Trò chơi vương quyền 1A – Sói tuyết thành Winterfell

Trò chơi vương quyền 1A – Sói tuyết thành Winterfell

Tác giả: George R.R. Martin

Dịch giả: Khánh Thủy

Số chương: 40

Tóm tắt: Trò chơi vương quyền gồm 7 quyển kể về cuộc chiến vương quyền giữa các gia tộc lớn trong thế giới giả tưởng Westeros. Và cùng lúc đó một thế lực khác đáng sợ hơn đang trỗi dậy từ bóng tối

Khi đứng quan sát Chiggen xả thịt ngựa trong buổi bình minh lạnh cắt da cắt thịt, Tyrion Lannister ghi lại một món nợ nữa với nhà Stark. Khói bốc ra từ xác ngựa lúc gã lính đánh thuê mập mạp dùng dao lột da mổ toang bụng con vật. Tay gã di chuyển lanh lẹ, không có một vết cắt thừa; công việc này cần phải làm nhanh, trước khi mùi máu thu hút những con mèo ma xuống núi.

“Tối nay không ai trong chúng ta chết đói đâu,” Bronn nói. Ông ta trông như một bóng ma; một bộ xương gầy gò, khô đét, với đôi mắt đen, mái tóc đen cùng bộ râu ria lởm chởm.

“Có đấy,” Tyrion nói. “Tôi không thích thịt ngựa. Đặc biệt là ngựa của tôi.”

“Thịt nào mà chẳng là thịt,” Bronn nói kèm một cái nhún vai. “Người Dothraki thích thịt ngựa hay thịt bò hay thịt lợn.”

“Anh đánh đồng tôi với bọn Dothraki?” Tyrion chua chát hỏi. Người Dothraki ăn thịt ngựa, họ còn vứt những đứa trẻ bị dị tật cho lũ chó hung dữ chạy theo khalasar. Anh chẳng thích thú gì phong tục của người Dothraki.

Chiggen xẻ miếng thịt đỏ au ra và giơ lên quan sát. “Muốn nếm thử không, chú lùn?”

“Anh trai Jaime của tôi đã tặng tôi con ngựa cái này nhân dịp sinh nhật hai mươi ba tuổi,” Tyrion thẳng thắn nói.

“Vậy thì gửi lời cảm ơn anh ngài. Nếu ngài có cơ hội được gặp lại ông ấy.” Chiggen cười toe toét, nhe những chiếc răng vàng và nuốt chửng miếng thịt sống sau khi nhai hai phát. “Ngon.”

“Sẽ ngon hơn nếu cậu rán nó kèm chút hành,” Brom nói đế vào.

Tyrion không nói một lời, khập khiễng bỏ đi. Cái lạnh ngấm vào tận xương tủy, chân anh quá đau gần như không thể đi nổi. Có lẽ con ngựa chết lại là may mắn cho nó. Anh còn phải đi hàng giờ, cùng với đó là chút ít thức ăn, giấc ngủ ngắn ngủi lạnh lẽo trên nền đất cứng, và lại một đêm như thế, đêm này nối đêm khác, và chỉ có thần thánh mới biết nó kết thúc thế nào. “Quỷ tha ma bắt bà ta đi,” anh lầm bầm chửi rủa khi cố nhập đoàn với những kẻ bắt mình, “quỷ tha ma bắt bà ta cùng tất cả lũ Stark đi.”

Ký ức vẫn còn rất cay đắng. Một phút trước anh đang gọi món, và một giây sau, anh đã phải đối mặt với căn phòng đầy những kẻ trang bị vũ khí, khi Jyck vừa chạm tới thanh kiếm thì bà chủ béo mập đã hét toáng lên. “Không kiếm cung gì cả, không phải ở đây, làm ơn đi các lãnh chúa của tôi.”

Tyrin vội vàng đẩy tay Jyck xuống, trước khi anh ta làm cả hai người bị chém tan xác. “Phép tắc đâu cả rồi, Jyck?

Bà chủ nhà tốt bụng của chúng ta nói không dùng kiếm ở đây. Hãy làm những gì bà ta nói.” Anh buộc phải mỉm cười, một nụ cười trông hắn phải kinh tởm lắm. “Phu nhân Stark, bà đã nhầm rồi. Tôi không tham gia vào cuộc tấn công con trai bà. Danh dự của tôi…”

“Danh dự của người nhà Lannister “ là tất cả những gì bà ta nói. Bà ta giơ tay để cho cả phòng cùng thấy. “Con dao của hắn đã để lại những vết sẹo này. Con dao hắn đã đưa tới để cắt cổ con trai tôi.”

Tyrion cảm nhận cơn giận xung quanh mình, đang dâng lên thành thù địch vì vết thương sâu hoắm trên tay người phụ nữ nhà Stark. “Giết hắn,” một người phụ nữ nhếch nhác rít lên từ đằng sau, và những giọng nói khác hưởng ứng, nhanh hơn anh nghĩ. Toàn những người lạ mặt, một phút trước còn tỏ ra thân thiện, nhưng giờ họ đang hét đòi máu anh như những con chó săn.

Tyrion lớn tiếng, cố giấu sự run rẩy trong giọng nói. “Nếu phu nhân Stark tin rằng ta có tội ác cần trả giá, thì ta sẽ đi cùng bà và trả giá cho nó.”

