Trò chơi vương quyền 5A – Đánh thức rồng thiêng
Tác giả: George R.R. Martin
Dịch giả: Khánh Thủy
Số chương: 24
Tóm tắt: Trò chơi vương quyền gồm 7 quyển kể về cuộc chiến vương quyền giữa các gia tộc lớn trong thế giới giả tưởng Westeros. Và cùng lúc đó một thế lực khác đáng sợ hơn đang trỗi dậy từ bóng tối
Anh uống trong suốt quãng đường xuôi ra biển hẹp.
Con thuyền đã nhỏ, khoang của anh còn nhỏ hơn, nhưng thuyền trưởng không cho phép anh lên boong. Sàn thuyền dưới chân chao đảo khiến bụng anh cồn cào, và đống thức ăn có vị vốn đã kinh khủng lại càng kinh khủng hơn khi chúng trào ngược lên cổ. Nhưng tại sao anh phải cần thịt bò muối, pho mát cứng và bánh mỳ nhung nhúc giòi bọ khi đã có rượu nuôi sống? Rượu đỏ chua và rất mạnh. Thỉnh thoảng anh cũng nôn cả rượu ra ngoài, nhưng rượu là thứ lúc nào cũng sẵn.
“Thế giới này tràn ngập rượu,” anh lẩm bẩm trong căn phòng tối tăm. Cha anh không bao giờ tin dùng những kẻ suốt ngày say xỉn, nhưng điều đó có nghĩa lý gì đâu? Cha anh đã chết. Chính anh đã giết ông. Một mũi tên vào bụng, thưa lãnh chúa, và tất cả đều dành cho ông. Ước gì ta có thể bắn nỏ giỏi hơn, khi đó ta sẽ bắn tên vào chính giữa cái của quý ông dùng để tạo ra ta, đồ khốn kiếp.
Ở dưới khoang thuyền, anh không biết lúc này là ngày hay đêm. Tyrion đánh dấu thời gian bằng số lần cậu bé phục vụ đem thức ăn vào mà anh không đụng tới. Thằng nhóc luôn đem theo bàn chải và một cái thùng để cọ rửa. “Đây là rượu xứ Dorne à?” Tyrion hỏi thằng bé một lần khi nó đang mở nắp một bì rượu. “Nó làm ta nhớ đến một con rắn ta quen. Một chàng trai hài hước, cho đến khi hắn bị quả núi đè lên người.”
Cậu nhóc phục vụ không trả lời. Thằng nhóc mới xấu xí làm sao, nhưng phải công nhận rằng trông nó vẫn đẹp hơn một thằng lùn với nửa cái mũi và một vết sẹo dài từ cằm lên đến mắt. “Ta đã xúc phạm gì ngươi sao?” Tyrion hỏi khi thằng bé đang kỳ cọ. “Ngươi được lệnh không nói chuyện với ta à? Hay một thằng lùn nào đó đã lừa đảo mẹ ngươi?” Câu hỏi đó cũng không được hồi đáp nốt. “Chúng ta đang đi đâu? Nói cho ta đi.” Jaime có nhắc đến các Thành Phố Tự Trị, nhưng lại không nói là thành phố nào. “Có phải Braavos không? Hay Tyrosh? Hay Myr?” Tyrion muốn tới Dorne hơn. Myrcella lớn tuổi hơn Tommen, theo luật của người Dorne thì người thừa kế Ngai Sắt phải là con bé. Ta sẽ giúp nó đòi lại quyền lợi của mình, giống như hoàng tử Oberyn đã gợi ý.
Tuy nhiên Oberyn đã chết, đầu hắn đã bị nắm tay bọc thép của Ser Gregor Clegane đập nát bét. Nếu không có Rắn Hổ Lục giục giã, liệu Doran Martell có chấp nhận một kế hoạch may rủi như vậy không? Ông ta có thể sẽ xích ta lại và giao ta cho bà chị gái đáng yêu. Tường Thành có lẽ an toàn hơn. Gấu Già Mormont nói Đội Tuần Đêm cần những người như Tyrion. Nhưng chắc Mormont đã chết. Giờ này có lẽ Slynt đã trở thành tướng chỉ huy. Gã con nhà hàng thịt đó hẳn sẽ không quên ai đã đẩy hắn đến Tường Thành. Ta có thực sự muốn dành phần còn lại của cuộc đời ăn thịt bò muối và cháo với một lũ sát nhân và trộm cắp không? Đấy là chưa kể phần còn lại của cuộc đời ta sẽ không kéo dài cho lắm. Janos Slynt sẽ đảm bảo chuyện đó.
Thằng bé phục vụ nhúng ướt bàn chải và chà cật lực. “Ngươi đã bao giờ đến thăm những chốn khoái lạc ở Lys chưa?” Gã lùn hỏi. “Lũ điếm thường tới đó đúng không?” Tyrion không nhớ ra từ để chỉ gái điếm trong tiếng Valyrian, và dù sao thì cũng đã quá muộn. Thằng bé vứt bàn chải lại trong xô và bỏ đi.
Rượu khiến đầu óc ta mụ mẫm. Anh đã học đọc chữ High Valyrian từ khi còn bé xíu, nhưng ngôn ngữ của Chín Thành Phố Tự Trị… hừm, chúng không hẳn là phương ngữ khi cả chín đang dần trở thành những ngôn ngữ riêng biệt. Tyrion biết tiếng Braavos và lõm bõm một chút tiếng Myr. Ở Tyrosh anh có thể chửi thề các vị thần, chửi một kẻ là lừa đảo hoặc mua một cốc bia, tất cả là nhờ một tay kiếm đánh thuê anh từng biết ở Rock. Ít nhất ở Dorne họ còn nói tiếng phổ thông. Giống như đồ ăn và luật lệ xứ Dorne, tiếng Dorne được thêm nếm chút hương vị Rhoyne, nhưng dẫu sao người nghe vẫn còn hiểu được. Dorne, đúng, Dorne dành cho ta. Anh trèo lên giường và giữ khư khư suy nghĩ đó hệt như một đứa trẻ giữ chặt con búp bê.
Giấc ngủ chưa bao giờ đến dễ dàng với Tyrion Lannister. Trên con thuyền đó anh lại càng không ngủ được, dù hết lần này đến lần khác anh cố uống thật nhiều rượu để có thể thiếp đi một lúc. Ít nhất thì anh cũng không ngủ mơ. Cuộc đời này anh đã mơ quá đủ rồi. Và toàn mơ về những điều ngu ngốc: tình yêu, công lý, tình bạn, vinh quang. Mơ được trở nên cao lớn. Nhưng tất cả đều vượt ra ngoài tầm với. Giờ thì anh đã hiểu. Nhưng anh vẫn không biết lũ điếm sẽ đi đâu.
