Nhưng Chưa Bao Giờ Là Nữ Hoàng, người đã cưỡi rồng lâu hơn tất cả bọn họ. “Và rồng của chúng ta lớn hơn và khỏe hơn, chỉ thua Vhagar. Những con rồng phát triển tốt nhất là ở đây, trên Dragonstone này.” Bà bắt đầu liệt kê chúng cho hội đồng. Vua Aegon có con Sunfyre. Một con quái thú tuyệt mỹ, dù chưa trưởng thành. Aemond Một mắt cưỡi Vhagar, một con quái thú đầy nguy hiểm không thể chối cãi của Nữ hoàng Visenya. Con rồng của Nữ hoàng Helaena là Dreamfyre, con rồng cái đã từng chở em gái của Vua Già, Rhaena, bay xuyên qua những đám mây. Rồng của Hoàng tử Daeron là Tessarion, với đôi cánh đen tuyền như cô-ban, còn móng vuốt, mào và vảy trên bụng của nó sáng như đồng đã qua chế tác. “Có bốn con rồng đạt kích cỡ cho cuộc chiến,” Rhaenys nói. Hai đứa con sinh đôi của Nữ hoàng Helaena cũng sở hữu những con rồng, nhưng chỉ mới nở; đứa con út của kẻ tiếm ngôi, Maelor, thì chỉ sở hữu một quả trứng thôi.

Đối trọng điều đó, Hoàng tử Daemon có Caraxes và Công chúa Rhaenyra có Syrax, hai con quái thú khổng lồ và hung tợn. Caraxes thật sự là một nỗi khiếp sợ và chẳng còn xa lạ gì với máu và lửa mà nó đã gây ra ở Steptones. Ba người con trai mà Rhaenyra có với Laenor Velaryon đều là những người cưỡi rồng; Vermax, Arrax và Tyraxes đều đang lớn, và lớn hơn qua mỗi năm. Aegon Bé, con trai cả trong ba đứa con trai của Rhaenyra với Hoàng tử Daemon, có một con rồng vẫn còn chưa trưởng thành, Stormcloud, mặc dù thằng bé vẫn chưa cưỡi nó; đứa em trai nhỏ của cậu, Viserys, đi đâu cũng cầm theo quả trứng rồng của nó. Con rồng cái của chính Rhaenys, Meleys Nữ hoàng Đỏ, đã trở nên ì ạch nhưng vẫn đáng sợ khi bị quấy phá. Hai đứa con sinh đôi của Hoàng tử Daemon với Laena Velaryon có thể vẫn chưa là những nhà cưỡi rồng. Rồng của Baela, con Moondancer màu xanh lục nhạt tuyệt mỹ, sẽ sớm đủ lớn để chở được con bé trên lưng… và dù trứng của chị con bé, Rhaena đã nở ra một thứ gì đó kì dị và thứ đó đã chết trong vài giờ sau khi chui ra khỏi trứng, thì Syrax gần đây đã làm một cái ổ khác. Một trong những cái trứng của nó đã được đưa đến cho Rhaena, và nghe đâu con bé ngủ với quả trứng mỗi đêm, và cầu nguyện về một con rồng tuyệt đẹp tương xứng với con rồng của em gái mình.

Hơn thế nữa, sáu con rồng khác đang cư ngụ trong những hang động mờ sương khói của Dragonmont phía trên lâu đài. Còn có Silverwing, con vật cưỡi già nua của Nữ hoàng Tốt bụng Alysanne; Seasmoke, con quái thú màu xám nhạt là luôn là niềm tự hào và đam mê của Ser Laenor Velaryon; con Vermithor già đáng kính, chưa được ai cưỡi kể từ cái chết của Vua Jaehaerys. Và đằng sau ngọn núi là nơi trú ẩn của ba con rồng hoang dã, chưa bao giờ được xác nhận hay được cưỡi bởi bất cứ ai, cũng chẳng ai biết tụi nó còn sống hay chểt. Dân thường đặt tên chúng là Sheepstealer, Grey Ghost và Cannibal. “Tìm những người cưỡi để chỉ huy Silverwing, Vermithor và Seasmoke và chúng ta sẽ có chín con chống lại bốn con rồng của Aegon. Cưỡi và bay cùng những con rồng hoang dã kia, và chúng ta sẽ có mười hai con, thậm chí không cần Stormcloud,” Công chúa Rhaenys chỉ ra. “Đó là cách chúng ta sẽ chiến thắng cuộc chiến này.”

