Trò chơi vương quyền – Phương Bắc và Gia tộc Stark
Tựa sách: Thế giới của Băng và Lửa (tựa gốc: The World of Ice & Fire)
Tác giả: George. R.R. Martin
Nhóm dịch: Bapstory.net
Vương quốc rộng lớn và lạnh giá của Những Vị Vua Mùa Đông, Gia tộc Stark vùng Winterfell, được coi là vương quốc đầu tiên và lâu đời nhất Bảy Vương Quốc, và trong thời gian đó, nơi đây trường tồn và không bị chinh phục trong khoảng thời gian lâu nhất. Sự khác biệt về địa chất và lịch sử đã đặt Phương Bắc cách biệt hoàn toàn với những vương quốc xuôi về phương Nam.
Người ta thường nói rằng Phương Bắc rộng lớn bằng cả 6 vương quốc kia cộng lại, nhưng sự thật thì không tới mức như thế: Phương Bắc, ngày nay được cai trị bởi Gia tộc Stark vùng Winterfell, chiếm chưa đến một phần ba đế quốc. Bắt đầu từ rìa phía Nam của vùng The Neck, lãnh địa của nhà Stark trải dài về phía Bắc tới tận vùng New Gift (bản thân vùng này cũng thuộc vương quốc của họ cho tới khi Vua Jaehaerys I thuyết phục Winterfell nhường lại vùng đất này cho Hội Tuần Đêm). Phương Bắc có những cánh rừng rộng lớn, những vùng đồng bằng lộng gió, những ngọn đồi và thung lũng, những bờ biển đầy đá và những đỉnh núi tuyết phủ. Phương Bắc là một vùng đất lạnh giá – phần lớn nơi này là những đồng hoang và cao nguyên xen kẽ giữa những dãy núi – và điều này làm cho nơi đây ít phì nhiêu hơn nhiều so với những vùng đất phía Nam. Người ta nói rằng ở đây tuyết rơi thậm chí cả vào mùa hè, và trở nên khủng khiếp vào mùa đông.
Trong suốt nhiều thế kỷ, người ta thường hay nhắc đến Bảy Vương Quốc của Westeros theo thói quen. Cách gọi quen thuộc này xuất phát từ bảy vương quốc vĩ đại trên toàn Westeros bên trong Bức Tường trong những năm ngay trước Cuộc Chinh Phạt của Aegon. Thế nhưng sau đó, điều này không còn chính xác nữa, vì một trong số những “vương quốc” này được cai trị bởi các hoàng tử chứ không phải vua (Dorne), và “vương quốc” Dragonstone của chính Aegon Targaryen chưa bao giờ được tính vào số này.
Bất chấp điều này, cách gọi trên vẫn được duy trì. Cũng như cách chúng ta nói về Một Trăm Vương Quốc trước kia, dù cho chưa từng có thời kỳ nào mà Westeros thực sự bị chia cắt thành một trăm lãnh địa độc lập nhau, chúng ta buộc phải chấp nhận cách gọi theo thói quen này và nói về Bảy Vương Quốc, cho dù nó không chính xác.
Cảng Trắng, thành phố đích thực duy nhất của Phương Bắc, là thành phố nhỏ nhất trên toàn Bảy Vương Quốc. Những thị trấn nổi bật nhất Phương Bắc là “thị trấn mùa đông” phía dưới những bức tường của Winterfell và Barrowton vùng Barrowlands. Dân cư hầu như trống trơn vào mùa xuân và mùa hè nhưng trở nên chật cứng vào mùa đông bởi những người tìm kiếm sự bảo hộ và trợ cấp từ Winterfell giúp họ sống sót qua thời kỳ đói khát. Cư dân thị trấn không chỉ đến từ những ngôi làng và lãnh địa phía ngoài, mà có rất nhiều là con cái của những bộ lạc vùng núi di cư đến thị trấn mùa đông khi tuyết bắt đầu rơi dày.
Chiếc vương miện rỉ sét của Gia Tộc Dustin là do họ đoạt được với danh nghĩa là hậu duệ của Vị Vua Đầu Tiên và những vị vua Barrow trị vì sau ông. Những câu chuyện cổ kể lại trong cuốn Thông Điệp Từ Cái Chết của Kennet đã đề cập rằng một lời nguyền đã được yểm lên dòng họ Barrow không cho phép bất cứ kẻ nào còn sống được phép cạnh tranh với Vị Vua Đầu Tiên. Lời nguyền này khiến cho những kẻ tranh quyền đoạt vị trở nên có vẻ ngoài như xác sống, bị hút cạn máu và sự sống. Điều này chỉ là truyền thuyết, chắc chắn thế, nhưng chuyện dòng họ Dustin có chung dòng máu và là hậu duệ của Những Vị Vua Barrow cổ xưa là có thật.