“Bất cứ chỗ nào bọn điếm hay đi,” cha anh nói vậy. Những lời cuối cùng của ông, những lời cay nghiệt. Chiếc nỏ vang lên tiếng thuỵch, Lãnh chúa Tywin ngồi phịch xuống, và Tyrion Lannister thấy mình lạch bạch đi trong bóng tối với Varys bên cạnh. Chắc hẳn anh đã trèo ngược xuống đường hầm, hai trăm ba mươi bậc thang dẫn tới nơi có chiếc đầu rồng bằng sắt và than hồng tỏa ánh sáng dìu dịu trong miệng con vật. Anh chẳng nhớ chút nào những chi tiết đó, ngoại trừ tiếng bắn nỏ và mùi hôi thối bốc ra từ hạ bộ của cha anh. Ngay cả khi sắp chết đến nơi, ông ấy vẫn tìm cách ị vào ta.
Varys dẫn anh đi qua đường hầm, nhưng họ chẳng nói với nhau câu nào cho đến khi ra bên ngoài, cạnh dòng Xoáy Nước Đen, nơi Tyrion giành chiến thắng vĩ đại và mất đi cái mũi. Lúc này, gã lùn mới quay sang tên thái giám và nói, “Ta vừa giết cha,” giọng anh điềm nhiên như thể một người nói, “tôi vừa bị vấp,” vậy.
Vị chủ quản gián điệp trông hệt như người anh em trong hội ăn xin. Ông ta mặc chiếc áo choàng nâu sờn mối mọt cùng mũ trùm đầu che kín hai má phúng phính và cái đầu trọc tròn vo. “Lẽ ra ngài không nên trèo lên cái thang đó,” ông ta nói với vẻ trách móc.
“Bất cứ chỗ nào bọn điếm hay đi.” Tyrion đã cảnh báo cha anh không được nói ra từ đó. Nếu ta không bắn, ông ấy sẽ cho rằng đó chỉ là một lời thị uy rỗng tuếch. Ông ấy sẽ giằng lấy chiếc nỏ giống như trước kia đã giật Tysha khỏi vòng tay ta. Khi ta giết ông ấy, ông ấy đang đứng dậy.
“Ta cũng giết cả Shae nữa,” anh thú nhận với Varys.
“Ngài biết rõ cô ta thế nào mà.”
“Ta biết. Nhưng không ngờ cha ta lại như vậy.”
Varys cười khúc khích. “Giờ thì ngài biết rồi đấy.”
Lẽ ra ta nên giết cả tên thái giám nữa mới phải. Cũng chỉ là tay vấy thêm một chút máu, có vấn đề gì đâu? Anh cũng không hiểu điều gì đã ngăn anh lại. Không phải vì lòng biết ơn. Varys đã cứu anh khỏi lưỡi đao của đao phủ, nhưng chỉ vì bị Jaime ép buộc. Jaime… không, tốt nhất không nên nghĩ về Jaime.
Anh tìm thấy một bì rượu sạch và tu chùn chụt như thể đó là ngực một người phụ nữ. Rượu đỏ chua chảy xuống cằm và làm ướt nhẹp chiếc áo chẽn bẩn thỉu, vẫn là chiếc áo anh mặc trong nhà ngục. Boong thuyền đang chao đảo dưới chân, và khi anh cố đứng dậy, con thuyền nghiêng sang một bên và quăng mạnh người anh vào vách buồng. Một cơn bão, anh nhận ra, hoặc ta hẳn đã say hơn cả bình thường rồi. Anh nôn rượu ra và nằm trong khoang một lúc, tự hỏi liệu con thuyền có chìm hay không. Đây có phải là sự trả thù của cha không? Có phải Đức Cha Bề Trên đã thu nạp cha làm quân sư của ngài rồi không? “Đó là cái giá dành cho kẻ dám giết người ruột thịt,” anh nói khi gió gào rú bên ngoài. Nếu bắt cả thằng nhóc phục vụ, thuyền trưởng và tất cả mọi người trên thuyền phải chết chỉ vì những gì anh đã làm thì thật không công bằng, nhưng các vị thần đã có khi nào công bằng đâu? Lúc này xung quanh anh, bóng tối đã nuốt trọn mọi thứ.
Khi tỉnh dậy, đầu anh cảm giác như muốn nổ tung và con thuyền thì đang quay mòng mòng, dù thuyền trưởng khăng khăng họ đang cập bến. Tyrion bắt ông ta im lặng và đấm đá yếu ớt khi bị một thủy thủ hói to béo kẹp dưới cánh tay và lôi đến chỗ giam giữ, nơi một thùng rượu rỗng đang đợi anh. Cái thùng khá nhỏ, và vẫn quá chật ngay cả với một tên lùn. Tyrion cố gắng vật lộn đến nỗi tè cả ra quần, đó là tất cả những gì anh làm được. Anh bị nhét chúi đầu xuống đáy thùng, đầu gối gập quá tai. Vết sẹo trên mũi ngứa kinh khủng khiếp, nhưng tay anh bị nhét quá chặt nên không thể giơ lên gãi. Một chiếc kiệu sẽ phù hợp hơn với một người tầm cỡ như ta, anh nghĩ khi họ dùng búa đóng kín nắp thùng lại. Anh nghe được những tiếng hò hét khi họ nhấc bổng anh lên. Với mỗi bước chân, đầu anh lại đập vào đáy thùng. Thế giới quay tròn, quay tròn khi chiếc thùng được lăn xuống, sau đó dừng lại với một tiếng choác
khiến anh muốn thét lên. Một chiếc thùng khác va vào thùng của anh, Tyrion cắn vào lưỡi.
Đó là cuộc hành trình dài nhất đối với anh, dù nó chỉ diễn ra chưa đầy một tiếng. Anh được nhấc lên, hạ xuống, lăn, rồi xếp thành đống, dựng thẳng, đặt nằm rồi lại tiếp tục lăn. Qua những tấm ván gỗ anh nghe thấy tiếng đàn ông hò hét, có lần một con ngựa còn hí lên ngay bên cạnh. Đôi chân còi cọc bắt đầu bị chuột rút và đau đến nỗi anh quên cả tiếng búa nện thình thịch trong đầu.
Nó kết thúc hệt như lúc bắt đầu, với một cú lăn khiến anh chóng mặt và vài cú xóc nảy tưng tưng. Bên ngoài, những giọng nói lạ lẫm nói chuyện với nhau bằng thứ tiếng mà anh không hiểu nổi. Ai đó bắt đầu nện côm cốp và nắp thùng đột nhiên bật mở. Ánh sáng tràn vào, và cả không khí lạnh lẽo nữa. Tyrion thở hổn hển và cố đứng lên, nhưng anh chỉ làm chiếc thùng đổ sang một bên và lăn kềnh ra nền đất nện cứng ngắc.
Đứng lù lù phía trên anh là một người đàn ông béo ị và dị hợm với bộ râu màu vàng, tay cầm một chiếc búa gỗ và một cái đục bằng sắt. Bộ quần áo ngủ của hắn rộng đến mức đủ để dựng lều che cả một đấu trường, nhưng chiếc thắt lưng lỏng lẻo đã được cởi ra để lộ chiếc bụng trắng vĩ đại và bộ ngực nặng nề như hai bao tải mỡ bọc trong lớp lông vàng thô thiển. Hắn khiến Tyrion nhớ lại một con bò biển từng bị sóng đánh dạt lên chiếc hang bên dưới Casterly Rock.
Gã đàn ông to béo nhìn xuống và mỉm cười. “Tên lùn say xỉn,” hắn nói bằng giọng phổ thông của Westeros.