Đó là cách duy nhất. Nếu cố mở đường máu trốn ra ngoài thì chắc chắn anh sẽ xuống mồ sớm. Cả tá tay kiếm tốt bụng đang đáp lại lời yêu cầu trợ giúp của người đàn bà nhà Stark; một người nhà Harrenhal, ba người nhà Bracken, hai tay lính đánh thuê độc ác trông như thể chúng giết anh dễ như nhổ nước miếng, và vài gã nông dân ngu đần chắc chắn chẳng hiểu mình đang làm gì. Tyrion có gì để chống lại đây? Một con dao dắt ở thắt lưng và hai người hộ vệ. Jyck là một tay kiếm khá, nhưng Morrec thì không thể trông cậy được rồi; cậu ta vừa là người giữ ngựa, vừa là người hầu, nhưng không phải là lính. Còn về phần Yoren, dù ông ta cảm thấy thế nào, thì trong tư cách một người anh em áo đen, ông ta đã thề không can thiệp vào những vụ tranh chấp trong vương quốc. Yoren sẽ không nhúng tay vào.

Và quả thật, người anh em áo đen lặng lẽ bước sang một bên trong khi người hiệp sĩ già bên cạnh Catelyn Stark nói, “Cướp vũ khí của chúng,” và gã lính đánh thuê Bronn đã tiến lên giật kiếm từ tay Jyck và lấy hết tất cả những con dao găm. “Tốt rồi,” ông già nói khi sự căng thẳng trong căn phòng đã hạ nhiệt, “xuất sắc.” Tyrion nhận ra giọng nói thô lỗ này; thầy dạy kiếm thành Winterfell, nhưng thiếu mất bộ ria.

Chút nước bọt đỏ thẫm bay khỏi mồm bà chủ béo mập khi bà ta cầu xin Catelyn Stark, “Đừng giết hắn tại đây!”

“Đừng giết hắn ở bất cứ đâu,” Tyrion đế thêm.

“Đưa hắn tới nơi khác, đừng để vấy máu tại đây, thưa phu nhận, tôi không cần những trận ẩu đả của các Lãnh chúa cao quý.”

“Chúng ta sẽ đưa hắn về Winterfell “ bà nói, và Tyrion nghĩ, ừm, có lẽ… nhưng sau đó khi vừa kịp liếc nhìn toàn cảnh căn phòng, anh nảy ra một ý định hay hơn. Anh không hề phiền lòng vì điều mình thấy. Ồ, không nghi ngờ gì, người phụ nữ nhà Stark mới thông minh làm sao.

Bắt họ phải công khai thừa nhận lời thề trung thành với cha mình vì các Lãnh chúa mà họ phục vụ, sau đó kêu gọi họ giúp đỡ, và đúng, đối với một người đàn bà, như vậy quả là duyên dáng. Nhưng thành công không trọn vẹn như bà ta mong muốn. Trong phòng sinh hoạt chung này sơ sơ có khoảng năm mươi người. Lời kêu gọi của Catelyn Stark đã nhận được sự hưởng ứng của khoảng mười hai người; những người khác có vẻ bối rối, sự hãi, hoặc đang trầm ngâm suy nghĩ. Tyrion nhận thấy chỉ có hai người nhà Frey là động đậy, và họ nhanh chóng ngồi xuống khi chỉ huy của họ không nhúc nhích. Anh muốn cười nhưng chẳng dám.

“Vậy thì tới Winterfell vậy,” thay vào đó anh nói. Đó là một cuộc hành trình dài, đúng như anh đã kiểm chứng, nhưng lần này là đi theo hướng ngược lại. Rất nhiều điều có thể xảy ra trên đường đi. “Cha tôi sẽ phân vân không rõ chuyện gì xảy đến với tôi,” anh nói thêm và nhìn vào mắt người kiếm khách đã mời anh ở chung phòng. “Ông ấy sẽ trả hậu hĩnh cho bất cứ ai nói cho ông ta nghe chuyện xảy ra tại đây hôm nay.” Lãnh chúa Tywin tất nhiên là không làm vậy, nhưng Tyrion sẽ lo liệu chuyện đó để có được tự do.

Ser Rodrik liếc nhìn phu nhân với ánh mắt lo lắng. “Bắt người hầu của hắn đi cùng,” người hiệp sĩ già tuyên bố. “Và chúng tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu tất cả các bạn im lặng về chuyện đã thấy ở đây”

Tất cả những gì Tyrion có thể làm là nén cười. Im lặng sao? Một lão già ngớ ngẩn. Trừ khi ông ta giết cả quán trọ, nếu không người ta sẽ rỉ tai nhau chuyện xảy ra ngay khi họ rời đi. Gã kỵ sĩ cầm đồng vàng trong túi sẽ bay tới Casterly Rock như một mũi tên. Nếu không phải hắn thì cũng là một người khác. Yoren sẽ mang câu chuyện này xuống phương nam, gã ca sĩ ngốc nghếch kia sẽ hát về nó. Những người nhà Frey sẽ báo cáo lại với vị Lãnh chúa của họ, và chỉ thần thánh mới biết ông ta sẽ làm gì. Lãnh chúa Walder Frey có thể thề trung thành với Riverrun, nhưng ông ta là một kẻ cẩn trọng muốn sống lâu nên phải luôn đảm bảo rằng mình đứng về phe thắng lợi. ít nhất ông ta cũng sẽ gửi chim bay tới Vương Đô, và có thể ông ta còn dám làm điều hơn thế.