Lãnh chúa Gia tộc Celtigar và Gia tộc Staunton đồng ý. Aegon Nhà Chinh phục và chị em ông đã chứng minh rằng những hiệp sĩ và các đội quân không thể chống lại lửa và máu. Celtigar thúc giục công chúa hãy bay đến đánh Vương Đô ngay lập tức, và biến thành phố thành tro và xương. “Và điều đó sẽ có lợi gì cho chúng ta, thưa lãnh chúa?” Rắn Biển chất vấn ông ta. “Chúng ta muốn cai trị thành phố đó, chứ không phải thiêu trụi nó.”

“Nói vậy thôi chứ chẳng có chuyện đó đâu,” Celtigar nhấn mạnh. “Kẻ tiếm quyền sẽ không còn lựa chọn nào ngoài việc chống lại chúng ta bằng những con rồng của hắn. Nhưng mà chín con của ta chắc chắn sẽ lấn át bốn con của hắn.”

“Và cái giá chúng ta phải trả là gì?” Công chúa Rhaenyra tự hỏi. “Những đứa con trai của ta sẽ cưỡi ba con rồng của chúng, ta nhắc cho ngươi nhớ. Và không phải là chín con đấu với bốn đâu. Ta sẽ không đủ khỏe để bay trong khoảng thời gian dài. Rồi ai sẽ cưỡi Silverwing, Vermithor, và Seasmoke? Ngươi sao, lãnh chúa? Ta không nghĩ vậy. Chỉ là năm đấu với bốn và một trong bốn con đó là Vhagar. Và đó là điều bất lợi cho chúng ta.”

Ngạc nhiên là Hoàng tử Daemon đồng ý với vợ mình. “Ở Stepstones, kẻ thù của ta đã học cách bỏ chạy và lẩn trốn khi chúng nhìn thấy đôi cánh của Caraxes hoặc nghe tiếng gầm của nó… nhưng đó là vì chúng không có con rồng nào. Không hề dễ dàng để ai đó trở thành kẻ giết rồng. Nhưng những con rồng có thể giết những con rồng, và điều đó đã từng xảy ra. Bất cứ một học sĩ nào cũng từng biết về lịch sử Valyria đều có thể kể cho các người điều đó. Ta sẽ không đem rồng của chúng ta ra để chống lại những con của tên tiếm quyền kia trừ khi không còn lựa chọn nào khác. Luôn có những cách khác để sử dụng chúng, những cách hiệu quả hơn.” Sau đó hoàng tử trình bày chiến lược của mình trước hội đồng đen. Rhaenyra cần có một vương miện của chính mình, để đáp trả lại vương miện của Aegon. Sau đó họ sẽ gửi đi những con quạ, kêu gọi những lãnh chúa của Bảy vương quốc đến tuyên bố lòng trung thành với nữ hoàng chính thống của bọn họ.

“Chúng ta phải chiến đấu cuộc chiến này bằng lời nói trước khi thực chiến trên chiến trường,” hoàng tử tuyên bố. Những lãnh chúa của những gia tộc lớn nắm giữ chìa khóa chiến thắng, Daemon quả quyết; đồng minh và chư hầu của bọn họ sẽ đi theo họ. Aegon Kẻ tiếm ngôi đã có được lòng trung thành của Gia tộc Lannister vùng Casterly Rock, và Lãnh chúa Tyrell vùng Highgarden, một thằng bé còn đang mếu máo trong bộ quần áo sơ sinh và mẹ nó, đang đảm nhận vai trò nhiếp chính, người hầu như luôn thích xếp ngang hàng vùng Reach với đồng minh mạnh mẽ của bà ta, Gia tộc Hightowers… nhưng những lãnh chúa vĩ đại còn lại của vương quốc thì vẫn chưa tuyên bố theo phe nào.

 “Storm’s End sẽ đứng về phía ta,” Công chúa Rhaenys dõng dạc. Bà ấy nói thế là vì dòng máu phía mẹ của mình, và Lãnh chúa Boremund quá cố luôn là người bạn trung thành nhất trong số những người bạn của bà.

Hoàng tử Daemon có lý do chính đáng để hi vọng rằng Trinh nữ Xứ Vale có thể đem Eyrie sát cánh bên họ. Aegon chắc chắn sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ của Pyke, anh đánh giá như vậy; chỉ có sự giúp đỡ của Đảo Sắt mới có thể giúp Aegon nuôi hi vọng vượt qua được sức mạnh của Gia tộc Velaryon ở biển cả. Nhưng người đảo sắt nổi tiếng lật lọng và Dalton Greyjoy rất thích máu me và các cuộc chiến; anh có thể dễ dàng thuyết phục bọn họ ủng hộ công chúa.