“Con bò biển thối tha.” Miệng Tyrion đầy máu. Anh nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống chân gã béo. Họ đang ở trong một căn hầm dài tối tăm với trần nhà hình mái vòm và tường đá lấm chấm vết diêm tiêu. Xung quanh họ là hàng đống những thùng rượu bia, quá đủ để một tên lùn khát rượu sống sót qua đêm. Hoặc là sống đến hết đời.
“Xấc xược quá đấy. Nhưng ta thích điều đó ở một tên lùn.” Khi gã béo phá lên cười, thịt hắn rung mạnh đến nỗi Tyrion sợ hắn sẽ ngã và đè nát anh. “Anh có đói không, anh bạn nhỏ? Mệt không?”
“Khát thôi.” Tyrion gượng đứng dậy. “Và bẩn thỉu nữa.”
Gã béo ngửi ngửi. “Thế thì đi tắm trước đi. Sau đó là đồ ăn và đệm êm chăn ấm, được chứ? Các đầy tớ của ta sẽ đảm nhận việc này.” Gã chủ nhà bỏ búa và đục sang một bên. “Nhà ta cũng là của anh. Bất cứ người bạn nào của bạn ta ở phía bên kia biển hẹp cũng là bạn của Illyrio Mopatis này.”
Bất cứ người bạn nào của con Nhện Varys cũng không đáng tin cậy chút nào.
Tuy nhiên gã béo đã giữ đúng lời hứa về vụ nước tắm. Ngâm mình vào nước nóng và nhắm mắt lại, Tyrion nhanh chóng ngủ thiếp đi. Anh tỉnh dậy và thấy mình trần truồng trên chiếc giường lông ngỗng mềm mại đến mức như bị một đám mây nuốt trọn. Lưỡi anh nhạt thếch và họng khô rát, nhưng thằng nhỏ của anh lại cứng như sắt. Anh lăn xuống khỏi giường, tìm thấy một bô tiểu và làm đầy nó với tiếng rên sung sướng.
Căn phòng tối lờ mờ, nắng vàng chiếu vào qua những khe cửa kính lật tạo thành những ô sáng trong phòng. Tyrion vẩy giọt nước tiểu cuối cùng xuống và lạch bạch đi trên tấm thảm Myr mềm và mới như cỏ mùa xuân. Anh khó nhọc trèo lên chiếc ghế bên cửa sổ và mở to cửa chớp để nhìn ra nơi Varys và các vị thần đã đưa anh đến.
Bên dưới cửa sổ, sáu cây anh đào đứng thẳng tắp quanh một chiếc hồ cẩm thạch, những cành cây màu nâu mảnh mai và trụi lá. Một cậu nhóc trần truồng trong hồ nước, tay cầm thanh kiếm của kẻ cướp và đang đứng thủ thế để đấu tay đôi. Cậu bé trông đẹp mã và uyển chuyển, tuổi không quá 16, tóc vàng dài đến chấm vai. Trông cậu sống động đến nỗi phải mất một lúc lâu gã lùn mới nhận ra đó chỉ là bức tượng sơn bằng cẩm thạch. Tuy nhiên thanh kiếm của cậu ta sáng lấp lánh như làm bằng thép thật.
Phía bên kia hồ là một bức tường gạch cao hơn 3,5 mét với cọc nhọn bằng sắt cắm trên đỉnh. Bên ngoài bức tường là thành phố. Những mái nhà lợp ngói chen chúc xung quanh một vịnh nước. Anh nhìn thấy những ngọn tháp vuông xây bằng gạch, một ngôi đền lớn màu đỏ, một tòa nhà lớn phía xa nằm trên một ngọn đồi. Xa hơn nữa là ánh mặt trời chiếu lấp lánh trên mặt nước sâu. Những chiếc thuyền đánh cá đang di chuyển trên vịnh, với cánh buồm no gió, anh nhìn thấy cả cột buồm của những con thuyền lớn nhô lên dọc bờ biển. Chắc chắn sẽ có một con thuyền chuẩn bị tới Dorne, hoặc là Trạm-Đông-Bên-Bờ-Biển. Nhưng anh không có tiền để trả cho chuyến đi, và anh sinh ra không phải để chèo thuyền. Ta có thể xin làm một thằng bé phục vụ và trả tiền cho chuyến đi bằng cách cho thủy thủ đoàn vui vẻ trên thân xác trong suốt chuyến hải trình trên biển hẹp.
Anh tự hỏi mình đang ở đâu. Ở đây, ngay cả không khí cũng có mùi rất khác. Mùi hương liệu lạ lẫm thoảng trong gió thu, anh còn nghe thấy cả tiếng la hét rất nhỏ từ dưới phố vọng lên. Âm thanh nghe như tiếng Valyria, nhưng hầu như anh chỉ nghe được một phần năm trong số đó. Không phải tiếng Braavos, cũng không phải tiếng Tyrosh, anh nhận định. Những cành cây khẳng khiu và gió lạnh trong không khí cũng cho thấy đây không phải là Lys, Myr hay Volantis.
Khi nghe thấy tiếng cửa mở phía sau, Tyrion quay lại nhìn gã chủ nhà béo ục ịch. “Đây là Pentos, đúng không?”
“Đúng vậy. Còn có thể là đâu được nữa?”
Pentos. Tốt, ít nhất đây cũng không phải là Vương Đô. “Bọn điếm thường đi đâu?” Anh hỏi.
“Điếm thì ở nhà thổ thôi, cũng như ở Westeros. Anh không cần tới đó đâu, anh bạn nhỏ. Chọn trong đám hầu gái của ta đây này. Sẽ không ai dám từ chối anh.”
“Nô lệ à?” Gã lùn châm chọc.
Gã béo vuốt một trong những ngạnh râu màu vàng bóng mượt, một cử chỉ bẩn thỉu và tục tĩu theo nhận định của Tyrion. “Pentos không cho phép sử dụng nô lệ, vì điều này đã được quy định trong hiệp ước giữa chúng ta với Braavos một trăm năm trước. Tuy nhiên họ vẫn sẽ không từ chối anh đâu.” Illyrio vụng về khẽ cúi chào. “Nhưng giờ thì anh bạn nhỏ hãy thứ lỗi cho ta. Ta vinh dự được mang danh hiệu magister ở thành phố vĩ đại này, và hoàng tử vừa triệu tập chúng ta tới buổi họp.” Ông ta mỉm cười để lộ một mồm đầy những chiếc răng vàng khấp khểnh. “Cứ tự nhiên khám phá căn nhà và sân nhé, nhưng bằng mọi giá không được ra ngoài bức tường kia. Tốt nhất là không được để ai biết anh từng ở đây.”
“Từng ở đây? Tôi vừa đến chỗ nào khác à?”
“Tối nay chúng ta sẽ dành thời gian nói về chuyện này. Anh bạn nhỏ và ta sẽ cùng ăn tối, uống rượu và vạch những kế hoạch lớn, được chứ?”