Catelyn Stark không muốn tốn thêm thời gian. “Chúng ta phải đi ngay lập tức. Chúng ta cần ngựa mới và lương thực dự phòng. Các bạn, các bạn đều tỏ lòng biết ơn bền vững với nhà Stark. Nếu bất kỳ ai giúp chúng ta canh giữ tù nhân và đưa họ về Winterfell an toàn, ta hứa các bạn sẽ được trọng thưởng xứng đáng.” Thế là đủ; những kẻ ngốc nhao nhao lên. Tyrion quan sát gương mặt họ; rồi họ sẽ được trọng thưởng, anh tự thề với lòng mình, nhưng có lẽ sẽ không như họ tưởng.

Kể cả khi họ đẩy anh ra ngoài, đóng yên ngựa trong mưa và trói tay anh bằng sợi dây thô, Tyrion Lannister vẫn không thấy sự. Họ sẽ không bao giờ đưa anh tới được Winterfell, anh thấy nghi lắm. Những kỵ sĩ sẽ đuổi theo họ ngay trong ngày, những con chim sẽ tung cánh, và chắc chắn một trong những lãnh chúa vùng sông nước muốn giành được tín nhiệm từ cha anh sẽ giúp một tay. Tyrion tự khen ngợi sự thông minh của mình trong khi một người kéo mũ trùm che mắt và nhấc lên ngựa.

Họ phi hết tốc lực và rất lâu trong mưa, đùi Tyrion bị chuột rút đau đớn và mông nhức nhối ê ẩm. Kể cả khi họ đã cách xa quán trọ và Catelyn Stark cho ngựa chạy nước kiệu, cuộc hành trình vẫn vô cùng khốn khổ do đường xóc, và còn tệ hơn do anh bị bịt mắt. Mỗi khúc ngoặt đều khiên anh có thể ngã ngựa. Cái mũ trùm ngăn cách những âm thanh, không cho anh nghe rõ những tiếng nói xung quanh, và mưa thấm ướt quần áo khiến nó dính vào mặt anh, thở cũng khó. Sợi dây làm trầy cổ tay và dường như càng lúc càng xiết chặt khi màn đêm buông xuống. Mình đang định ngồi bên lửa ấm, ăn gà quay, và rồi gã ca sĩ chết dịch đó mở miệng ra, anh đau khổ nghĩ. Gã ca sĩ chết dịch đó đi cùng họ. “Từ đầy sẽ có một khúc hát tuyệt phẩm, và tôi chính là người viết nên nó,” gã nói với Catelyn Stark khi tuyên bố ý định theo họ để xem “chuyến phiêu lưu kỳ thú” rồi sẽ đi tới đâu. Tyrion nghĩ không hiểu thằng nhóc kia có thấy chuyến phiêu lưu còn kỳ thú không khi những kỵ binh nhà Lannister tóm được họ.

Mưa cuối cùng cũng tạnh và ánh bình minh xuyên qua lớp vải ướt chiếu vào mắt anh, đó là lúc Catelyn Stark hạ lệnh xuống ngựa. Những bàn tay thô ráp kéo anh xuống, mở trói, và kéo mũ trùm xuống. Khi anh nhìn thấy con đường đá hẹp, thấy ngọn đồi cao cao, khung cảnh hoang tàn xung quanh, và những ngọn núi tuyết phủ ở chân trời xa xa, niềm hy vọng rời bỏ anh. “Đây là đường núi,” anh ngạc nhiên nhìn phu nhân Stark với vẻ buộc tội. “Đường phía đông. Bà nói chúng ta trở về Winterfell!”

Catelyn Stark cười nhạt. “Rõ ràng là như thế,” bà đồng tình. “Chắc chắn các bạn của anh sẽ đi theo đường đó để đuổi theo chúng ta. Tôi cầu cho họ chạy nhanh.”

Kể cả bây giờ, sau nhiều ngày, ký ức vẫn khiến anh bực bội. Cả đời Tyrion tự hào vì sự thông minh của mình, đó là món quà duy nhất các vị thần dành tặng cho anh, nhưng bảy lần con sói cái Catelyn Stark đã chơi xỏ anh. Điều đó còn khiến anh đau hơn sự thật trần trụi là anh bị bắt cóc.

Họ chỉ dừng lại đủ để cho ngựa ăn và uống nước, sau đó họ lại tiếp tục lên đường.

Lần này Tyrion không phải trùm mũ nữa. Sau đêm thứ hai, họ không còn trói tay anh, và khi lên núi họ còn chẳng thèm canh chừng anh nữa. Họ không sợ anh bỏ trốn. Vì sao ư? Trên này đất đai khô cằn và hoang vu, và đường núi không hơn đường đá là bao nhiêu. Nếu anh chạy, anh nghĩ mình sẽ chạy được bao nhiêu, khi đơn độc một mình và không có lương thực? Lũ mèo ma sẽ thịt anh, và những bộ tộc sống trên núi là những kẻ cướp của giết người, những kẻ không biết cúi đầu trước thứ gì ngoài đao kiếm.

Nhưng người đàn bà nhà Stark vẫn bắt họ đi không ngừng nghỉ. Anh biết họ đang nhắm tới đâu.

Anh đã biết từ khi họ kéo mũ trùm ra. Những dãy núi này là lãnh địa của nhà Arryn, và góa phụ của vị quân sư tiền nhiệm là chính người nhà Tully, em gái Catelyn Stark… không phải bạn bè gì với nhà Lannister. Tyrion không mấy khi gặp phu nhân Lysa khi bà ta còn ở Vương Đô, và anh cũng không mong làm mỏi mối quan hệ này.