Phương Bắc lại quá xa xôi để có thể tham chiến, hội đồng nhận xét; khi Gia tộc Stark kêu gọi đồng minh và hành quân xuống phía Nam, cuộc chiếc có lẽ đã kết thúc. Chỉ còn lại những lãnh chúa vùng sông, một vùng đất được một gia tộc cai trị cùng với những xung đột liên miên, ít nhất là trên danh nghĩa, Gia tộc Tully của vùng Riverrun. “Chúng ta có bạn bè ở vùng sông,” hoàng tử nói, “mặc dù không còn ai trong số họ dám thể hiện bản sắc của mình.  Chúng ta cần một nơi để có thể tụ họp, một cứ điểm quan trọng trên một vùng đất đủ rộng lớn để làm nơi ở cho một đội quân vĩ đại, và đủ mạnh mẽ để chống đỡ lại bất cứ thế lực nào mà kẻ tiếm quyền kia có thể gửi đến chống lại chúng ta.” Anh chỉ cho các lãnh chúa thấy một địa điểm trên bản đồ. “Ở đây. Harrenhal.”

Quyết định được đưa ra. Hoàng tử Daemon sẽ dẫn đầu một lực lượng đột kích vào Harrenhal, cưỡi con rồng Caraxes. Công chúa Rhaenyra sẽ ở lại Dragonstone cho tới khi cô hồi phục sức lực. Hạm đội tàu chiến Velaryon sẽ cô lập Gullet, dong tàu rời khỏi Dragonstone và Driftmark để chốt chặn tất cả những con tàu ra vào Vịnh Hắc Thủy. “Chúng ta không đủ sức mạnh để chiếm lấy Vương Đô bằng vũ lực,” Hoàng tử Daemon nói, “kẻ thù cũng không hơn gì ta với hi vọng chiếm được Dragonstone. Nhưng Aegon là chàng trai còn xanh, mà những chàng trai còn xanh thì rất dễ bị khiêu khích. Có lẽ chúng ta nên chọc phá thằng bé bằng một cuộc tấn công nhanh.” Rắn Biển sẽ chỉ huy hạm đội tàu, trong khi Công chúa Rhaenys bay trên cao để ngăn cản kẻ thù tấn công tàu bằng những con rồng của chúng. Trong khi đó, những con quạ sẽ bay tới Riverrun, Eyrie, Pyke và Storm’s End để có được lòng trung thành từ những lãnh chúa ở các vùng đất đó.

Và rồi con trai cả của nữ hoàng, Jacarys, lên tiếng. “Bọn ta nên là người đem đi những thông điệp đó,’ cậu ta nói. “Rồng sẽ có được những lãnh chúa đó nhanh hơn là lũ quạ.” Em trai cậu, Lucerys đồng ý, nhấn mạnh rằng dù cậu và Jace là những người đàn ông hay sắp trở thành đàn ông cũng không quan trọng. “Chú của chúng ta gọi chúng ta là Những Thằng Strong, nhưng khi những lãnh chúa nhìn thấy bọn ta trên lưng những con rồng họ sẽ biết đó là những lời nói dối. Chỉ Gia tộc Targaryen mới cưỡi rồng.” Mushroom kể rằng Rắn Biển đã phàn nàn điều này, khẳng định ba đứa trẻ là người thuộc Gia Tộc Velaryon nhưng ông đã mỉm cười khi nói nói điều đó với niềm kiêu hãnh trong giọng nói. Thậm chí thằng em nhỏ nhất, Jorffrey, cũng la lên, yêu cầu được cưỡi trên con rồng của mình, Tyraxes và tham gia cùng hai anh.

Công chúa Rhaenyra không đồng ý vì Joff chỉ mới mười một tuổi. Nhưng Jacaerys mười bốn và Lucerys thì mười ba; những cậu bé đẹp mã và dũng cảm, có khả năng chiến đấu và đã phục vụ như những cận vệ trong thời gian dài. “Nếu các con đi, các con sẽ đi với tư cách là người đưa tin, không phải là những hiệp sĩ,” cô nói với chúng. “Các con không được tham gia bất kỳ cuộc chiến nào.” Và sẽ giữ như thế cho tới khi cả hai cậu bé đưa ra lời thề tuyên thệ một cách long trọng trước một phỏng bản Ngôi sao bảy cánh, từ giờ cho tới lúc đó Nữ hoàng chỉ đồng ý giao cho bọn chúng nhiệm vụ như những sứ giả. Jace, anh cả, được quyết định sẽ thực hiện nhiệm vụ có thời gian dài hơn và nguy hiểm hơn, bay đến Eyrie để thương luận với Phu nhân xứ Vale, sau đó tới Cảng Trắng để có được lòng trung thành của Lãnh chúa Manderly, và cuối cùng là đến Winterfell để gặp Lãnh chúa Stark. Nhiệm vụ của Luke có thời gian ngắn và an toàn hơn; cậu sẽ bay đến Storm’s End, nơi mọi người tin rằng cậu sẽ được Borros Baratheon chào đón nồng nhiệt.