“Được thôi, ông bạn béo,” Tyrion trả lời. Hắn muốn lợi dụng ta. Đối với những lái buôn ở các Thành Phố Tự Trị thì chỉ có lợi ích là trên hết. Cha anh vẫn gọi họ một cách khinh miệt là “Những chiến binh gia vị và lãnh chúa pho mát.” Nếu có một ngày Illyrio Mopatis nhận thấy xác một tên lùn có giá hơn một tên lùn còn sống thì chắc chắn Tyrion sẽ nhanh chóng bị nhét vào một thùng rượu nữa. Tốt nhất ta nên chuồn trước khi ngày đó đến. Anh dám chắc ngày đó sẽ đến; Cersei sẽ không để anh yên, và ngay cả Jaime cũng sẽ phật lòng khi nhìn thấy mũi tên cắm giữa bụng cha.
Một làn gió khẽ thổi làm gợn lên những làn sóng lăn tăn trên mặt hồ xung quanh tay kiếm đứng trần truồng. Hình ảnh đó khiến anh nhớ lại việc Tysha vẫn nghịch tóc anh trong những ngày mới cưới, trước khi anh giúp đám lính của cha anh hãm hiếp cô. Anh đã nghĩ về đám lính đó trong suốt chuyến đi, cố nhớ lại xem bọn chúng có bao nhiêu tên. Những tưởng anh sẽ nhớ. Nhưng không. Một tá? Hai chục? Một trăm? Anh cũng không rõ. Họ đều là những người đàn ông trưởng thành, cao lớn và khỏe mạnh… dù đối với một thằng lùn 13 tuổi thì người đàn ông nào cũng đều cao lớn cả. Tysha mới biết rõ số lượng. Mỗi người bọn họ đều phải cho cô ấy một đồng bạc, cho nên cô ấy chỉ cần đếm số bạc là xong. Mỗi tên lính trả một đồng bạc, còn ta trả một đồng vàng. Cha anh cứ một mực bắt anh phải trả tiền. Người Nhà Lannister luôn trả
món nợ của mình.
“Bất cứ chỗ nào bọn điếm hay đi,” anh nghe thấy tiếng Lãnh chúa Tywin, và một lần nữa tiếng bật của dây nỏ lại vang lên.
Gã magister đã mời anh khám phá căn nhà. Anh tìm thấy quần áo sạch trong một chiếc rương bằng gỗ tuyết tùng nạm đá thiên thanh và xà cừ. Quần áo được may cho một cậu bé, anh nhận ra khi phải vật lộn để mặc chúng. Chất liệu vải khá đẹp và quý tuy hơi có mùi mốc, nhưng đường cắt ở chân quá dài và ở tay lại quá ngắn, cổ áo có thể siết chặt đến nỗi khiến mặt anh tím tái như mặt Joffrey nếu cài đủ nút áo. Trong quần áo còn có những con nhậy. Nhưng ít ra chúng cũng không tanh mùi nôn ói.
Tyrion bắt đầu khám phá từ phòng bếp. Hai phụ nữ béo ú và một thằng bé phụ bếp cảnh giác quan sát anh khi anh dùng bữa với bánh mỳ, pho mát và quả sung. “Chào buổi sáng các quý cô xinh đẹp,” anh nói và cúi chào. “Các cô có biết lũ điếm thường tới đâu không?” Khi họ không trả lời, anh nhắc lại câu hỏi bằng tiếng High Valyria, tuy nhiên anh phải dùng từ kỹ nữ hạng sang thay cho điếm. Lần này ả đầu bếp trẻ và béo hơn khẽ nhún vai.
Anh tự hỏi họ sẽ phản ứng thế nào nếu anh nắm tay họ và lôi vào phòng ngủ. Sẽ không ai dám từ chối anh, Illyrio quả quyết như vậy, nhưng dù sao Tyrion cũng không nghĩ ông ta nhắc đến hai người này. Người trẻ hơn cũng đã ngang tuổi mẹ anh, còn người già hơn chắc là mẹ cô ta. Cả hai đều béo ngang ngửa Illyrio, với bộ ngực còn lớn hơn cả đầu anh. Ta sẽ chết ngạt trong đống thịt đó mất. Nhưng có những cách chết còn tồi tệ hơn. Như cái chết của cha anh chẳng hạn. Lẽ ra ta nên để ông ấy ị ra một chút vàng trước khi chết. Lãnh chúa Tywin có thể hà tiện trong những quyết định và tình cảm, nhưng ông luôn hào phóng với tiền bạc. Thứ duy nhất đáng thương hơn một tên lùn không có mũi là một tên lùn không có mũi và cũng chẳng có tiền.
Tyrion để hai mụ béo lại với những ổ bánh mỳ và nồi niêu, rồi đi tìm căn hầm nơi Illyrio thả anh ra đêm hôm trước. Căn phòng không khó tìm cho lắm. Ở đó có đủ rượu để anh say đến cả trăm năm, rượu đỏ ngọt của vùng Reach và rượu chua của xứ Dorne, rượu vàng nhạt của Pentos, rượu xanh của Myr, sáu chục thùng rượu Arbor vàng, thậm chí cả rượu của miền viễn đông chỉ có trong truyền thuyết, từ Qarth, Yi Ti và vùng đất Bóng Tối Asshai. Cuối cùng, Tyrion chọn một thùng rượu mạnh được đánh dấu riêng của Lãnh chúa Runceford Redwyne, ông của Lãnh chúa Arbor hiện tại. Vị của nó nhàn nhạt và hơi hăng trên đầu lưỡi, có màu tía sẫm đến nỗi trông như màu đen trong ánh sáng lờ mờ của căn hầm. Tyrion rót một cốc và một bình đầy, sau đó đem chúng lên vườn uống dưới những gốc anh đào mà anh đã nhìn thấy trước đó.
Tuy nhiên anh ra nhầm cửa và không tìm được hồ nước anh nhìn thấy từ trên cửa sổ, nhưng chẳng sao. Khu vườn đằng sau căn nhà cũng dễ chịu không kém và còn
rộng hơn rất nhiều. Anh vừa lang thang trong vườn vừa uống rượu. Những bức tường thành ở đây sẽ làm hổ danh bất kỳ một tòa lâu đài tử tế nào, và đám cọc sắt trang trí trên bờ tường trông thật trơ trọi khi không có những cái đầu lâu tô điểm. Tyrion cố tưởng tượng ra hình ảnh cái đầu của chị gái anh cắm trên đó với nhựa đường trát lên mái tóc vàng óng và ruồi bu từng đàn trong và ngoài miệng. Đúng thế, và Jaime sẽ được bêu đầu bên cạnh đó, Tyrion quyết định. Không gì được phép chen vào giữa anh trai và chị gái ta.
Với một sợi dây thừng và móc sắt, anh có thể trèo qua bức tường đó. Anh có đôi tay khỏe mạnh và cân nặng không đáng kể. Chắc chắn anh có thể trèo qua, nếu không bị một cái chông đâm thủng người. Ta sẽ tìm một sợi dây thừng vào ngày mai, anh quyết định.