Những kẻ bắt cóc anh túm tụm quanh dòng suối cách đường đèo một quãng ngắn. Lũ ngựa uống nước sông lạnh như băng và nhai những bó cỏ nâu mọc từ khe đá.

Jyck và Morrec ngồi sát lại, râu rĩ và thảm hại. Mohor đứng phía trên họ, dựa người trên thanh giáo và đội chiếc mũ trắng trông như ụp cái bát lên đầu. Gần đó, chàng ca sĩ Marillion đang ngồi tra dầu cho cây đàn hạc, lải nhải về việc độ ẩm làm tổn hại tới những sợi dây đàn.

“Chúng ta phải nghỉ ngơi thôi, phu nhân,” người hiệp sĩ vùng biên giới Ser Willis Wode nói với Catelyn Stark khi Tyrion tới gần. Hắn là người của phu nhân Whent, một người bướng bỉnh và lãnh đạm, người đầu tiên đứng lên giúp đỡ Catelyn Stark.

“Ser Willis nói đúng, thưa phu nhân,” Ser Rodrik nói. “Chúng ta mất con ngựa thứ ba rồi.”

“Chúng ta sẽ mất nhiều ngựa hơn nếu bị nhà Lannister bắt được,” bà nhắc họ nhớ. Khuôn mặt bà ửng đỏ do gió và hốc hác nhưng không hề mất đi sự quyết tâm.

“Ở đây thì cơ hội đó nhỏ lắm,” Tyrion lên tiếng.

“Phu nhân không hỏi ý kiến ông, quỷ lùn ạ,” Kurleket, một thằng đần độn to xác đầu định mặt lợn nái. Hắn là người nhà Bracken, kỵ sĩ phục vụ Lãnh chúa Jonos.

Tyrion cổ gắng ghi nhớ tên bọn họ, để sau này anh có thể cảm ơn họ đã đối xử nhẹ nhàng với anh. Một Lannister luôn trả đủ nự nần. Ngày nào đó Kurleket sẽ học được, cũng như mấy thằng bạn Lharys và Mohor của hắn, cùng Ser Willis tốt bụng kia, rồi cả tay lính đánh thuê Bronn và Chiggen nữa. Anh trù định sẽ cho Marillion một bài học đặc biệt, vì cây đàn hạc và cái giọng nam trung ngọt ngào kia, người đã cố gieo vần “quỷ lùn với vấy bùn” và ngắn ngủn để tạo ra một khúc ca về cảnh sôi máu này.

“Để hắn nói “ phu nhân Stark ra lệnh.

Tyrion Lannister ngồi xuống một tảng đá. “Giờ mục tiêu của chúng ta là vượt qua Neck, đi theo vương lộ… ước chừng đó là hướng đi của họ, nhưng thật ra cũng chẳng chắc được. À, chắc chắn câu chuyện đã tới tai cha tôi… nhưng cha tôi không yêu thương tôi lắm đâu, và tôi hoàn toàn không chắc rằng ông ấy có buồn động tay động chân không.” Đây là lời nói dối nửa vời; Lãnh chúa Tywin Lannister có thể không quan tâm tới người con trai dị dạng của mình, nhưng ông không tha thứ cho bất cứ ai xúc phạm tới Nhà mình. “Đây là một mảnh đất khắc nghiệt, thưa phu nhân Stark. Bà không thể tìm đâu ra quân cứu viện cho tới khi tới Thung Lũng, và mỗi con ngựa bà mất đi sẽ chất thêm gánh nặng lên những con ngựa khác. Tệ hơn, bà sẽ mất tôi. Tôi nhỏ bé, không khỏe mạnh gì, và nếu tôi chết, thì bà được gì nào?” Đây chẳng còn là lời nói dối. Tyrion không biết liệu mình còn trụ nổi bao lâu nữa.

“Có thể mục đích của tất cả mọi chuyện là để anh chết, Lannister Catelyn Stark đáp.

“Tôi không nghĩ vậy,” Tyrion nói. “Nếu bà muốn tôi chết, bà chỉ cần nói một tiếng và những người bạn trung thành của bà sẽ vui lòng tặng tôi một nụ cười đỏ lòm.” Anh nhìn Kurleket, nhưng gã quá ngu ngốc không hiểu nổi lời nói kháy của anh.

“Nhà Stark không giết người trên giường ngủ.”

“Tôi cũng vậy,” anh nói. “Tôi nói lại cho bà hay, tôi không dính dáng gì tới vụ ám sát con trai bà.”

“Tên ám sát cầm trên tay con dao của anh.”

Tyrion cảm thấy người nóng rần rật. “Đó không phải con dao của tôi,” anh nhắc lại. “Tôi phải thề với bà bao nhiêu lần nữa đây? Phu nhân Stark, dù bà tin hay không, tôi không phải một thằng ngu. Chỉ có thằng ngu mới đưa cho một tay thích khách bình thường con dao của chính mình.”

Trong một giây, anh nghĩ mình thấy sự nghi ngờ lóe lên trong mắt bà ta, nhưng những gì bà ta nói lại là, “Vì sao Petyr nói dối tôi?”

“Thế vì sao gấu ị trong rừng?” anh hỏi. “Vì đó là bản năng của hắn. Đối với kẻ như Ngón út, nói dối dễ dàng như hít thở vậy. Bà phải rõ điều đó hơn ai hết chứ.”