Một lễ phong vị được tổ chức vội vàng vào ngày hôm sau. Ser Steffon Darklyn xuất hiện, thành viên trước đây trong đội Vệ vương của Aegon, giờ có dịp tận hưởng niềm vui ở Dragonstone, đặc biệt khi ông ta và những kẻ trung thành đi theo (“những kẻ thay áo lật bào” (từ gốc: turncloak: chỉ những kẻ phản bội – ND), Ser Otto đã gọi bọn họ như vậy, khi đề nghị một giải thưởng cho việc bắt bọn họ) đã mang đến chiếc vương miện của Vua Jaehaerys Người hòa giải mà bọn họ đã đánh cắp. Ba trăm người đã dõi theo khi Hoàng tử Daemon Targaryen đặt vương miện của Vua Già lên đầu vợ anh, tuyên bố cô là Rhaenyra của Nhà Targaryen, Đệ Nhất, Nữ hoàng của Người Andalos, Người Rhoyne, và Tiền Nhân. Hoàng tử cũng tự tuyên bố mình là Người bảo hộ vương quốc, Rhaenyra phong cho con trai cả của mình, Jacaerys, Hoàng tử của Dragonstone và là người thừa kế Ngai Sắt.

Hành động đầu tiên của Nữ hoàng là tuyên bố Ser Otto Hightower và Nữ hoàng Alicent là những kẻ phản trắc và nổi loạn. “Vì những người em cùng cha khác mẹ của ta và cô em gái ngọt ngào, Helaena,” cô nói, “bọn họ đã bị lầm đường lạc lối vì những lời khuyên bảo của những kẻ độc ác. Hãy để các em ta đến Dragonstone, quỳ gối và xin cầu sự tha thứ, và ta sẽ rất vui lòng tha mạng cho chúng và lại yêu thương chúng như xưa, vì chúng là ruột rà máu mủ và không một người đàn ông hay phụ nữ nào đáng bị nguyền rủa là những kẻ giết hại máu mủ ruột rà.

Những lời trong buổi lễ phong vị của Rhaenyra bay đến Xích Thành vào ngày hôm sau, đến tai Vua Aegon Đệ Nhị đang vô cùng cảm thấy khó chịu. “Người chị cùng cha khác mẹ và người chú của ta là những kẻ phản quốc tệ hại nhất,” vị vua trẻ dõng dạc. “Ta muốn bọn họ bị kết tội, ta muốn bọn họ bị bắt giữ, và ta muốn bọn họ phải chết.”

Những người ôn hòa hơn trong hội đồng xanh thì muốn một cuộc thương nghị. “Công chúa hẳn đã nhìn ra cô ấy đang lâm vào tình thế vô vọng,” Đại học sĩ Orwyle nói. “Em trai không nên gây chiến với chị của mình. Hãy phái thần đi gặp công chúa, chúng thần có thể nói chuyện và đi đến một hiệp ước hòa bình.”

Aegon không nghe lọt tai. Học sĩ Eustace kể rằng Vua Aegon đã buộc tội Đại học sĩ là kẻ bất trung và tuyên bố sẽ ném ông ta vào xà lim đen “với những người bạn đen của ông ta.” Nhưng khi hai nữ hoàng – mẹ cậu, Nữ hoàng Alicent và vợ, Nữ hoàng Helaena – ủng hộ lời đề nghị của Orwyle thì vị vua dễ bị kích động này mới nhượng bộ. Vì thế Đại học sĩ Orwyle được cử băng qua Vịnh Hắc thủy dưới ngọn cờ hòa bình, dẫn theo đoàn tùy tùng gồm Ser Arryk Cargyll của Đội Vệ vương và Ser Gwayne Hightower của đội áo choàng vàng, cùng với những nhà ghi chép và những tu sĩ, trong số đó có Eustace.