Anh tìm thấy ba cánh cổng trên đường khám phá tòa nhà — cổng chính với chòi gác, một cổng hậu bên cạnh mấy chiếc cũi chó và một cổng ra vườn ẩn đằng sau một hàng rào thường xuân. Chiếc cổng cuối cùng được khóa bằng xích, hai cánh cổng trước có lính gác. Đám lính canh tên nào cũng béo, mặt mềm và mịn như mông trẻ con, và tên nào cũng đội một chiếc mũ đồng có mũi nhọn trên chốc. Chỉ cần nhìn thấy thái giám là Tyrion nhận ra ngay. Anh biết danh tiếng của bọn họ. Người ta nói họ chẳng sợ gì và cũng không sợ đau, và họ trung thành với chủ nhân đến chết. Sẽ rất hữu dụng nếu ta có vài trăm tên cho riêng mình, anh nghĩ. Tiếc là ta lại không nghĩ đến điều này trước khi trở thành ăn mày.
Anh đi dọc một hành lang có cột chống trang trí và qua một cổng vòm nhọn, sau đó bước vào một khoảnh sân lợp mái nơi một người phụ nữ đang giặt quần áo bên cạnh giếng. Trông cô ta có vẻ bằng tuổi anh, mái tóc nâu đỏ và khuôn mặt to lấm chấm tàn nhang. “Cô có muốn uống chút rượu không?” Anh hỏi. Cô gái nhìn anh ngập ngừng. “Ta không mang cốc cho cô, nhưng chúng ta có thể uống chung.” Ả thợ giặt tiếp tục vắt khô mấy chiếc áo chùng dài và phơi chúng lên cho khô. Tyrion ngồi xuống một chiếc ghế đá cùng với bình rượu trong tay. “Cô nói xem, ta có thể tin Magister Illyrio đến đâu?” Cái tên khiến cô gái ngước nhìn lên. “Đến chừng đó à?” Anh cười khùng khục, vắt chéo đôi chân còi cọc và uống một ngụm. “Ta phát ngán khi phải đóng bất cứ vai trò nào mà gã bán pho mát định dành cho ta, nhưng làm sao ta có thể từ chối ông ta được? Mọi cánh cổng đều có lính gác. Hay là cô giúp ta núp dưới váy để trốn ra ngoài nhỉ? Ta sẽ rất cảm ơn cô; sao nhỉ, ta thậm chí sẽ lấy cô ấy chứ. Ta đã có hai vợ rồi, thêm một người nữa thì có sao? À, nhưng chúng ta sẽ sống ở đâu bây giờ?” Anh trao cho cô nụ cười dễ thương nhất có thể của một gã đàn ông mất mũi. “Ta có cô cháu gái ở Sunspear, ta đã kể với cô chưa nhỉ? Ta có thể gây những mối bất hòa ở Dorne với Myrcella. Ta có thể khích cho cháu trai và cháu gái của ta phát động chiến tranh, chẳng phải sẽ hài hước lắm sao?” Ả thợ giặt phơi một chiếc áo chùng dài của
Illyrio lên, chiếc áo rộng như một cánh buồm. “Cô nói đúng, ta nên xấu hổ khi có những suy nghĩ xấu xa như vậy trong đầu mới phải. Có lẽ ta nên đến Tường Thành thì tốt hơn. Họ nói mọi tội lỗi sẽ được gột sạch khi một người gia nhập Đội Tuần Đêm. Dù ta sợ là họ sẽ không để ta đem theo cô đâu, cô bé ạ. Phụ nữ không được tới Tường Thành, không có những bà vợ mặt tàn nhang ủ ấm giường cho ta mỗi đêm, chỉ có gió lạnh, cá thu muối và vài cốc bia. Cô có nghĩ sẽ tự hào hơn khi ta mặc đồ đen không, tiểu thư của ta?” Anh rót đầy cốc rượu lần nữa. “Cô nói sao? Phương bắc hay phương nam ấy à? Ta sẽ chuộc lỗi lầm cũ hay mắc thêm tội mới ư?”
Ả thợ giặt liếc nhìn anh một lần cuối cùng rồi nhặt giỏ lên và bỏ đi. Có vẻ ta không bao giờ giữ được một người vợ ở lâu bên mình, Tyrion ngẫm nghĩ. Bình rượu của anh không biết cạn từ lúc nào. Có lẽ ta lại phải lạch bạch quay xuống tầng hầm. Rượu mạnh khiến đầu óc anh quay cuồng, và những bậc thang dẫn xuống hầm rượu rất dốc. “Lũ điếm đi đâu rồi?” Anh hỏi đống quần áo đang bay lật phật trên dây. Lẽ ra anh nên hỏi ả thợ giặt từ lúc nãy. Không phải ta ám chỉ cô là con điếm, bé yêu ạ, nhưng có thể cô biết bọn điếm đi đâu. Mà lẽ ra anh nên hỏi cha anh là tốt nhất. “Bất cứ chỗ nào bọn điếm hay đi,” Lãnh chúa Tywin nói. Cô ấy yêu ta. Cô ấy là con gái của một chủ trại nhỏ, cô ấy yêu ta và cưới ta, cô ấy tin tưởng ta.
Bình rượu rỗng trượt khỏi tay anh và lăn lông lốc trên sân. Tyrion nặng nhọc đứng dậy nhặt. Khi tới chỗ cái bình, anh thấy vài cây nấm mọc lên từ khe nứt của một viên gạch lát. Chúng có màu trắng xám lốm đốm và mặt bên dưới là những sọc đỏ đậm như màu máu. Gã lùn ngắt một cây và ngửi thử. Thơm ngon đấy, anh nghĩ, nhưng lại độc chết người.
Có tổng cộng bảy cây nấm. Có lẽ Thất Diện Thần đang cố nói với anh điều gì. Anh hái hết cả bảy cây, giật một chiếc găng tay từ dây phơi xuống và gói chúng cẩn thận, sau đó nhét vào túi áo. Chỉ ngần ấy việc cũng khiến anh hoa mắt chóng mặt, anh bò về chiếc ghế, thu mình lại và nhắm mắt.
Khi mở mắt ra, anh thấy mình đã ở trong phòng ngủ và một lần nữa chìm trong chiếc giường lông, một cô gái tóc vàng đang lắc vai anh. “Lãnh chúa,” cô ta nói, “nước tắm của ngài xong rồi. Magister Illyrio muốn gặp ngài tại bữa tối trong vòng một tiếng nữa.”
Tyrion tựa người lên đám gối, gối đầu lên hai tay. “Ta đang mơ, hay cô đang nói tiếng phổ thông vậy?”
“Vâng thưa lãnh chúa. Em được mua về đây để phục vụ nhà vua.” Cô gái có đôi mắt xanh, da trắng, trẻ trung và yểu điệu.
“Chắc chắn là thế rồi. Ta muốn một cốc rượu.”
Cô gái rót rượu cho anh. “Magister Illyrio sai em kỳ lưng và ủ ấm giường cho ngài. Tên em là…”
“…là gì ta không quan tâm. Cô có biết lũ điếm đi đâu không?”
Cô gái đỏ mặt. “Lũ điếm bán mình để lấy tiền.”
“Hoặc là trang sức, váy vóc, lâu đài. Nhưng bọn chúng đi đâu?”
Cô gái vẫn không hiểu câu hỏi là gì. “Đó có phải là câu đố không, thưa lãnh chúa? Em không giỏi giải đố đâu. Ngài cho em câu trả lời đi?”