Bà cau mặt tiến đến. “Ý anh là sao, Lannister?”

Tyrion nghiêng đầu. “Vì sao à, tất cả những kẻ trong triều đình đều nghe hắn nói rằng hắn là kẻ cướp đi sự trinh trắng của bà, thưa phu nhân.”

“Nói dối!” Catelyn nói.

“Ôi, tên quỷ lùn độc ác,” Marillion choáng váng thốt lên.

Kurleket rút dao găm, một mảnh thép đen xấu xí. “Bà chỉ cần lên tiếng, tôi sẽ cắt phăng cái lưỡi lươn lẹo của hắn ngay.” Con mắt ti hí của hắn sáng lên vì hứng thú trước viễn cảnh đó.

Catelyn Stark nhìn Tyrion với sự lạnh lùng anh chưa bao giờ thấy. “Petyr Baelish từng yêu ta. Lúc đó ông ta chỉ là một thằng bé. Đối với cả hai chúng ta, tình cảm của ông ấy là một bi kịch, nhưng nó là thật, trong sáng, và không có gì trong đó đáng để người đời móc mỉa. Ông ấy chỉ cầm tay ta. Đó là sự thật. Anh thực sự là một kẻ quỷ quyệt, Lannister.”

“Và bà thực sự là một kẻ đần độn, phu nhân Stark. Ngón Út chưa bao giờ yêu thương ai ngoài bản thân hắn, và tôi thề với bà rằng hắn không chỉ khoác lác về tay bà, mà còn về bộ ngực đầy đặn của bà, đôi môi ngọt ngào của bà, và nhiệt độ giữa hai chân bà nữa kia”

Kurleket nắm tóc kéo đầu anh lại phía sau.

Tyrion thấy lưỡi thép lành lạnh trên cổ mình. “Tôi cứa cổ hắn được không, phu nhân?”

“Giết ta và sự thật sẽ chết cùng ta,” Tyrion thở dốc.

“Để hắn nói,” Catelyn Stark rã lệnh.

Kurleket chần chừ thả tóc Tyrion ra.

Tyrion hít một hơi thật sâu. “Làm sao Ngón út lại nói rằng tôi có con dao của hắn? Trả lời tôi đi”

“Anh thắng cược, trong trận đấu thương ngựa nhân dịp sinh nhật hoàng tử Joffrey.”

“Khi anh trai Jaime của tôi đánh ngã Hiệp sĩ Hoa, hắn kể thế, đúng không?”

“Đúng,” bà thừa nhận. Một vết nhăn hằn trên trán bà.

“Kỵ sĩ!”

Tiếng hét phát ra từ mô đất phía trước họ. Ser Rodrik đã cử Lharys leo lên dốc đá quan sát con đường trong khi họ nghỉ ngơi.

Trong một lúc lâu, không ai nhúc nhích. Catelyn Stark là người đầu tiên phản ứng. “Ser Rodrik, Ser Willis, lên ngựa,” bà ra lệnh. “Kéo những con ngựa khác ra sau. Mohor, canh chừng bọn tù nhân…”

“Đưa vũ khí cho chúng tôi!” Tyrion bật đứng dậy và nắm lấy tay bà. “Bà cần tất cả các kiêm sĩ.”

Bà biết anh đúng, Tyrion có thể thấy rõ điều đó. Những bộ tộc trên núi không quan tâm tới việc trở thành kẻ thù của các đại gia tộc; họ sẽ giết Stark và Lannister nhiệt tình như nhau, y như cách họ giết những kẻ khác. Họ sẽ tha cho Catelyn; bà ta còn có thể sinh con. Nhưng, bà lại lưỡng lự.

“Tôi nghe thấy chúng tới!” Ser Rodrik hét vang. Tyrion quay đầu nghe ngóng: tiếng vó ngựa, cả tá ngựa hoặc hơn thế, đang tới càng lúc càng gần. Đột nhiên mọi người cùng lúc di chuyển, nắm lấy vũ khí và lên ngựa.

Đá sỏi từ trên dội xuống xung quanh họ khi Lharys trượt xuống gò đất. Hắn đứng thở dốc trước Catelyn Stark, một gã xấu xí với mái tóc bù xù màu đồng thò ra bên dưới cái mũ sắt. “Hai mươi, có thể là hai mươi lăm người,” hắn hổn hển nói. “Tôi đoán là tộc Rắn Sữa hoặc Anh Em Mặt Trăng. Chắc chắn chúng có mật thám, thưa phu nhân… những tay lính gác ẩn náu đâu đó… họ biết chúng ta ở đây.”

Ser Rodrik Cassel đã trên lưng ngựa, cầm thanh trường kiếm trên tay. Mohor trốn sau tảng đá, hai tay cầm chặt cây giáo bịt sắt, răng ngậm con dao găm. “Anh ca sĩ kia,” Ser Willis Wode gọi. “Giúp tôi mặc giáp ngực” Marillion ngồi im ôm cây đàn hạc, mặt trắng bệch, nhưng Morrec, người của Tyrion nhanh chóng nhảy tới giúp chàng hiệp sĩ kia.

Tyrion vẫn giữ chặt Catelyn Stark. “Bà không còn lựa chọn nào khác,” anh nói. “Ba người chúng tôi, cộng thêm người thứ tư để canh chừng… bốn người có thể tạo nên sự khác biệt giữa sống và chết đó.”