Barrowton cũng là một nơi hiếm có – được xây dựng trên nền móng lãnh địa danh tiếng của Vị Vua Đầu Tiên, người đã từng một thời cai trị tuyệt đối toàn bộ tộc Tiền nhân, nếu như những huyền thoại có thể tin tưởng được. Mọc lên giữa một vùng đồng bằng rộng lớn và trống trải, nơi đây phát triển rất thịnh vượng nhờ vào tài cai quản sáng suốt của gia tộc Dustin, chư hầu trung thành của gia tộc Stark, những người đã cai trị Barrowland kể từ khi vị vua Barrow cuối cùng sụp đổ.
Dân cư phương Bắc là hậu duệ của tộc Tiền Nhân, dòng máu của họ chỉ bị pha trộn rất ít từ những người Andalos đã chiếm những vương quốc ở phía Nam. Ngôn ngữ gốc của Tiền Nhân – được gọi là Ngôn Ngữ Cổ – giờ chỉ còn được nói bởi dân man tộc phía bên kia Bức Tường, và rất nhiều những khía cạnh khác trong văn hóa của họ đã biến mất (chẳng hạn như những nghi thức hiến tế thần linh, khi tội phạm và những kẻ phản bội bị giết và xác cùng với bộ lòng của chúng bị treo lên trên những nhánh cây weirwood)
Ở phương Bắc, người ta kể những câu chuyện về Đầu Bếp Chuột, người từng phục vụ cho một vị vua Andalos – một số người xác nhận là Vua Tywell II vùng The Rock, và một số khác thì nói là Vua Oswell I xứ Vale và vùng Ngọn Núi – đã dùng thịt của chính con trai nhà vua để làm nhân bánh và nướng cho ông ta ăn. Vì điều này, hắn ta bị trừng phạt bằng cách bị biến thành một con chuột quái dị ăn chính những đứa con của mình. Tuy nhiên hình phạt này không phải do tội giết con trai nhà vua, hay do tội đem thịt anh ta cho nhà vua ăn, mà là do đã phá vỡ luật khách.
Nhưng dân phương Bắc vẫn còn lưu giữ một số những lề lối cổ xưa trong phong tục và cung cách của họ. Cuộc sống của họ khó khăn hơn xưa, và vì thế họ cũng trở nên cứng rắn hơn, và những tiện nghi mà dân miền nam coi là quý tộc thì ở đây bị coi là trẻ con và không đáng coi trọng bằng săn bắn hay đánh nhau, những thứ mà dân phương Bắc thích thú nhất.
Thậm chí cả cái tên những gia tộc của họ cũng khác biệt, vì tộc người Tiền Nhân đặt tên rất ngắn gọn, thô kệch và thẳng thắn, những cái tên như Stark, Wull, Umber, và Stout tất cả đều bắt nguồn từ những ngày mà người Andalos chưa từng hiện diện ở phương Bắc.
Một phong tục đáng chú ý mà dân phương Bắc gìn giữ cẩn thận hơn bất kỳ luật nào khác đó là luật khách, một truyền thống về lòng hiếu khách mà theo đó một người luôn phải đảm bảo an toàn cho một vị khách được mời tới dưới mái nhà của mình, hoặc là một vị khách của ông chủ mình. Người Andalos cũng có cùng một phong tục như vậy, nhưng điều này không ăn sâu vào tiềm thức của người phương Nam lắm. Trong cuốn ghi chép Công Lý và Bất Công ở Phương Bắc, Những Hình Phạt của Ba Vị Lãnh Chúa Nhà Stark, Học Sĩ Egbert đã lưu ý rằng tội ác phá vỡ luật khách ở Phương Bắc rất hiếm xảy ra nhưng đều bị trừng phạt nghiêm khắc không kém gì những tội phản nghịch ghê tởm nhất. Chỉ duy nhất tội giết hại người cùng dòng tộc được cho là nghiêm trọng ngang với việc phá luật hiếu khách này.
Vì hiệp sỹ rất hiếm ở Phương Bắc, những giải đấu thương hiệp sỹ cùng với quang cảnh ồn ào náo nhiệt của chúng hiếm như răng của lũ gà mái ở phía bên kia vùng the Neck. Binh lính phương Bắc cũng chiến đấu trên lưng ngựa với thương, nhưng họ không hề coi đây là một môn thể thao, và chỉ thích thú với những trận đấu với quy mô như những trận chiến đích thực. Có những ghi chép về những cuộc đấu kéo dài tới nửa ngày và bỏ lại những bãi chiến trường nát bấy và những ngôi làng tan tác. Rất nhiều những thương tích nghiêm trọng đã xảy ra trong các cuộc đấu thương này, và những cái chết không thể quên. Tại cuộc đấu nổi tiếng tại Last Hearth vào năm 170 AC, người ta kể lại rằng có không dưới 18 người thiệt mạng, và thêm gấp rưỡi số đó bị tàn phế vĩnh viễn.