Không, anh nghĩ. Ta cũng căm ghét những câu đố. “Ta sẽ không nói gì với cô cả. Mong cô cũng làm như vậy với ta.” Thứ duy nhất ở cô khiến ta hứng thú là thứ giữa hai chân kia kìa, anh suýt định nói như vậy. Từ ngữ đã trực sẵn ở đầu lưỡi anh, nhưng không hiểu sao chẳng bao giờ được thốt ra. Cô ta không phải là Shae, quỷ lùn tự nhủ, chỉ là một con ngốc tưởng rằng ta đang ra câu đố. Thực tình mà nói, thứ giữa hai chân cô ta cũng không khiến anh hứng thú cho lắm. Có lẽ ta ốm rồi, hoặc là đã chết. “Cô vừa nói nước tắm được rồi à? Chúng ta không nên để ngài lái buôn pho mát vĩ đại phải chờ đợi.”
Khi anh ngâm mình trong bồn tắm, cô gái rửa chân, kỳ lưng và chải tóc cho anh. Sau đó cô ta thoa thứ thuốc mỡ có mùi thơm ngọt lên những chỗ đau, và một lần nữa mặc cho anh bộ đồ của một cậu nhóc: chiếc quần ống túm mốc meo màu đỏ tía và áo chẽn bằng nhung xanh kết hợp với vải kim tuyến. “Ngài có muốn em đến sau khi dùng bữa không?” Cô hỏi khi đang đi giày cho anh.
“Không, ta chán phụ nữ rồi.” Ý ta là lũ điếm ấy.
Nỗi thất vọng của cô gái đi hơi quá xa so với mong đợi của anh. “Nếu lãnh chúa của em thích đàn ông hơn, em có thể sắp xếp một người đợi ngài trên giường.”
Lãnh chúa của cô muốn vợ cơ. Lãnh chúa của cô chỉ muốn cô gái tên Tysha thôi. “Nếu hắn biết lũ điếm thường đi đâu.”
Miệng cô gái đanh lại. Cô ta khinh bỉ ta, anh nhận thấy điều đó, nhưng cũng chẳng hơn ta khinh bỉ chính mình. Anh đã lên giường với quá nhiều phụ nữ kinh tởm trước vẻ ngoài của anh, Tyrion Lannister dám chắc điều đó, nhưng ít ra những kẻ khác còn lịch sự giả vờ yêu quý anh. Một chút ghê tởm chân thành có thể cũng dễ chịu, giống như một chút rượu cay sau khi uống quá nhiều rượu ngọt.
“Ta vừa đổi ý rồi,” anh nói với cô. “Hãy đợi ta trên giường. Cởi hết quần áo, nếu cô thích, kẻo khi đó ta say đến nỗi không cởi nổi đồ đâu. Nhớ ngậm mồm lại và dạng chân ra, ta tin là chúng ta sẽ cực kỳ hòa hợp.” Anh ném cho cô một cái liếc mắt dâm dật, hy vọng cô ta sẽ sợ, nhưng tất cả những gì cô ta dành cho anh chỉ là sự kinh tởm.
Chẳng ai sợ một thằng lùn. Ngay cả Lãnh chúa Tywin còn chẳng mảy may sợ hãi dù Tyrion đang cầm nỏ trên tay. “Cô có rên khi làm tình không?” Tyrion hỏi cô gái sưởi ấm giường cho anh.
“Nếu điều đó làm lãnh chúa hài lòng.”
“Ta sẽ hài lòng nếu được thắt cổ cô đến chết. Ta cũng làm như thế với ả điếm mới đây. Cô nghĩ ông chủ của cô có phản đối không? Chắc chắn là không rồi. Ông ta có đến hàng trăm con điếm như cô, nhưng chẳng có ai giống ta cả.” Lần này khi nhăn nhở cười, anh đã nhận được vẻ sợ hãi mình mong muốn.
Illyrio đang tựa lưng lên chiếc trường kỷ bọc đệm, mồm tọng đầy ớt cay và hành tây từ một chiếc bát gỗ. Trán ông ta lấm tấm mồ hôi, đôi mắt lợn sáng lên trên đôi gò má béo ú. Đám trang sức nhảy múa khi tay ông ta chuyển động; mã não, opal, đá mắt cọp, đá tumalin, ruby, thạch anh tím, ngọc lục bảo, ngọc đen, ngọc bích, một viên kim cương đen và một viên ngọc trai xanh. Ta có thể sống được vài năm nếu sở hữu đống nhẫn của ông ta, Tyrion mơ màng nghĩ, nhưng ta sẽ cần một con dao phay để cướp chúng.
“Lại đây ngồi nào, anh bạn nhỏ.” Illyrio vẫy anh lại gần.
Quỷ lùn trèo lên một chiếc ghế. Nó quá to so với anh, một chiếc ngai bọc đệm được thiết kế để đỡ cái mông vĩ đại của magister, với chân ghế dày, cứng cáp và vững chắc để chịu được sức nặng của ông ta. Tyrion Lannister đã sống cả đời trong một thế giới quá rộng lớn so với anh, nhưng trong căn nhà của Illyrio Mopatis, cảm giác thiếu cân xứng lại càng tăng lên đến mức lố bịch. Ta là con chuột trong hang của một con ma mút, anh lơ đễnh nghĩ, nhưng ít nhất con ma mút này cũng có một hầm rượu tuyệt vời. Ý nghĩ đó khiến anh thấy khát. Anh gọi mang rượu lên.
“Anh có thích cô gái ta gửi đến không?” Illyrio hỏi.
“Nếu cần một cô gái tôi sẽ yêu cầu.”
“Nếu cô ta làm anh không hài lòng…”
“Cô ta làm theo tất cả những gì tôi yêu cầu.”
“Ta cũng hy vọng vậy. Cô ta được bảo ban ở Lys, nơi có rất nhiều sách vở về nghệ thuật làm tình. Nhà vua rất thích cô ta.”
“Chính tôi đã giết nhà vua, ngài chưa nghe chuyện đó à?” Tyrion cười nham hiểm qua cốc rượu. “Tôi không muốn để một ai trong hoàng tộc sống sót.”
“Được thôi. Giờ thì dùng bữa nào.” Illyrio vỗ tay, và người hầu hối hả mang đồ lên. Họ bắt đầu bằng món súp cua và cá nhám, cùng súp trứng nguội chua. Tiếp theo là
thịt chim cút nấu mật ong, một súc thịt cừu, gan ngỗng ngâm rượu, củ cải vàng xào bơ và lợn sữa. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến Tyrion thấy buồn nôn, nhưng anh vẫn cố ăn một muỗng súp theo phép lịch sự. Tuy nhiên những gì vừa được nếm khiến anh ngạc nhiên không kể xiết. Hai ả đầu bếp có thể già và béo thật, nhưng rất có tay nghề. Anh chưa bao giờ được ăn ngon đến vậy, dù là ở yến tiệc của triều đình.
Khi đang gặm thịt chim cút, anh hỏi Illyrio về buổi họp sáng hôm đó. Gã béo nhún vai. “Phía đông xảy ra chuyện. Astapor và Meereen đã thất thủ. Các thành phố nô lệ của đế chế Ghis quá già cỗi trong thế giới ngày nay.” Lợn sữa được cắt thành từng miếng. Illyrio bốc một miếng da chiên giòn chấm vào nước xốt mận và đưa lên miệng.