“Hứa với tôi rằng anh sẽ hạ kiếm xuống ngay khi trận chiến kết thúc.”

“Lời hứa của tôi?” Tiếng vó ngựa đã lớn hơn. Tyrion cười nhăn nhở. “Ồ, tôi hứa… trên danh dự nhà Lannister.”

Trông một thoáng, anh nghĩ bà ta sẽ phỉ nhổ vào anh, nhưng thay vào đó, bà ta quát. “Đưa vũ khí cho họ,” và ngay lập tức bỏ đi. Ser Rodrik ném thanh kiếm của mình cho Jyck và đợi kẻ thù. Morrec lấy cung và ống tên, rồi quỳ bên vệ đường. Anh là cung thủ giỏi hơn là một kiếm sĩ. Và Bronn phi tới đưa cho Tyrion một cây rìu hai lưỡi.

“Tôi chưa bao giờ dùng rìu chiến.” Vũ khí đó dùng thật ngượng tay. Nó có một cái cán ngắn, đầu nặng và đỉnh nhọn.

“Cứ coi như anh đang chẻ gỗ đi,” Bronn nói và rút thanh trường kiếm đang đeo trên lưng ra. Anh nhổ nước bọt, đi nước kiệu tới cạnh Chiggen và Ser Rodrik. Ser Willis lên ngựa nhập hội với họ, vừa đi vừa vỗ vỗ mũ trụ, một chiếc mũ sắt tròn có một khe hở cho mắt và một đoạn lụa đen dài.

“Khúc gỗ không chảy máu,” Tyrion không nói riêng với một ai. Anh cảm thấy trần trụi khi không có áo giáp. Anh nhìn quanh tìm một tảng đá và chạy tới nơi Marillion đang trốn. “Tránh ra.”

“Đi chỗ khác!” cậu nhóc hét lên với anh. “Tôi là ca sĩ, tôi không đánh đấm gì hết!”

“Sao, không thích phiêu lưu mạo hiểm nữa à?” Tyrion đá mãi hắn mới chịu chuồi sang một bên. Một tích tắc sau, những kỵ binh đã lao tới chỗ họ.

Trận chiến diễn ra không báo trước, không cờ hiệu, không có tiếng tù và hay trống trận, chỉ có tiếng dây cung của Morrec và Lharys vang lên. Những kẻ cưóp kia bỗng nhiên lao ra từ ánh bình minh, một lũ đen đúa gầy gò, mặc áo da thuộc và áo giáp chẳng ăn nhập gì với người, khuôn mặt ấn khuất dưới mũ. Tay đeo găng của chúng cầm chắc đủ loại vũ khí: trường kiếm, thương, lưỡi hái sắc lẹm, chùy đinh đao găm, và vồ sắt. Cầm đầu toán cướp là một gã đàn ông to lớn mặc áo choàng da mèo ma sọc, tay lăm lăm cây đại đao.

Ser Rodrik hét. “Winter’fell!”và lao tới đối đầu với hắn, cùng Bronn và Chiggen hai bên gào thét lao vào trận. Ser Willis Wode bám theo, vung cao lưu tinh chùy[23] trên đầu. “Harrenhal! Harrenhal” ông ta hát. Tyrion đột nhiên muốn nhảy lên, khua rìu và hét vang “Casterly Rock!” nhưng cơn điên khùng ấy qua nhanh và anh cúi người xuống thấp hơn.

Anh nghe tiếng lũ ngựa đang sự hãi hí vang và tiếng kim loại va đập vào nhau chói tai. Thanh kiếm của Chiggen lia trúng khuôn mặt lộ ra của một gã kỵ sĩ mặc giáp xích, và Bronn lao vào lũ cướp như một con lốc, tả xung hữu đột.

Ser Rodrik lao thẳng vào gã to con mặc áo choàng da mèo ma, những con ngựa của họ quần thảo nhau trong khi họ đâm qua chém lại. Jyck nhảy tót lên con ngựa chưa đóng yên vào lao vào trận hỗn chiến. Tyrion thấy mũi tên cắm vào cổ họng gã mặc áo choàng da mèo ma. Hắn mở mồm thét lên, nhưng chỉ có máu ứa ra. Khi hắn ngã xuống, Ser Rodrik đã chiến đấu với một kẻ khác.

Đột nhiên Marillion ré lên, dùng cây đàn hạc che đầu khi một con ngựa nhảy qua tảng đá. Tyrion trườn ra khi tay kỵ sĩ quay lại phía họ, giơ cao cây vồ sắt. Tyrion vung rìu bằng cả hai tay. Lưỡi rìu bổ trúng họng con ngựa đang phóng tới với một tiếng phụp. Tyrion suýt rơi rìu khi con vật hí vang rồi gục xuống. Anh cố giật lưỡi rìu ra và loạng choạng tránh ra. Marillion kém may mắn hơn. Cả ngựa lẫn tay kỵ sĩ ngã đè lên chàng ca sĩ. Tyrion nhảy lại đằng sau khi chân tên cướp bị kẹt dưới con ngựa, và chiếc rìu bổ xuống ngập cổ gã, ngay phần trên xương ức.

Khi lôi được lưỡi rìu ra, anh nghe Marillion đang than khóc bên dưới những xác chết.