Những điều khoản nhà vua đưa ra rất hào phóng. Munkun xác nhận trong cuốn Sự Thật của ông ấy. Nếu công chúa xem anh ta như một vị vua và tuân lệnh trước Ngai Sắt, thì Aegon Đệ Nhị sẽ công nhận cô là người sở hữu Dragonstone, và cho phép hòn đảo cũng như lâu đài được thụ hưởng bởi con trai Jacaerys của cô sau khi cô chết. Người con thứ hai, Lucerys, sẽ được công nhận là người thừa kế hợp pháp của Driftmark, đất đai và tài sản của Nhà Velaryon; những đứa con trai của Hoàng tử Daemon, Aegon Bé và Viserys, sẽ có những chức tước trọng vọng trong triều đình, trước sẽ là người hầu của nhà vua, và sau đó sẽ là người hầu rượu của vua. Các lệnh ân xá cũng sẽ được ban ra cho những lãnh chúa và hiệp sĩ đã âm mưu phản quốc cùng với cô chống lại nhà vua thật sự.

Rhaenyra nghe những điều khoản này trong sự im lặng lạnh lẽo, sau đó hỏi Orwyle rằng ông còn nhớ cha cô, Vua Viserys không. “Dĩ nhiên rồi, Thưa Nữ hoàng,” vị học sĩ trả lời. “Vậy có lẽ ông có thể nói cho ta nghe cha ta đã phong ai là người thừa kế và kế vị,” nữ hoàng nghiêm nghị, vương miện sáng rực trên đầu cô. “Là Người, Thưa Nữ hoàng,” Orwyle trả lời. Rồi Rhaenyra gật đầu và nói, “Vậy là lưỡi ngươi cũng thừa nhận ta là nữ hoàng thật sự. Nhưng tại sao ngươi lại phục vụ cho đứa em cùng cha khác mẹ của ta, tên tự xưng là vua ấy?”

Munkun kể rằng Orwyle đã đưa ra câu trả lời rất dài và vô cùng uyên bác, trích dẫn luật Người Andalos và Đại Hội đồng năm 101. Mushroom thì xác nhận ông ấy nói lắp bắp với những lời sáo rỗng vô nghĩa. Dù cho ai nói đúng thì câu trả lời cũng chẳng làm cho Công chúa Rhaenyra hài lòng.

“Một Đại học sĩ nên biết luật và phụng sự nó,” cô nói với Orwyle. “Ngươi không phải là Đại học sĩ và ngươi chỉ đem đến sự xấu hổ và nhơ nhuốc với sợi xích mà ngươi đang đeo.” Khi Orwyle chống chế một cách yếu ớt, những hiệp sĩ của Rhaenyra tước sợi xích tước hiệu Đại học sĩ khỏi cổ ông ấy và ấn ông ấy quỳ xuống trong khi công chúa ban sợi xích đó cho người của cô, Học sĩ Gerardys, “một người hầu cận thật sự và trung cẩn của vương quốc cũng như luật lệ của nó.” Khi cô cho Orwyle và những người trong đoàn tùy tùng của ông ấy ra về, Rhaenyra nói, “Về nói với đứa em cùng cha khác mẹ đó rằng, ta sẽ có ngai báu của ta hoặc là cái đầu của nó.”

Rất lâu sau khi sự kiện Vũ điệu kết thúc, chàng ca sĩ Luceon xứ Tarth có soạn một bài nhạc buồn gọi là “Tạm biệt, Em trai ta,” và vẫn hát cho tới hôm nay. Bài hát có nội dung liên quan đến cuộc gặp gỡ cuối cùng giữa Ser Arryk Cargyll và người em song sinh của của ông ấy, Ser Erryk, khi đoàn người của Orwyle đang lên thuyền để trở về Vương Đô. Ser Arryk đã thề sẽ trung thành với Aegon, Ser Erryk thề trung thành với Rhaenyra. Trong bài hát, hai anh em cố thuyết phục nhau đổi phe nhưng thất bại, họ trao đổi những lời tuyên bố về tình yêu và chia rẽ, biết rằng lần gặp tiếp theo họ sẽ là kẻ thù của nhau. Có thể lời tạm biệt này thật sự đã diễn ra vào cái ngày đó ở Dragonstone; tuy nhiên, không có nguồn dẫn chứng nào nói nhiều về chuyện này. Aegon Đệ nhị lúc đó hai mươi hai tuổi, nổi giận đùng đùng và không còn có thể tha thứ. Sự từ chối chấp nhận của Rhaenyra với quyền cai trị của cậu khiến cậu phẫn nộ. “Ta đã đề nghị ả ta một sự hòa bình trong danh dự, và con điếm đó đã nhổ nước bọt vào mặt ta,” Cậu cao giọng. “Tiếp theo sẽ là ta lấy cái đầu của chính ả.”

Và chuyện xảy đến tiếp theo chính là chiến tranh.

About The Author

Ngo David

Power is Power