“Vịnh Nô Lệ cách Pentos khá xa.” Tyrion xiên một miếng gan ngỗng bằng đầu dao. Chẳng ai đáng nguyền rủa bằng kẻ giết hại người thân, anh nghĩ, nhưng ta có thể học cách yêu thích cái địa ngục này.
“Đúng thế,” Illyrio đồng ý, “nhưng thế giới là chiếc mạng nhện khổng lồ, và không thể chạm vào một sợi tơ mà không làm rung những sợi tơ khác. Thêm rượu nữa nhé?” Illyrio bỏ một quả ớt vào miệng. “Mà thôi, thứ gì đó hay hơn đi.” Nói đoạn ông ta vỗ hai bàn tay vào nhau.
Ngay lập tức, một người hầu bước vào với chiếc đĩa đậy kín. Cậu ta để chiếc đĩa trước mặt Tyrion, và Illyrio rướn người qua bàn để mở nắp đậy ra. “Nấm,” vị magister giới thiệu khi mùi thức ăn bay lên. “Với nụ hôn của hành và tắm trong bơ. Vị của nó tuyệt lắm đấy, thử một miếng đi, anh bạn. Hai miếng đi.”
Tyrion đưa một miếng nấm to màu đen hướng lên miệng, nhưng có gì đó trong giọng nói của Illyrio khiến anh đột nhiên dừng lại. “Ngài dùng trước đi.” Anh đẩy chiếc đĩa về phía chủ nhà.
“Không không.” Magister Illyrio đẩy đĩa nấm trở lại. Trong khoảnh khắc, dường như bên trong thân hình phì nộn của gã buôn pho mát kia là một thằng nhóc tinh quái đang chăm chú nhìn ra. “Anh trước đi. Anh phải ăn trước. Đầu bếp làm món này đặc biệt dành cho anh.”
“Thực vậy ư?” Anh nhớ lại mụ đầu bếp với bột mỳ trên tay, bộ ngực vĩ đại nổi đầy những mạch máu màu xanh thẫm. “Cô ta thật tử tế, nhưng… thôi.” Tyrion để miếng nấm lại chiếc đĩa đầy bơ.
“Anh đa nghi quá.” Illyrio mỉm cười qua bộ râu vàng chia làm hai ngạnh. Chắc hẳn ông ta phải bôi dầu mỗi buổi sáng để khiến nó sáng bóng lên như vàng ròng, Tyrion nghĩ. “Anh hèn nhát vậy sao? Theo những gì ta biết thì đâu phải vậy.”
“Ở Bảy Phụ Quốc, việc đầu độc khách trong bữa ăn được coi là hành động vi phạm nghiêm trọng quy tắc về lòng hiếu khách.”
“Ở đây cũng vậy thôi.” Illyrio Mopatis với lấy cốc rượu. “Tuy nhiên khi một vị khách rõ ràng tỏ ý muốn chết thì chủ nhà phải giúp đỡ anh ta chứ, đúng không?” Ông ta uống một ngụm. “Chưa đầy nửa năm trước, Magister Ordello bị người ta đầu độc bằng nấm. Cũng không đau đớn lắm đâu, ta nghe nói vậy. Cảm giác co thắt ruột, đột nhiên đau nhói đằng sau mắt, và thế là xong. Chết vì một cây nấm còn hơn là một thanh gươm cứa cổ, không phải sao? Tại sao phải chết với một miệng đầy máu trong khi có thể thay bằng bơ và hành?”
Quỷ lùn nhìn chăm chú đĩa thức ăn trước mặt. Mùi hành và bơ khiến anh chảy nước miếng. Một phần trong anh muốn ăn những cây nấm đó, dù biết chúng thực chất là gì. Anh không đủ dũng cảm để nhận một lưỡi thép lạnh lẽo đâm giữa bụng, nhưng một miếng nấm sẽ dễ dàng hơn. Điều đó khiến anh sợ hãi không nói nên lời. “Ngài hiểu nhầm tôi rồi,” anh nói.
“Thật vậy ư? Nếu thích được chết chìm trong rượu thì cứ việc nói, anh sẽ được toại nguyện một cách nhanh chóng. Chết theo kiểu từng cốc một tốn thời gian và cũng tốn rượu lắm.”
“Ngài hiểu lầm ý tôi rồi,” Tyrion nhắc lại, lần này nói to hơn. Món nấm xào bơ sáng lên trong ánh đèn, mờ ảo và mời gọi. “Tôi không muốn chết, tôi hứa với ông. Tôi còn có…” Giọng anh kéo dài mang theo vẻ hoang mang. Ta có gì nhỉ? Một cuộc đời để sống? Việc để làm? Con cái để nuôi nấng, đất đai để cai quản, và một phụ nữ để yêu thương?
“Anh chẳng có gì,” Magister Illyrio kết thúc hộ câu nói, “nhưng chúng ta có thể thay đổi được vấn đề đó.” Ông ta nhón một cây nấm xào bơ và nhai nhồm nhoàm. “Ngon quá.”
“Vậy là nấm không có độc.” Tyrion tức tối.
“Không. Tại sao ta phải muốn anh chết chứ?” Magister Illyrio ăn thêm một miếng nữa. “Chúng ta cần thể hiện lòng tin ở nhau một chút, ta và anh. Nào. Ăn đi,” ông ta vỗ tay một lần nữa. “Chúng ta còn có việc phải làm. Anh bạn nhỏ của ta cần phải giữ sức khỏe mới được.”
Người hầu mang ra một con diệc nhồi sung, thịt bê cốt lết tẩm sữa hạnh nhân, cá trích trộn kem, hành ướp đường phèn, pho mát hôi, ốc, lá lách cừu non, và một con thiên nga đen còn cả lông. Tyrion từ chối món thiên nga vì nó nhắc anh nhớ đến một bữa tối với người chị gái. Tuy nhiên anh vẫn dùng món diệc, cá trích và một chút hành tẩm đường. Mỗi lần uống cạn cốc rượu, người hầu lại rót đầy cho anh.
“Tửu lượng của anh quả là không tồi so với thân hình nhỏ bé kia.”
“Giết vua là một việc vô tình và khô khan. Nó khiến người ta khát nước.”
Đôi mắt gã béo sáng lên lấp lánh như đống đá quý trên những ngón tay ông ta. “Ở Westeros sẽ có những người nói việc giết Lãnh chúa Lannister là một khởi đầu tốt đẹp.”
“Tốt nhất là đừng nói điều đó trước mặt chị gái tôi, nếu không bọn chúng sẽ chẳng còn lưỡi để mà nói đâu.” Quỷ lùn xé một ổ bánh mỳ làm đôi. “Và ngài cũng nên cẩn thận khi nói về gia đình tôi, magister. Dù có giết người thân hay không, tôi vẫn là một con sư tử đấy.”