“Ai đó giúp tôi với,” chàng ca sĩ hổn hển. “Lạy chúa lòng lành, tôi chảy máu rồi”

“Tôi nghĩ chỉ là máu ngựa thôi,” Tyrion nói. Bàn tay chàng ca sĩ chuồi ra từ bên dưới xác ngựa, sờ soạng trên mặt đất như một con nhện năm chân. Tyrion đặt gót giày lên những ngón tay đó và thỏa mãn cảm nhận tiếng xương kêu răng rắc. “Nhắm mắt lại vờ chết đi,” anh khuyên chàng ca sĩ trước khi nâng cây rìu và bỏ đi.

Sau đó, mọi thứ diễn ra nhanh chóng. Cảnh bình minh vang lên những tiếng la hét, tanh mùi máu và thế giới chìm trong hỗn loạn. Những mũi tên bay vun vút qua tai anh và đâm vào tảng đá. Anh thấy Bronn đã xuống ngựa, chiến đấu với hai thanh kiếm trong tay. Tyrion tiếp tục đứng ngoài trận chiến, cứ trượt từ tảng đá này sang tảng đá khác, rồi lao khỏi bóng tối để chặt chân ngựa. Anh thấy một kẻ bị thương và bỏ mặc hắn chết rồi lấy chiếc mũ trụ của hắn.

Nó quá chật, nhưng Tyrion mừng vì có đồ bảo hộ còn hơn không. Jyck bị chém sau lưng trong khi cậu ta đâm kẻ trước mặt, và một lát sau Tyrion vấp phải xác Kurleket, khuôn mặt lợn của hắn bị biến dạng bởi một nhát chùy, nhưng Tyrion nhìn thấy thanh đoản kiếm và cướp lấy nó khỏi bàn tay người chết. Anh đang mải nhét nó vào thắt lưng thì nghe có tiếng phụ nữ hét lên.

Catelyn Stark bị dồn vào vách đá với ba gã đàn ông bao quanh, một còn trên lưng ngựa và hai kẻ đang đứng. Bà ta lóng ngóng cầm con dao bằng bàn tay bị thương, nhưng lưng bà ta đã dựa vào vách đá còn chúng nhắm tới bà từ ba phía. Cứ để chúng có con chó cái đó, Tyrion nghĩ, và chơi ả ta đi, nhưng không hiểu sao anh lại tiến lên. Anh đâm vào khoeo chân gã đầu tiên trước khi chúng nhận ra anh ở đó, lưỡi rìu chém thịt và xương ngọt như chẻ gỗ mục. Những khúc gỗ này biết chảy máu, Tyrion đang ngơ ngẩn nghĩ khi gã thứ hai tiến tới. Tyrion sụp xuống tránh nhát kiếm, hắn quay người lại… và Catelyn Stark bước tới phía sau cắt cổ hắn. Gã kỵ sĩ còn lại vội phi nước đại biến mất như thể nhớ ra có việc bận ở nơi khác.

Tyrion nhìn quanh. Kẻ thù hoặc chết hoặc đã tẩu thoát. Trận chiến đã kết thúc từ bao giờ. Những con ngựa đang hấp hối, những gã bị thương nằm la liệt khắp nơi, kêu thét ầm ĩ hoặc rên rỉ. Anh vô cùng kinh ngạc, vì mình không nằm trong số chúng. Anh buông tay thả cây rìu xuống. Bàn tay nhơm nhớp máu. Anh thề rằng họ chiến đấu tận nửa ngày trời, nhưng mặt trời dường như chẳng chịu xê dịch chút nào.

“Trận chiến đầu tiên của anh à?” Bronn hỏi khi cúi người trước xác Jyck và tháo giày cậu ta ra. Đó là một đôi giày tốt, thích hợp với người của Lãnh chúa Tywin; làm bằng da thuộc mềm mại và chắc chắn, tốt hơn đôi Bronn đang đi rất nhiều.

Tyrion gật đầu. “Cha tôi sẽ vô cùng tự hào,” anh nói. Chân anh bị chuột rút không thể đứng nổi. Kỳ lạ là anh không hề nhận ra cơn đau trong suốt trận chiến.

“Giờ anh cần một ả đàn bà,” Bronn nói với một tia sáng lóe lên từ đôi mắt đen. Anh ta nhét đôi giày vào trong túi yên. “Hãy nghe lời tôi đi, không có gì sánh bằng một người phụ nữ sau khi đàn ông đổ máu đâu”

Chiggen dừng lại lục soát xác tụi cướp một lúc lâu, cứ đứng khụt khịt và liếm môi.

Tyrion liếc nhìn về phía phu nhân Stark đang băng bó vết thưong cho Ser Rodrik. “Nếu là bà ấy thì được đấy nhỉ,” anh nói. Những gã kỵ sĩ ồ lên cười, Tyrion cũng toét miệng cười và nghĩ, khởi đầu thể là tốt.

Sau đó anh quỳ bên dòng suối và lau sạch máu trên mặt bằng thứ nước lạnh như nước đá. Khi anh lê bước về chỗ những người khác, anh lại liếc nhìn những xác chết lần nữa. Những cái xác gầy gò, quần áo tả tơi, ngựa của chúng cũng còm nhom, xương sườn nhô hết ra. Thứ vũ khí Bron và Chiggen bỏ lại không lấy toàn những thứ không đáng để mắt. Vồ, chày, lưỡi hái… Anh nhớ tới gã to lớn mặc áo da mèo ma đã đấu với Ser Rodrik bằng thanh đại đao, nhưng khi anh nhìn cái xác hắn nằm còng queo trên nền đá, hóa ra gã chẳng to lớn chút nào, chiếc áo choàng đã biến mất, và Tyrion thấy lưỡi đao sứt mẻ nghiêm trọng, lưỡi thép rẻ tiền lốm đốm gỉ. Hơi lạ là bọn kẻ cướp đã bỏ lại chín cái xác trên mặt đất.

Họ chỉ mất ba người: hai kỵ binh của Lãnh chúa Bracken – Kurleket và Mohor, Jyck người hầu của anh, người đã tỏ ra vô cùng dũng cảm trên lưng ngựa. Tyrion nghĩ, anh ta vẫn là một kẻ ngốc cho tới cuối đời.

“Phu nhân Stark, bà nên khẩn trương đi tiếp,” Ser Willis Wode nói, mắt cảnh giác đảo quanh các đỉnh đồi xung quanh qua khe mũ trụ. “Có thể lúc này chúng ta đã đẩy lùi được chúng, nhưng chúng sẽ không ở xa đâu.”

“Chúng ta phải chôn những người của mình đã, Ser Willis,” bà nói. “Họ là những con người dũng cảm. Tôi sẽ không để xác họ làm mồi cho lũ quạ và mèo ma đâu.

“Nhưng đất ở đây cứng như đá làm sao mà đào bới được,” Ser Willis nói.

“Vậy chúng ta sẽ xếp đá xây mộ.”

“Lệnh bà cứ việc,” Bronn nói, “nhưng tôi và Chiggen sẽ không mó tay vào. Tôi còn nhiều việc khác phải làm hơn là ngồi xếp đá cho người chết, thở chẳng hạn.” Hắn nhìn những người còn lại. “Ai muốn sống sót qua đêm nay, đi với chúng tôi.”

“Thưa phu nhân, tôi e rằng hắn nói đúng,” Ser Rodrik mệt mỏi nói. Người hiệp sĩ già đã bị thương, một vết chém sâu bên tay trái và một ngọn giáo phi sượt qua cổ ông, giờ trông ông vô cùng già nua. “Nếu chúng ta còn lưu lại đây, chắc chắn chúng sẽ tiếp tục tấn công chúng ta, và có lẽ chúng ta sẽ không thể sống sót qua lần thứ hai.”

Tyrion thấy nét giận dữ trên khuôn mặt Catelyn, nhưng bà ta không còn lựa chọn khác. “Cầu chúa tha thứ cho chúng ta. Chúng ta sẽ đi ngay lập tức.”

Giờ họ không hề thiếu ngựa nữa. Tyrion chuyển cái yên của mình lên con ngựa đốm của Jyck, ước chừng nó phải chạy được trong ít nhất ba bốn ngày tới. Anh định leo lên ngựa thì Lharys bước tới và nói. “Giờ tôi sẽ lấy lại thanh đoản kiếm, chú lùn ạ.”

“Cứ để hắn giữ nó đi.” Catelyn Stark từ trên lưng ngựa nhìn xuống. “Và cứ cho hắn cầm rìu. Có thể chúng ta sẽ cần tới nó nếu bị tấn công tiếp.”

“Cám ơn phu nhân,” Tyrion nói rồi lên ngựa.

“Không cần đâu,” bà cụt lủn nói. “Ta vẫn chẳng tin anh hơn lúc trước tẹo nào.” Bà đã đi mất trước khi anh kịp trả lời.

Tyrion chỉnh lại chiếc mũ trụ cướp được và cầm lấy cây rìu từ tay Bronn. Anh nhớ mình bắt đầu cuộc hành trình thế nào, với tay bị trói và mũ trùm che kín đầu và thấy đây là một sự cải thiện đáng kể. Phu nhân Stark cứ không tin anh; nhưng chừng nào anh còn giữ cây rìu, anh chắc chắn mình còn dẫn đầu trò chơi.

Ser Willis Wode đi đầu. Bronn đi ngoài rìa, phu nhân Stark an toàn đi giữa, Ser Rodrik bám sát sau. Marillion cứ liếc trộm Tyrion suốt.

Chàng ca sĩ bị gãy vài cái xương sườn, gãy mất cây đàn hạc, và bốn ngón tay chơi đàn, nhưng kể ra ngày hôm nay cũng chưa tệ lắm; cậu ta đã chiếm được cái áo choàng lông mèo ma đẹp tuyệt, lớp lông đen dày dặn xen lẫn những sọc trắng. Cậu ta im lặng chui bên dưới cái áo choàng, và lần đầu tiên trong suốt chuyến hành trình, cậu ta không nói lấy một lời.

Họ nghe có tiếng gào trầm đục của lũ mèo ma đằng sau khi họ đã đi được nửa dặm, tiếp đó là tiếng gầm ghè hoang dại của lũ sinh vật đánh nhau giành những xác chết. Tyrion tiến tới gần cậu ta. “Hèn hạ,” anh nói, “rất vần với quạ đấy.” Anh thúc ngựa và, vượt qua chàng ca sĩ, tiến đến bên Ser Rodrik và Catelyn.

Bà ta nhìn anh, môi mím chặt lại.

“Như tôi đã nói trước khi chúng ta vô duyên vô cớ bị xen ngang,” Tyrion bắt đầu, “có một sơ hở nghiêm trọng trong câu chuyện bịa đặt của Ngón út. Dù bà có tin tôi hay không, phu nhân Stark, tôi thề với bà rằng – tôi không bao giờ cá cược danh dự của nhà mình.”

About The Author

Ngo David

Power is Power