Vị lãnh chúa pho mát có vẻ vô cùng khoái chí. Ông ta vỗ đùi đánh đét và nói, “Dân Westeros các người ai cũng giống nhau. Các người thêu hình một con thú nào đó vào một mảnh lụa và các người bỗng trở thành sư tử, rồng hoặc đại bàng. Ta có thể đem anh đến chỗ một con sư tử thật, anh bạn nhỏ ạ. Hoàng tử có nuôi một đàn sư tử đấy, anh có muốn ở chung chuồng với chúng không?”
Các lãnh chúa của Bảy Phụ Quốc quả thật đã quá quan trọng hóa biểu tượng của mỗi gia tộc, Tyrion phải công nhận điều đó. “Rất đúng,” anh thừa nhận. “Người nhà Lannister không phải là sư tử. Nhưng tôi vẫn là con trai của cha tôi, Jaime và Cersei phải để tôi giết.”
“Anh dám nhắc đến bà chị gái xinh đẹp của mình cơ à,” Illyrio nói khi đang ăn món ốc. “Thái hậu đã hứa sẽ trao tước vị lãnh chúa cho bất kỳ ai mang được cái đầu của anh về cho cô ta, bất kể người đó có xuất thân hèn kém thế nào.”
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên đối với Tyrion. “Nếu ngài định đồng ý với lời đề nghị đó thì nhớ bắt chị ta dạng háng ra nữa. Phần tốt nhất trên cơ thể tôi đổi lấy phần tốt nhất của chị ta, đổi chác công bằng đấy chứ.”
“Ta muốn nhận được số vàng nặng bằng trọng lượng của ta hơn.” Gã buôn pho mát cười to đến nỗi Tyrion sợ người ông ta sắp nứt bung ra. “Tất cả số vàng của thành Casterly Rock, tại sao không?”
“Tôi sẽ cho ngài vàng,” quỷ lùn nói, nhẹ nhõm vì không bị chết chìm trong đống lươn và đồ ngọt đang tiêu hóa dở, “nhưng thành Rock là của tôi.”
“Cứ cho là thế.” Vị magister đưa tay che miệng và ợ một tiếng to. “Anh có nghĩ vua Stannis sẽ trao nó cho anh không? Tôi nghe nói ông ta là người rất coi trọng luật pháp. Anh trai anh đã mặc áo choàng trắng, nên anh là người thừa kế theo luật của Westeros.”
“Đúng là Stannis có thể trao cho tôi Casterly Rock,” Tyrion nói, “trừ một vài vấn đề nhỏ như tội giết vua và giết người thân. Với những tội danh đó, ông ta sẽ lấy đầu tôi,
mặc dù bình thường tôi đã đủ thấp rồi. Vậy tại sao ông lại nghĩ tôi muốn gia nhập với Stannis?”
“Nếu không thì anh đến Tường Thành làm gì?”
“Stannis đang ở Tường Thành à?” Tyrion xoa mũi. “Stannis làm cái quái gì ở Tường Thành vậy?”
“Run rẩy, chắc thế. Ở Dorne ấm hơn nhiều. Lẽ ra ông ta nên đi hướng đó mới phải.”
Tyrion bắt đầu nghi ngờ ả thợ giặt tàn nhang đó biết nói tiếng phổ thông nhiều hơn những gì cô ta giả bộ. “Vừa hay cháu gái Myrcella của tôi cũng đang ở Dorne. Và tôi đang nghĩ có thể sẽ tôn nó làm nữ hoàng.”
Illyrio mỉm cười khi người hầu mang ra hai bát anh đào đen trộn kem cho họ. “Đứa bé đó đã làm gì mà anh muốn nó phải chết vậy?”
“Một kẻ giết người thân không nhất thiết phải giết hết sạch người thân của mình,” Tyrion nói với vẻ bị tổn thương. “Tôi nói muốn lập con bé làm nữ hoàng. Chứ không phải giết nó.”
Gã buôn pho mát xúc một thìa anh đào. “Ở Volantis họ dùng một đồng xu có hình vương miện một mặt và đầu người chết ở mặt bên kia. Phong nữ hoàng cho cô bé có nghĩa là giết chết nó. Dorne có thể sẽ nổi dậy theo phe Myrcella, nhưng chỉ Dorne thôi thì không đủ. Nếu anh thực sự thông minh như những gì bạn của chúng ta một mực khẳng định thì anh sẽ hiểu.”
Tyrion nhìn gã béo với vẻ hứng thú mới mẻ. Ông ta nói đúng trong cả hai trường hợp. Phong nữ hoàng cho con bé đồng nghĩa với việc giết nó. Và ta cũng biết điều đó. “Giờ tôi chỉ còn biết làm những điều vô tích sự. Ít nhất thì việc này cũng có thể khiến chị gái tôi tốn thêm chút nước mắt.”
Magister Illyrio lau kem ngọt trên miệng bằng mu bàn tay béo ú. “Đường tới
Casterly Rock không đi qua Dorne, anh bạn nhỏ ạ. Nó cũng không qua bên dưới
Tường Thành. Nhưng vẫn có một con đường như vậy, tôi đảm bảo với anh.”
“Tôi bị kết tội phản bội, giết vua và giết cha.” Câu chuyện về đường xá này khiến anh khó chịu. Ông ta nghĩ đây là trò chơi chắc?
“Việc vua này làm, vua khác có thể bãi bỏ. Ở Pentos chúng ta có một hoàng tử, anh bạn ạ. Ông ta chủ trì các buổi tiệc và dạ hội, đi dạo quanh thành phố bằng kiệu vàng và ngà voi. Ba sứ giả đi trước ông ta với chiếc cân vàng tượng trưng cho giao thương, kiếm sắt tượng trưng cho chiến tranh, và roi bạc tượng trưng cho công lý. Vào ngày đầu tiên của năm mới, ông ta sẽ phải phá thân các trinh nữ của ruộng đồng và trinh nữ của biển cả.” Illyrio rướn người về phía trước và chống khuỷu tay lên bàn. “Nhưng chỉ
cần mất mùa hoặc chiến tranh thất bại, chúng ta sẽ cắt cổ ông ta để tế các vị thần và chọn một hoàng tử mới trong số bốn mươi gia tộc.”
“Nhớ nhắc tôi đừng bao giờ làm hoàng tử Pentos nhé.”
“Bảy Phụ Quốc của các anh có khác lắm không? Ở Westeros không có hòa bình, không có công lý, cũng chẳng có niềm tin… và cũng sắp không có cả thức ăn rồi. Khi người ta chết đói và phát ốm vì sợ hãi, họ sẽ tìm kiếm một vị cứu tinh.”
“Họ có thể tìm kiếm, nhưng nếu tất cả những gì họ tìm thấy chỉ là Stannis…”
“Không phải Stannis. Không phải Myrcella.” Gã râu vàng cười ngoác miệng. “Một người khác. Một kẻ mạnh hơn Tommen, ôn hòa hơn Stannis, danh chính ngôn thuận hơn Myrcella. Một vị cứu tinh đến từ bên kia biển hẹp để chữa trị những vết thương đang chảy máu của Westeros.”
“Nói hay lắm.” Tyrion chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. “Lời nói gió bay. Ai là vị cứu tinh chết tiệt đó vậy?”
“Một con rồng.” Gã buôn pho mát để ý nét mặt anh lúc đó và cười lớn. “Một con rồng ba đầu.”